Hoán Đổi Thân Phận - Chương 2
Nhìn ta xuất hiện ở soái trướng, cữu cữu tức giận vỗ mạnh xuống bàn.
“Nếu hai con có sơ xuất gì, sau này sao ta đi gặp nương các con được chứ?”
Cữu cữu sinh ra từ gia đình bình thường, lúc bé từng mang theo mẹ ta vất vẻ kiếm sống.
Sau khi nương ta mất, ông ấy coi ta như con gái ruột, võ nghệ của ta cũng do cữu cữu dạy.
So với cha ruột, cữu cữu càng giống cha của ta và Bùi Ngọc hơn.
Nghĩ đến cảnh kiếp trước cữu cữu chết thảm, trong lòng ta nhịn không được run lên.
“Cữu cữu, đổi lại để con vào cung, Bùi Ngọc tới biên cương, sẽ có kết quả tốt sao?”
“Lúc nhỏ Bùi Ngọc lên núi Đông An đọc sách, lại bị hoàng thường ghét mà vứt bỏ, không được thi công danh.”
“Thế nhân cho rằng thơ văn của Bùi Ngọc không được thánh tâm, buồn cười! Tên hoàng đế ngu ngốc đó lại đi xem thơ của một sĩ tử hay sao? Là cha con tự tay chặt đứt tiền đồ của Bùi Ngọc.”
Gương mặt thô đen của cữu cữu lộ ra vẻ khiếp sợ, ông ấy ngạc nhiên hỏi: “Chuyện này liên quan gì đến cha con?”
Hổ dữ không ăn thịt con, cữu cữu không thể nào ngờ được cha ta sẽ hại nhi tử ruột của mình.
“Bùi Tố và bệ hạ có tình cảm với nhau, túi thơm nó tự tay thêu còn đang treo trên đai lưng của bệ hạ.”
“Vì sao thánh chỉ nhập cung lại đổ xuống đầu con chứ?”
Ta ngẩng đầu lên, trên mặt mang chút trào phúng.
“Đó là vì hoàng hậu thế lớn, cả cha con và bệ hạ đều không muốn Bùi Tố chịu khổ, mới để con vào cung đấu đá với hoàng hậu.”
“Cữu cữu, đao của cha đã treo trên đầu hai tỷ đệ chúng con từ lâu rồi.”
Nhân lúc cữu cữu đang khiếp sợ nói không nên lời, ta nói tiếp: “Không chỉ có con và Bùi Ngọc, cữu cữu cũng là cái gai trong mắt bệ hạ! Cữu cữu có chiến công hiển hách, lại làm tiết độ sứ, phong không thể phong, dưới trướng có đại quân bất khả chiến bại, cữu cữu có bao giờ nghĩ không chỉ có người Đột Quyết sợ cữu cữu hay không?”
Cữu cữu kinh sợ: “Người Đột Quyết như hổ rình mồi, sao bệ hạ có thể sinh ra tâm tư đó chứ?”
“Thà cùng ngoại tặc, không cùng gia nô. Bệ hạ bằng lòng để bách tính biên cương bị người Đột Quyết khi nhục, cũng không muốn quyền hành sa sút.”
Ta nói khẩn thiết: “Cữu cữu, con không làm càn, con chỉ không muốn trở thành đá lót đường cho người ta, chết không rõ ràng.”
Một lúc lâu sau, cữu cữu thở ra một hơi, ngã ngồi xuống ghế như mất hết sức lực.
Ông ấy biết ta không bao giờ bắn tên không đích, cũng chắc chắn không vì làm càn mà bịa chuyện gạt mình.
“Con ra ngoài trước đi, để ta suy nghĩ đã.”
Ta hành lễ rồi yên lặng đứng dậy.
Khi ta đi đến cửa soái trướng, cữu cữu đột nhiên gọi ta lại.
“Bùi Ngọc ở trong cung liệu có…” Giọng cữu cữu hơi chần chờ, do dự một lát mới nói: “Liệu có bị phát hiện là nam không?”
Ta nói rất chắc chắn: “Không đâu ạ.”
Đương nhiên là không rồi, bây giờ hoàng đế đang bận thân mật với Bùi Tố, căn bản không tâm tình gì mà đi tìm ta.
Dù sao thì Bùi Tố cũng kể với hắn ta rất nhiều câu chuyện khi “tỷ tỷ” ở biên quan.
Trong mắt hoàng đế, ta là một nữ nhân thô lỗ đáng sợ, giết người như ngóe.
Hắn ta sẽ chẳng có lòng nào mà đi tìm ta.
Ta chỉ cần đại biểu cho Bùi gia để ràng buộc hoàng hậu là được.
Dù sao Bùi Ngọc cũng chết một lần rồi, chút chuyện nhỏ này, chắc nó hiểu rõ.
Nếu nó xử lý không được…
Thì người tỷ tỷ là ta đây nước xa cũng không cứu được lửa gần, chỉ có thể cắm một nén nhang lên mông nó thôi.
6.
Rốt cuộc cũng thuận lợi tới biên cương, gió cát thổi tới, lòng ta cũng thấy chân thực.
Kiếp trước, ta làm việc ở trong cung luôn bị bó tay bó chân, chỉ có thể trơ mắt nhìn cữu cữu và Bùi Ngọc chết thảm.
Cũng may hôm nay có cơ hội làm lại lần nữa.
Đời này, dù là thắng hay thua, chắc chắn Bùi Nhan ta cũng không chết một cách uất ức như vậy.
Cách đó không xa, Từ Hằng Chi đứng dưới tàng cây chờ ta.
Hắn hơi lim dim mắt, trên đầu dính chút tro bụi, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt hắn, tạo ra mảng sáng loang lổ.
Như thể có mắt trên đầu, ta vừa ra ngoài, hắn đã ngẩng đầu nhìn về phía ta.
“Đại soái nói thế nào?”
Ta nhún vai: “Còn nói thế nào được nữa? Ta đã đến rồi, cũng không tiện đưa về.”
Hắn thở dài, lắc đầu.
“Trước giờ đại soái đều không có cách nào với muội.”
“Nhưng mà, lần này muội to gan thật đấy. A Nhan, phải giấu thân phận thật kỹ mới được.”
Từ Hăng Chi nghiêm túc nói: “Quân doanh cũng không do đại soái chuyên quyền, tay của bệ hạ cũng đủ dài.”
Ta cười nói: “Vươn dài ra thì chém đi.”
Ta đưa tay ra, khéo léo rút thanh trường kiếm bên hông Từ Hằng Chi, vẩy một đường kiếm, chém vào thân cây.
“Hằng Chi, đã đến nước này rồi, chẳng lẽ ta còn phải ngồi chờ chết hay sao?”
Mắt Từ Hằng Chi sáng lên, hắn đưa vỏ kiếm cho ta.
“Tất nhiên là không rồi!”
…
Ban đêm, cữu cữu gọi ta tới.
Dưới ánh nến, vẻ mặt ông ấy vẫn có mấy phần do dự như cũ.
“A Nhan, ta tin lời con nói hôm nay.”
“Nhưng mà, con tòng quân thay Bùi Ngọc có phải là cách hay, hay không?”
Lời cữu cữu rất khẩn thiết, mang theo kỳ vọng chân thành của cha đối với nữ nhi: “Dù sao con cũng là một cô nương, chẳng lẽ lại ra trận giết địch thật sao?”
“Sao lại không được chứ? Con có yếu hơn binh sĩ dưới trướng cữu cữu không? cữu cữu à, nay thời cuộc hỗn loạn, nếu nữ tử không có bản lĩnh, cứ để nước chảy bèo trôi, liệu có kết quả tốt không?”
“Nếu nói về giàu sang phú quý, con nhập cung thì sẽ tốt hơn sao? Dù sao cũng có một miếng cơm ăn, gió thổi không đến mặt, mưa rơi không đến đầu, dù khắp nơi chiến loạn, người Đột Quyết đánh vào Trung Nguyên, con cũng là người chết cuối cùng.”
“Như vậy sẽ tốt sao?”
“Cả tài sản và tính mạng đều gửi gắm ở chỗ người khác, con không muốn sống một cuộc sống như thế. Con tình nguyện chịu khổ ở biên cương cũng không cần làm một bông hoa yêu kiều không chịu nổi nắng mưa ở đế kinh.
Cữu cữu nhìn ta hồi lâu, thở dài một hơi.
Cữu cữu đứng dậy, lấy một hộp gấm từ sau lưng ra.
Trong hộp là một con dao găm, vô cùng sắc bén, mượn ánh nến chiếu ra nửa gương mặt của ta.
“Được, vậy thì cữu cữu sẽ truyền lại chủy thủ gia truyền cho con. Nếu A Nhan đã lập lời thề, hãy làm ra chút công danh cho ta xem, sau này cũng đừng hối hận.
Nhận lấy hộp gấm, quy củ quỳ xuống, dập dầu ba cái với cữu cữu.
“Nhất định không phụ lòng tin của đại soái.”
“Tốt lắm!”
7.
Sau khi ta ở lại quân doanh bằng thân phận của Bùi Ngọc, ta làm việc thuận lợi hơn kiếp trước rất nhiều.
Cữu cữu sai thân tín đi theo chăm sóc ta, ta lại sai người chế giày. Sau khi chỉnh đốn, ta đã “cường tráng” hơn không ít, cũng có mấy phần thiếu niên khí khái hào hùng.
Nhưng mà người quen ở bên cạnh ta đều không dám coi ta là Bùi Nhan.
Dù sao, không làm quý phi sống trong nhung lụa lại chạy tới biên cương hít cát bụi, người bình thường đều không ai làm.
Nhưng ta lại không bình thường.
Sau khi chia sẻ tâm tư với cữu cữu, ông ấy thường mang ta đi lại trong quân doanh.
Người biết chân tướng chỉ có Từ Hằng Chi, ta và cữu cữu đều tiếp nhận rất tốt, chỉ có hắn ngày ngày lo lắng.
“Hằng Chi, yên tâm đi.”
Từ Hằng Chi lắc đầu cười khổ: “Chiến sự còn chưa ngừng, ta chưa thể yên tâm được.”
Chúng ta vừa thảo luận về hướng đi của người Đột Quyết vừa đi ra ngoài.
Chợt có tiếng ồn ào từ xa truyền lại.
Có hai nhóm người đứng ở hai bên đối lập của đài luyện võ, giương cung bạt kiếm, nếu không phải do quân doanh không cho phép đánh nhau, e là họ đã đánh nhau luôn rồi.
Hai phe đều có một người dẫn đầu.
Một phe là binh tướng dưới trướng của cữu cữu, sinh ra ở biên quan, hầu hết là con nhà nghèo không sống nổi nữa mới nhập ngũ.
Phe còn lại là các công tử từ đế kinh tới rèn rũa, chỉ kiếm chút quân công, sau này về đế kinh có chút hào quang để làm quan.
“Có chuyện gì mà ầm ĩ vậy?”
“Không có chuyện gì làm à?”
Ta cao giọng ngăn lại.
Thấy ta và Từ Hằng Chi đi tới, bách phu trưởng Tiền Vũ dưới trướng cữu cữu thu lại thanh đao đã rút ra một nửa, hừ lạnh một tiếng, giải thích:
“Xin Bùi phó tướng làm chủ cho chúng ta!”
Bên kia, một tên công tử mặt mũi trắng nõn trông khá thanh tú chợt cười lên:
“Một đám dân đen, có biết ta là ai không? Lại dám cướp đài luyện võ với ta.”
Ta từng có duyên gặp người này một lần.
Con trai của Sùng Duyên hầu, Hoắc Giang Ngạn, biểu đệ của đương kim hoàng đế, là một trong những công tử tới đây rèn rũa, thân phận tôn quý nhất.
Bên cạnh hắn có người giải thích ngắn gọn đầu đuôi câu chuyện.
Hôm nay vốn nên là Tiền Vũ dẫn người lên đài luyện võ luyện tập, lại bị nhóm người Hoắc Giang Ngạn cướp chỗ.
Hai nhóm người vốn đã không vừa mắt nhau, lập tức gây gổ.
Ta liếc Hoắc Giang Ngạn, lạnh lùng nói: “Hoắc Giang Ngạn, đã vào quân doanh rồi, không bàn thân phận, đều là binh sĩ cả.”
“Quân doanh làm việc theo quy tắc, ngươi vi phạm quân kỉ, tranh chấp với người khác, ta phạt ngươi mười quân côn, ngươi có ý kiến gì không?”
Hoắc Giang Ngạn thay đổi sắc mặt: “Ngươi dám!”
Ta cụp mắt xuống, che giấu sự giễu cợt trong mắt, ta có gì không dám?
Hoàng đế kiêng kị cữu cữu, thường nhét người vào quân doanh.
Hoắc Giang Ngạn là biểu đệ của hoàng đế, ta đã ngứa mắt hắn ta lâu rồi.
“Người đâu, xử theo quân pháp, kéo xuống đánh mười quân côn!”
Hoắc Giang Ngạn rút đao ra: “Ta là người của Hoắc gia Sùng Duyên hầu, con trai quận chúa Ninh An, ta xem ai dám động vào ta!”
Người xung quanh chần chờ không dám tiến lên, đưa mắt nhìn nhau.
Nếu không cần thiết, không ai muốn đắc tội với người quyền quý cả.
Thấy vậy, Hoắc Giang Ngạn đắc ý cười lên: “Bùi Ngọc, đừng tưởng ta không biết lai lịch của ngươi, ngươi đứng đó giả vờ gì chứ? Một tên thất phu không thi được khoa cử như ngươi vào quân doanh còn làm phó tướng, đúng là khiến cho người ta cười rụng răng mà.”
Ta cong môi lên: “Thế à?”
Ta xoay người lại, nhấc quân côn lên, quất ngang đầu gối của Hoắc Giang Ngạn.
“Hôm nay ta cho ngươi biết thế nào là văn võ song toàn.”
Hoắc Giang Ngạn kêu lên thảm thiết, bị ta đánh cho khụy xuống đất. Ta siết ngón tay, nhấc quân côn lên, đuổi theo hắn quất mười quân côn.
Công tử trước nay chưa từng bị ai đánh lại bị ta đánh cho kêu la liên tục.
Đánh hắn xong, ta chống gậy đứng thẳng, cất cao giọng nói:
“Ta biết, trong các ngươi có rất nhiều người âm thầm khinh thường ta.”
“Một tên thư sinh thối còn chưa từng ra chiến trường, bằng vào cái gì mà quản các ngươi?”
Ta lớn tiếng nhại theo lời mấy tướng sĩ nói chuyện, trên mặt không có vẻ gì là không vui.
Bọn họ không coi trọng ta cũng bình thường, dù sao thì ta mới tới, dù có cữu cữu chống lưng thì trong mắt đại đa số mọi người ta cũng chỉ là một tiểu tử miệng còn hôi sữa, vai không vác được tay không nhấc được. Bỗng dưng lên làm phó tướng, đương nhiên khó mà khiến mọi người khâm phục được.
“Nay ta mượn cơ hội này, còn ai không phục nữa thì lên so một trận đi.”
Ta đá Hoắc Giang Ngạn ra, tung người nhảy lên đài luyện võ.
“Lên đi, lần sau không còn cơ hội nữa đâu.”
8.
Người bên dưới ngơ ngác nhìn nhau, không ai dám nhúc nhích.
Ta cũng không gấp, chậm rãi chờ họ.
“Nếu không có ai lên, sau này ta còn nghe ai nói xấu về ta, ta sẽ xử theo quân pháp.”
“Ta lên!”
Dưới đài luyện võ, một hán tử vai u thịt bắp mặc áo giáo cắn răng kêu lên.
Hắn nhảy lên, trong tay cầm một thanh trường đao, cao hơn ta nửa cái đầu, nhìn trên cao nhìn xuống ta.
“Bùi phó tướng nói chuyện giữ lời, đả thương ngươi thì đừng có khóc lóc đi tìm cha đó.”
Ta cong môi lên, nâng quân côn lên gõ xuống đất: “Nói nhảm nhiều quá.”
Hán tử hét lên, nhấc đao xông lại, ta nghiêng người nhanh chóng tránh đi.
“Động tác quá chậm.”
Khi nói chuyện, ta múa quân côn đầy mạnh mẽ uy lực, mang theo sức gió quất vào người hán tử.
Thừa dịp hắn ta né tránh vì đau, ta nhấc chân lên đá vào cổ tay đang cầm đao của hắn, làm thanh trường đao bay ra, quân côn của ta thì để ngang trên cổ hắn.
Đạt được mục đích thì dừng lại.
Ta hất cằm lên, cười nói: “Người tiếp theo đi.”
Thấy ta nhanh nhẹn giải quyết tráng hán đó, tướng sĩ bên dưới cũng kích động, người này còn chưa xuống đã có người khác không đợi kịp mà nhảy lên.
“Ta tới tiếp chiêu của Bùi phó tướng!”
…
Sau khi đánh bay mười bảy người, ta cảm thấy hơi đuối rồi, chống quân côn đứng một bên.
“Như thế nào?”
“Bùi phó tướng uy vũ!”
Tiếng kêu náo nhiệt bên dưới khiến mấy vị tướng quân trong soái trướng đi ra.
Sau khi nghe được nguyên nhân, họ không khỏi cười nói:
“Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, đại soái, Bùi phó tướng đúng là có phong thái của ngài năm đó.”
“Từng nghe Bùi phó tướng đọc sách rất giỏi, không ngờ công phu cũng tốt thế.”
Ta và cữu cữu nhìn nhau từ xa, nghe vậy cũng nở nụ cười.
Nếu là Bùi Ngọc ở đây, có lẽ lúc này nó đã được khiêng xuống rồi.
Đệ đệ ta là một bông đóa hoa xinh đẹp, gió lớn chút cũng dễ dàng thổi bay nó.
Nghĩ đến Bùi Ngọc, nụ cười của ta cứng lại.
Trong kinh không có tin tức truyền tới, cũng không biết Bùi Ngọc vào cung sống thế nào nữa.
Nhưng mà tình thế hôm nay, không có tin tức là chuyện tốt.
Mọi người tản đi, ta nhảy xuống khỏi đài luyện võ.
Quay người lại, ta nhìn thấy Hoắc Giang Ngạn ngồi xổm dưới gốc cây.
“Ngồi đó làm gì thế?”
Hoắc Giang Ngạn bĩu môi, ngượng nghịu một lúc lâu, giống như một đại cô nương chưa xuất giá.
“Ngươi không nói thì ta đi đây.”
Nói xong, ta không để ý đến hắn nữa, xoay người rời đi.
Một lát sau, giọng Hoắc Giang Ngạn truyền từ sau lưng tới.
“Bùi Ngọc, xin lỗi ngươi.”
“Ta không nên nói ngươi không thi đậu khoa cử, ngươi mạnh hơn ta nhiều.”
Ta sửng sốt, khi quay đầu lại thì Hoắc Giang Ngạn đã chạy đi như một làn khói, bỏ lại ta đứng ở đó mà ngạc nhiên.
Hiếm khi có con em quý tộc, còn có thể nói ra vài câu tiếng người.
9.
Sau cuộc tỉ thí trên đài luyện võ, binh sĩ đã bớt chỉ trích ta nhiều.
Quân doanh là như thế, nắm đấm mạnh mới là đạo lí mạnh mẽ nhất.
Nhưng mà ta tới Nhạn Môn Quan lại không hoàn toàn là để tiếp nhận công việc của cữu cữu.
Tuy ta có tư lợi, nhưng cũng thật lòng muốn cứu bách tính quận Định Bắc.
Kiếp trước, sau khi cữu cữu chết, đại quân trở thành rắn mất đầu, trong triều lại không có ai dùng được, người Đột Quyết nhân cơ hội phá thẳng vào thủ phủ Trung Nguyên.
Dẫn đầu là quận Định Bắc, sau đó các quận ở biên ải lần lượt thất thủ. Người Đột Quyết tàn bạo thích giết chóc, vô số bách tính chết hoặc bị thương hoặc lang thang khắp nơi. Nơi nào có người Đột Quyết, nơi đó là địa ngục trần gian.
“A Sư Na thị thờ phụng lang vương, tự cho mình là hậu duệ của lang vương, xuất thân du mục chỉ biết cá lớn nuốt cá bé, sợ kẻ mạnh lại không biết nhớ ơn, chính sách lôi kéo có lẽ không có hiệu quả.”
Cữu cữu nhìn sa bàn, gật đầu: “A Nhan cảm thấy nên đối đãi với Đột Quyết Hãn quốc như thế nào mới phải?”
“Đương nhiên là đánh đến khi nào phục mới thôi.”
“Nhưng mà thảo nguyên đất rộng người thưa, đánh cho A Sử na thị phải chạy về nhà, nghỉ ngơi lấy sức một mùa Đông, năm sau họ vẫn gây hấn ở biên giới, không phải là kế hoạch lâu dài.”
“Con nghe nói, An Sử Na thị không hề đoàn kết, bây giờ nhìn xem huynh đệ thủ túc giúp đỡ nhau, nhưng lại sẵn sàng tranh giành với nhau miếng bánh thịt thiên triều.”
“Nếu có thể chia cắt từ bên trong, khiến bọn họ không tự lo được cho mình, rồi chúng ta mới đi đánh thì sẽ dễ hơn nhiều.”
Cữu cữu cao giọng cười lớn: “Nói hay lắm!”
Ông ấy chỉ vào sa bàn, nói về kế hoạch lần này.
Trong lòng ta có chút chua xót.
Kiếp trước cữu cữu cũng từng lập kế hoạch vì bách tính biên cương như thế này.
Nhưng hoàng đế lại sợ danh vọng của cữu cữu quá cao, ngầm cho phép cha ta hại chết cả nhà cữu cữu, đại quân trăm ngàn người da ngựa bọc thây, ba quận biên cương mất vào tay giặc, rất nhiều người vô tội phải chết. Tất cả chỉ đổi lấy một câu của hoàng đế: “Để cân bằng thế lực các nơi, dù sao cũng phải có người hi sinh.”
Đáng thương xương cốt trôi sông vô định, chỉ vì một người trong giấc mộng Xuân.
Một tên hoàng đế chỉ biết chơi đùa quyền mưu, lòng dạ hẹp hòi, cố chấp, không hề thương tiếc dân chúng chết oan, thì tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
“Cữu cữu, dù cho tất cả dân Đột Quyết đều thành binh, thuật cưỡi ngựa siêu quần, nhưng không phải triều ta không có người tài, so kèo mấy lần cũng không rơi xuống thế hạ phong, vì sao chúng ta luôn không làm gì được A Sử Na thị cơ chứ?”
Cữu cữu ngẩn người một lát, thở dài, nhưng không nói ra.
Cữu cữu là quân tử, rất trọng tình trọng nghĩa. Tiên đế có ơn tri ngộ với cữu cữu, trước lúc lâm chung còn kí thác để cữu cữu làm đại thần phụ chính.
Cữu cữu cũng hết lòng tuân thủ cam kết, vất vả chinh chiến sa trường vì hoàng đế.
Sở dĩ cữu cữu một mực không lấy vương đình Đột Quyết, cũng do hoàng đế liên tục ngăn cản.
Lòng nghi kị của hoàng đế rất nặng, hắn ta tin vào thuật cân bằng. Nếu như cữu cữu đánh hạ vương đình Đột Quyết, há chẳng phải là công cao trấn chủ hay sao?
Thấy mặt cữu cữu có vẻ do dự, ta không nói thêm nữa.
Một ngày lạnh giá không thể khiến nước đóng băng ba thước, sớm muộn cũng có ngày cữu cữu hiểu thôi.
“A Nhan, ta biết con rất thất vọng về bệ hạ, cũng biết bệ hạ không phải là minh quân.”
“Nhưng mà chuyện triều chính, vài ba câu không nói rõ ràng được. Ta là người trong cuộc, có rất nhiều chuyện thân bất do kỉ, không thể chỉ dựa vào quyết định của mình được.”
“Con phải biết, bệ hạ ngồi được trên vị trí đó là kết quả tốt nhất của nhiều thế cờ rồi.”
Ta cười nhạt: “Cữu cữu à, nhiều thế cờ, sẽ phải thỏa hiệp sĩ tộc, phải khiến quý tộc hài lòng.”
“Nhưng có ai nghĩ tới bách tính vô tội? trăm ngàn tướng sĩ biên cương vô tội không? Khi không nghĩ tới, bọn họ đã thỏa hiệp quá nhiều lần.”
Cữu cữu còn muốn nói tiếp nhưng ta khoát tay ra khỏi quân trướng.