Hoán Đổi Thân Phận - Chương 1
1.
Kiếp trước, ta cùng đệ đệ đều chết rất thảm.
Hắn văn nhã lễ độ, lại biết đánh đàn, còn biết thêu hoa.
Nhưng lại bị cha đưa đến biên cương kiến công lập nghiệp, cuối cùng chết vì thua trận.
Nghe nói, thân thể bị chém thành hai đoạn, chết không chút thể diện.
Mà ta thuở nhỏ lớn lên ở biên cương, cưỡi ngựa bắn cung không cần phải nói, vậy mà lại phải vào cung làm quý phi.
Ta cùng Hoàng Hậu đấu đến ngươi chết ta sống.
Cuối cùng, ta và hoàng hậu đều không có ai thắng, đệ đệ ta thì chết, còn nàng thì mất cha.
Hoàng Đế đón kế muội của ta vào cung, nói với ta đây là tình cảm chân thành của đời hắn.
Tin đệ đệ chết được truyền vào đế kinh, Hoàng thượng đang dự tiệc sinh nhật của kế muội.
Mẹ kế nói: “Ai cũng có số mệnh, Nhị lang cũng coi như là chết vẻ vang, không có bôi nhọ môn phong của Bùi gia.”
Nói xong, bà ta bắt đầu kể cho ta nghe về tình yêu đẹp đẽ của hoàng thượng cùng kế muội.
“Sau này các ngươi ở trong cung, tỷ muội đồng tâm cũng xem như có thể chăm sóc cho nhau.”
“Người một nhà, điều quan trọng nhất là được ở cùng nhau.”
Ta thấy bà ta nói chuyện rất chân thành, có lẽ thật sự muốn đoàn viên.
Tính ta vốn lương thiện, không thể nhìn thấy nguyện vọng của người khác không được thỏa mãn.
Nhưng có một vấn đề, người một nhà là một chỉnh thể, không thể thiếu bất kì ai được.
Đệ đệ của ta đã chết rồi, người còn sống thật sự không thể đoàn viên được.
Giúp người phải giúp đến cùng, tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên.
Ta rút thanh bảo đao áp đáy rương ra, chém chết kế mẫu trước, lại đi Ngự Hoa Viên đuổi giết hoàng đế.
Ta đuổi, hắn trốn, hắn có mọc cánh cũng khó thoát.
Đáng tiếc, hắn ta có viện trợ, sau đó ta liền bị loạn tiễn bắn chết.
Nhưng cũng không sao, trước khi ta chết vừa hay chém chết kế muội mới lên làm Hoàng Hậu.
Không biết hoàng đế có định giết cha ta không nữa.
Cửu tộc cùng bị giết thì cả nhà chúng ta mới có thể đoàn viên dưới địa phủ được~
2.
Trước mắt rất rối ren, ta không biết giải thích chuyện này thế nào nữa, những chính là ta đã trùng sinh.
Hơn nữa, ta cảm thấy đệ đệ của ta cũng trùng sinh.
Bùi Ngọc xông vào phòng ta, sắc mặt tái nhợt, tinh thần không tập trung:
“Đại tỷ, tỷ nhanh đi đi!”
“Thánh chỉ phong phi được ban xuống sẽ không kịp nữa, tính tình nóng nảy này của tỷ, thật sự không làm quý phi được.”
Đệ đệ chết sớm, chỉ biết ta ở hậu cung sống không tốt, đấu qua đấu lại với hoàng hậu, chứ không biết sau khi nó chết, ta đã làm ra hành động vĩ đại là một mình xông vào Ngự hoa viên chém giết.
Nếu nó biết, đoán chừng sẽ để cho ta chạy càng nhanh càng tốt.
Ta còn chưa kịp đáp lời, cha ta đã hết sức phấn khởi sai người gọi ta ra ngoài.
“Bùi Nhan, mau tới tiếp chỉ.”
“Hoàn ân cuồn cuộn, bệ hạ muốn phong con làm quý phi!”
Bùi Ngọc nghe vậy thì tái mặt, đôi môi run rẩy nói:
“Xong rồi, chẳng lẽ ta sống lại một đời vẫn không cứu được đại tỷ hay sao?”
Ta thầm nghĩ, hắn nhanh chóng cứu chính mình còn đáng tin hơn.
Có câu: có mẹ kế thì cha ruột liền biến thành cha dượng, cổ nhân nói không sai mà.
Sau khi mẹ ta chết, mẹ kế vào phủ.
Sợ mẹ kế hà khắc với ta, cữu cữu đón ta tới biên cương chăm sóc, Bùi Ngọc được đưa đến núi Đông An đọc sách.
Ngoài lúc học, Bùi Ngọc thích vẽ tranh đánh đàn, nhã nhặn tuấn tú, nhưng vai không gánh vác, tay không thể nâng.
Còn ta thì đánh gà mắng chó, cưỡi ngựa bắn cung đều tinh thông, nhưng công dung ngôn hạnh lại chẳng ra gì.
Vào ngày lễ tết có yến hội, đồ thêu mà ta mang ra đều do đệ đệ làm.
Nếu kiếp này đệ đệ của ta lại lăn lộn ở biên cương, đến khi cữu cữu chết, đoán chừng hắn vẫn là đầu một nơi thân một nẻo.
Nhưng mà thánh chỉ đã đến cổng, hai ta có muốn chạy cũng không có cơ hội.
Ta vỗ vỗ vai Bùi Ngọc, ý bảo nó đừng nóng nảy.
“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cùng lắm ta chém chết bọn họ thôi, chết một lần rồi thì còn sợ gì nữa chứ?”
Bùi Ngọc nghe vậy, hai mắt sáng lên.
“Đại tỷ, chẳng lẽ tỷ cũng…”
Ta nhìn nó bằng ánh mắt khẳng định, mang theo nó ra ngoài, quỳ xuống tiếp chỉ.
Vừa quỳ xuống khấu tạ hoàng ân, vừa nhanh chóng suy tính.
Lần này, ta và Bùi Ngọc nên tìm đường sống thế nào đây?
Ta cũng không thể trực tiếp xách đao đi chém chết hoàng đế đúng không?
Sướng thì sướng thật đấy, nhưng chẳng phải đã uổng công sống lại rồi sao?
Cha ta và kế mẫu mặt mày đều hớn hở, còn nhiều lần dặn dò ta, vào cung phải hầu hạ Hoàng đế cho tốt, đừng làm mất mặt gia tộc.
“Hoàng hậu thế lớn, vào cung nhất định phải đề phòng nàng ta.”
Muội muội cùng cha khác mẹ Bùi Tố lệ nóng doanh tròng.
Cũng không phải là không nỡ để ta đi, chủ yếu là nó thích hoàng đế.
Thật ra hoàng đế cũng thích nàng.
Nhưng Hoàng đế chơi không lại Hoàng hậu, sợ Bùi Tố nhập cung sẽ bị ức hiếp, nên đã ném củ khoai lang nóng này qua cho ta, để hoàng hậu toàn tâm toàn ý đối phó với ta, hắn ta và Bùi Tố vui vẻ bên nhau.
Chờ Hoàng Hậu rơi đài, Hoàng đế liền lập tức đón Bùi Tố vào cung.
Mẹ nó, cả đời ta không cầm kim bao giờ, cuối cùng lại phải thêu giá y cho Bùi Tố.
Chuyện này chó mới nhịn được!
Cha ta còn muốn lải nhải tiếp, nhưng ta thực sự không nghe vào, đột ngột vỗ bàn.
“Con muốn yên tĩnh.”
Cái bàn rung lên, xuất hiện một vết nứt.
Cha ta cũng run lên. Có lẽ ông ta nhớ tới khi mẹ ta còn sống đã một đao đánh bay hòn non bộ trong vườn hoa nên dè dặt mang mẹ kế và Bùi Tố ra ngoài, ngay cả đóng cửa cũng không dám phát ra tiếng động.
3.
Đệ đệ hỏi ta có thể chạy không.
“Chạy á? Chạy sao được?”
“Trốn trốn tránh tránh mà sống thì còn có ý nghĩa gì?”
Đệ đệ ta lắp bắp:
“Vậy, tỷ vẫn tiếp tục vào cung, ta tiếp tục đánh giặc à?”
“Chúng ta đề phòng những điều chưa xảy ra sao?”
Hắn dụi dụi mắt, thở dài một hơi: “Tỷ, thật ra đệ rất muốn làm quan, nhưng đệ thật sự không làm quan võ được.”
“Thanh trường đao, trường thương kia, đệ không biết dùng cái nào hết.”
Bùi Ngọc càng nói càng đau lòng.
“Còn không bằng để đệ vào cung, tỷ đi đánh giặc.”
“Dù sao đệ cũng biết thêu hoa vẽ tranh, không chừng còn lừa được hoàng đế.”
Ta sửng sốt, đệ đừng nói! Đệ thật sự đừng nói!
Chuyện này cũng không phải không được!
Dù sao kiếp trước cẩu hoàng đế kia cũng chưa từng vào phòng ta.
Ta quan sát đệ đệ thật tỉ mỉ.
Bùi Ngọc là đệ đệ ruột cùng mẹ với ta, dáng người khá tốt, so với ta còn trắng và mảnh mai hơn mấy phần.
Nếu nó trang điểm, thay đổi y phục nữ, có lẽ còn giống một cô nương hơn ta.
Vẻ mặt nó còn đang buồn thiu, chuẩn bị tâm lý cho hành trình đến biên cương của mình, ta đột nhiên mở miệng cắt ngang dòng suy nghĩ của nó:
“Nếu không, đệ vào cung?”
Bùi Ngọc sửng sốt: “Đệ nói bậy thôi, đệ là nam nhân sao vào cung được?”
Ta nhướng mày cười, sửa sang lại tóc cho nó: “Sao lại không được chứ?”
“Không phải đệ cũng nhiều lần giả nữ, thay ta tham gia yến hội hay sao?”
Vì khuê danh của ta, đệ đệ của ta đã vắt hết đầu óc.
Sợ người ở kinh thành nói ta lớn lên ở biên cương nên vô cùng thô tục, nhiều lần hắn mặc váy đi tham gia yến hội, còn học cách dùng giọng giả, tiếng nói như hoàng oanh, dùng danh nghĩa của ta viết thơ vẽ tranh.
Kể cả sau khi ta vào cung, hoàng hậu còn năm lần bảy lượt hỏi ta vì sao không chịu viết thơ nữa.
“Đã vào cung sao có thể tiếp tục như vậy được?”
“Ai nha, trước lạ sau quen.”
“Ta đến biên cương đánh giặc với cữu cữu, đệ vào cung giả làm quý phi.”
“Đệ không thể giúp được cữu cữu, nhưng ta có thể.”
“Chỉ cần cữu cữu vẫn làm tiết độ sứ, hai ta có đốt đại điện mà thiên tử thượng triều thì hoàng đế cũng phải khen lửa cháy to quá.”
Bùi Ngọc yên lặng không nói gì.
Hồi lâu sau, nó cắn răng hỏi: “Hoàng đế không chơi cửa hậu chứ?”
Ta vỗ vào gáy nó.
“Đệ cả ngày học mấy cái gì đâu thế?”
4.
Hoàng thượng cần cái chức quý phi này rất gấp.
Người không biết còn tưởng mẹ hắn chết, cần cưới vợ gấp để xung hỉ nữa cơ.
Nói như thế cũng bao hàm một chút ân oán cá nhân, chủ yếu là đời trước ta không chém chết được hắn nên không nuốt trôi được cục tức này.
Bùi Ngọc thay đồ và trang điểm, thay ta ngồi vào loan xe nhập cung.
Còn ta thì để lại một phong thư, một người một ngựa chạy thẳng tới Nhạn Môn quan.
Nghe nói, khi Bùi Ngọc vào cung, cha ta vô cùng không nỡ.
Ai cũng nói cha ta yêu thương con gái, nuôi lớn đôi trai gái vợ trước để lại không dễ.
Cười chết ta, ông ta căn bản không phát hiện người ở lại là đứa con trai yếu đuối không thể tự gánh vác của mình.
Biên ải vẫn mang sắc màu năm xưa, cát vàng đầy trời, quạ đen đậu trên cây già.
Năm đó Bùi Ngọc đi tới Nhạn Môn quan chỉ là bất đắc dĩ, cha ta tự tay chặn đường thi công danh của nó.
Nhưng đời này, ta tự nguyện tới đây.
Cữu cữu là tiết độ sứ, đóng giữ ở biên cương, binh mã dưới trướng dũng mãnh thiện chiến.
Đáng thương cho một đại danh tướng, không chết trên chiến trường mà chết ở triều đình.
Kiếp trước, cha ta hợp tác với hoàng đế, giữ lương thảo và viện binh lại, cữu cữu tử thủ cửa thành, tử chiến vì dân chúng trong thành.
Thật ra ông ấy chỉ cần dẫn binh rút lui thì sẽ không phải chết.
Chủ soái Đột Quyết đánh vào trời tinh có tính tàn bạo, hạ được thành nào cũng ra lệnh cho quân lính tàn sát thành, không chừa lại một người dân nào.
Chuyện trên đời luôn là như thế, người tốt không sống lâu.
Kẻ tiểu nhân âm hiểm như cha ta và hoàng đế thì lại được hưởng vinh hoa phú quý, đứng trên vạn người.
Nhưng cũng không sao hết, kiếp trước Bùi Ngọc không giúp được cữu cữu, ta có thể.
Nghĩ đến đó, ta ra roi thúc ngựa, chạy thẳng tới chỗ trú đóng của đại quân.
…
Trên một con đường mòn lên núi hoang.
Cữu cữu cho rằng Bùi Ngọc tới, cố ý sai người đi đón.
Người tới là phó tướng của cữu cữu, Từ Hằng Chi.
Nghe nói Bùi Ngọc là người đọc sách nhã nhặn, hắn còn cố ý mang một chiếc xe ngựa tới.
“Nhị công tử, trên đường có mệt không?”
Từ Hằng Chi nhảy xuống ngựa, mày kiếm mắt sáng, tư thế oai hùng, bộ giáp bạc sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Ánh mắt ta dừng lại, dừng trên mặt hắn…
Kiếp trước, hắn cũng chết trong cuộc chiến thủ thành.
Sau đó Bùi Ngọc trăn trở nhờ người giao cho ta một miếng ngọc bội, ngọc rất tốt, nhưng nét khắc rất thô.
Ta biết, nó là do Từ Hằng Chi tự tay khắc.
Thấy ta ngồi trên lưng ngựa bất động, Từ Hằng Chi tiến lên mấy bước.
“Sợ à? Tỷ tỷ của ngươi vào cung còn không sợ, ngươi sợ cái gì chứ?”
Ta xoay người, vén đấu lạp lên.
“Hằng Chi, là ta.”
Từ Hằng Chi sợ hết hồn, lùi về sau mấy bước.
“Sao lại là nàng?”
Chốc lát, Từ Hằng Chi nghĩ ra điểm mấu chốt: “Vậy, người vào cung là…?”
Ta cho hắn một ánh mắt khẳng định: “Bùi Ngọc.”
Sắc mặt Từ Hằng Chi thay đổi đột ngột, rõ ràng xung quanh là núi non không người, nhưng hắn vẫn vô thức hạ thấp giọng xuống:
“Đây là tội khi quân phải chết đó.”
“Lỡ bị phát hiện, cả muội và Bùi Ngọc đều phải chết.”
Ta tựa vào cây, cong môi lên cười.
Dù không khi quân, ta và Bùi Ngọc cũng phải chết.
Nếu cữu cữu vẫn là tiết độ sứ, cầm trọng binh trong tay thì ta và Bùi Ngọc sẽ vĩnh viễn không xảy ra chuyện.
“Sợ gì chứ?”
“Chẳng lẽ ta vào cung, ngươi sẽ vui vẻ à?”
Từ Hằng Chi khẽ cử động mắt, lông mi cụp xuống.
Một lát sau, hắn thở phào nhẹ nhõm.
“Không vui, A Nhan vào cung, ta không vui.”
“Thế còn được.”
“Hằng Chi, lên ngựa đi.”
Ta phóng lên ngựa, quay đầu lại cười: “Để ta xem xem thời gian ta không có ở đây, kĩ năng cưỡi ngựa của ngươi có thụt lùi không.”
5.
“Làm càn!”