Hoán Đổi Số Phận - Chương 3
6.
Bắt đầu từ ngày đó tôi luôn có cảm giác cơ thể mình khó chịu, có lúc cảm thấy cả người như đang bị lôi kéo, có lúc lại cảm thấy mình sắp ngất xỉu.
Nhưng tình huống như vậy chỉ xuất hiện một lát rồi biến mất.
Ban đầu tôi còn kinh hồn táng đảm, nhưng càng về sau tôi sự chú ý của tôi lại bị cuốn theo việc học nặng nề.
Dần dà tôi đã quên mất lời nói của Lý Tuệ Nghiên ngày hôm đó.
Hoán đổi thân xác là điều quá mờ mịt xa vời, đối với tôi mà nói việc thi đậu vào một trường đại học thật lớn và rời xa mẹ tôi mới là chuyện quan trọng nhất.
Việc học cứ trôi qua từng ngày lại từng ngày, tôi sắp phải nghênh đón bước ngoặt trong cuộc đời mình.
Ngày kết thúc kỳ thi đại học, tôi đứng trước cổng địa điểm thi, nhìn trường học ở phía sau tôi có một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Mẹ tôi đột nhiên đi về phía này: “Mày thi thế nào rồi? Lần này nhất định mày phải thi tốt hơn chị họ của mày đấy, nếu không tao biết để mặt mũi ở đâu!”
Mới vừa thi xong, cảm xúc của tôi còn đang đắm chìm trong đề bài, bị mẹ mắng một câu như vậy cả người vẫn chưa kịp phản ứng.
Tôi thuận miệng đáp một câu: “Mấy môn còn lại đều ổn, có điều câu cuối của môn toán hình như con đã tính sai…”
Tôi còn chưa dứt lời thì mẹ tôi đột nhiên ngồi phịch xuống đất gào khóc.
“Ôi trời ơi, đúng là đồ con gái bất hiếu, ba năm cấp 3 mỗi ngày tao đều nấu cơm đưa đến trường học cho mày chỉ vì muốn mày học hành cho giỏi. Ai ngờ một bài đơn giản như vậy mày cũng không làm được, mày muốn tao phải để mặt mũi ở đâu?”
“Trời ơi số tôi khổ quá mà, gả cho một ông chồng nghèo khổ, vốn định nuôi con gái học hành giỏi giang, thành công hơn người, bây giờ toàn bộ đều hỏng bét cả rồi! Tôi cực khổ nhiều năm như vậy! Bộ dễ dàng lắm sao!”
Ở trước mặt bao người, tôi đeo cặp sách, cả người rơi vào tình thế vô cùng khó xử.
Người đến người đi, có không ít phụ huynh học sinh đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Mà địa điểm thi này còn có không ít bạn học của tôi.
Quan hệ của tôi và bọn họ rất tốt, bây giờ mọi người đều đang nhìn tôi chằm chằm khiến tôi gần như không dám ngẩng đầu lên.
Giờ phút này tôi đột nhiên nhớ lại lời nói của Lý Tuệ Nghiên, ngày hôm sau khi kỳ thi đại học kết thúc sẽ hoán đổi thân xác với tôi.
Nếu đó là sự thật thì tốt quá, như vậy tôi có thể thoát khỏi người mẹ vừa có ham muốn khống chế cực mạnh vừa mắc chứng rối loạn nhân cách kịch tính, cùng với người ba suốt ngày không làm chuyện gì mà chỉ biết hưởng phúc đó.
Trên thế giới này thật sự có chuyện hoán đổi thân xác ư?
7.
Trên thế giới này thật sự có chuyện hoán đổi thân xác.
Khi tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu qua rèm cửa sổ, khoảnh khắc nó rọi lên mặt tôi thì tôi đã biết rằng hai chúng tôi thật sự hoán đổi thân xác.
Nhà tôi tọa nam hướng bắc, một năm bốn mùa đều không có ánh mặt trời tươi đẹp.
Huống chi phòng tôi còn không có cửa sổ.
Tôi ngồi dậy từ trên giường, không đợi tôi hoàn toàn thích ứng với thân thể này thì di động bên gối đã kêu lên.
Trên điện thoại hiện tên là Lâm Thâm.
Tôi vội vàng bắt máy, ngay khi điện thoại được nối thông, tôi nghe được giọng nói thuộc về tôi đang phát ra tiếng cười khiến người ta sợ hãi.
Cô ta nói: “Lâm Thâm, không đúng, từ hôm nay trở đi có lẽ tao nên gọi mày là Lý Tuệ Nghiên. Không ngờ được phải không, mày nỗ lực học tập cực khổ nhiều năm như vậy cuối cùng người được lợi lại là tao. Ba mẹ mày đối xử tốt với mày mà mày không hề quý trọng một chút nào, bây giờ bọn họ đều đã thuộc về tao.”
Tôi mở miệng nửa ngày mà không phát ra nổi một từ.
Lý Tuệ Nghiên vẫn đang tiếp tục nói: “Thanh Bắc của mày, ba mẹ của mày, còn có công ty trong tương lai của mày, tất cả đều là của tao. Mày đừng mơ chúng ta sẽ đổi trở lại! Một khi lời nguyền này khởi động thì tuyệt đối không thể nghịch chuyển!”
“Mày vẫn không biết à, sữa mà mỗi buổi sáng mày uống chính là thứ quan trọng nhất giúp chúng ta hoán đổi thân xác. Ha ha, mày cứ chờ xem, đời này sẽ đổi thành tao giễu cợt mày!”
Tôi không nói dù chỉ nửa lời, còn Lý Tuệ Nghiên thì đã cúp điện thoại.
Tôi đi đến trước cái gương lớn nhìn vào bản thân ở trong gương.
Mái tóc đen nhánh xinh đẹp không hề có dấu hiệu của việc thiếu dinh dưỡng, lặng lẽ rũ xuống đằng sau lưng tôi.
Vén mái tóc lên là có thể nhìn thấy cần cổ thon dài, còn có xương quai xanh hoàn mỹ.
Gò má không có sẹo rỗ, không có ngón tay biến dạng do cầm bút, không có vết sẹo do khi nhỏ bất cẩn té bị thương.
Thân thể này đối với tôi mà nói chỉ từng xuất hiện trong tưởng tượng của mình.
Từ hôm nay trở đi tôi sẽ là Lý Tuệ Nghiên.
Tôi là Lý Tuệ Nghiên, là người có ba mẹ hàng năm đều bay tới bay lui để kinh doanh công ty đa quốc gia, là thiên kim nhà giàu không có được một chút tình thương của ba mẹ.
Tôi không có nhiều tình thương, nhưng tôi có rất nhiều tiền.
Hiện tại tôi chính là Lý Tuệ Nghiên.
Tôi xóa tài khoản mạng xã hội của Lý Tuệ Nghiên rồi đăng ký cái mới.
Đổi mới tất cả mật khẩu.
Rồi lại vứt cả mọi thứ trong phòng, thay hoàn toàn bằng đồ mới.
Mặc dù lần dằn vặt này tốn không ít tiền nhưng ba mẹ mới cũng không gửi một tin tức hỏi thăm nào.
Trong biệt thự còn có mấy người bảo mẫu, tuy rằng không biết tại sao tôi lại làm như vậy nhưng bọn họ đều rất vui vẻ. Bởi vì những món đồ tôi không cần dùng đều để bọn họ mang về nhà.
“Lần này tôi thi đại học không tốt, mấy thứ này đều không dùng nữa.”
Lý Tuệ Nghiên, hiện tại nên gọi cô ta là Lâm Thâm.
Thành tích của cô ta vốn không tệ lắm, nhưng từ đầu tới đuôi cô ta đều nghĩ đến việc hoán đổi thân xác với tôi, nên mấy lần thi thử cuối cùng thành tích đều tuột dốc không phanh, gần như là đứng cuối lớp.
Có lẽ cô ta không hề chuẩn bị gì cho kỳ thi đại học.
Ngày hôm nay đây lại trở thành một lý do cho việc tính tình tôi xảy ra biến đổi cực lớn.
Nhóm bảo mẫu không những không cảm thấy bên trong thân thể này đã đổi người mà còn rối rít an ủi tôi.
“Không thi tốt thì không thi tốt, đại tiểu thư, nhà cô có rất nhiều tiền mà còn sợ chuyện này sao?”
“Đúng đúng, lớp của cháu ngoại tôi có một người không tham gia thi đại học mà lại ra nước ngoài, dát vàng xong trở về là có mác du học sinh rồi đấy*. Lại còn rất được săn đón.”
(*) 镀个金回来就是海龟了 (Dát vàng xong trở về là thành rùa biển): cả cụm có nghĩa là chỉ những người đập tiền đi du học chỉ để đánh bóng tên tuổi, lấy tiếng thơm. Chữ quy (归) nghĩa là trở về (trong đi du học trở về) và chữ quy (龟) nghĩa là con rùa đồng âm với nhau, cho nên cách nói rùa biển là để mỉa mai những người có tiếng mà không có miếng đó.
“Nếu đại tiểu thư thật sự không cần mấy món này thì chúng tôi lấy hết nhé.”
Tôi mỉm cười vẫy vẫy tay, ra hiệu nhóm bảo mẫu nhanh chóng mang đống đồ bỏ này xuống đi.
Tôi không muốn giữ lại bất cứ thứ gì của cô ta.
Nếu bây giờ tôi là Lý Tuệ Nghiên vậy mọi thứ trong nhà phải là thứ mà tôi yêu thích.
Tôi tra thử số dư tài khoản của mình.
Ngày một hàng tháng, thẻ ngân hàng tôi sẽ được chuyển vào một triệu tệ, ghi chú là tiền tiêu vặt.
Tiền tiết kiệm càng dọa người hơn, đã đạt được một mục tiêu nhỏ.
Đây đều là những điều tốt mà có nằm mơ tôi cũng không tưởng tượng được. Tại sao lại có người từ bỏ cuộc sống giàu sang phú quý mà khăng khăng tráo đổi cuộc đời với một người nghèo rớt mồng tơi chứ?
Cho dù cô ta có sống lại thì cũng nên sống cho thật tốt chứ không phải đoạt lấy cuộc đời của một người khác.
Làm người được hưởng lợi từ sự kiện này, rốt cuộc tôi cũng bắt đầu sống một cuộc sống mà trước kia tôi không dám nghĩ tới.