Hoán Đổi Số Phận - Chương 2
3.
Hôm diễn ra lễ trưởng thành, Lý Tuệ Nghiên mặc một chiếc váy công chúa sang trọng, trở thành tâm điểm của bạn bè.
Tôi hâm mộ nhìn chiếc váy trên người cô, còn chưa nói lời nào thì tôi đã bị mẹ đánh một cái thật mạnh.
“Con nhỏ chết bầm này, tao biết mày đang nghĩ cái gì. Mày cảm thấy ba mẹ mày nghèo nàn làm cho mày phải chịu ấm ức đúng không? Nhà chúng ta đã nghèo mà mà còn tham lam quá nhỉ, mua cái váy hoa hòe hoa sói này cũng chỉ có thể mặc một lần, lãng phí biết bao nhiêu?”
Tôi thu tầm mắt đang nhìn Lý Tuệ Nghiên lại.
Vừa hay lúc này có một bạn học gia cảnh còn kém hơn cả tôi đi ngang qua trước mặt, đôi mắt của tôi lại sáng ngời.
Cậu ta mặc một cái đầm, trên vai khoác một cái khăn choàng nhỏ, trên khăn choàng gắn một cái ghim áo lấp lánh, thoạt nhìn vô cùng hào nhoáng.
Mẹ tôi còn phản ứng nhanh hơn cả tôi: “Đồng Đồng, sao con mua được bộ đồ này vậy? Không phải nhà con rất nghèo khó sao?”
“Dì, đây là do mẹ con sửa lại từ khăn trải bàn nên không tốn tiền. Váy cũng là hàng xóm đưa cho con mượn.” Đồng Đồng kéo kéo cái khăn choàng, kinh ngạc nhìn tôi: “Hôm nay là lễ trưởng thành sao cậu chỉ mặc bộ đồ jean này vậy Lâm Thâm?”
Tôi không dám nói lời nào, tôi sợ tôi nói sai một câu thì mẹ tôi sẽ không chừa cho tôi chút mặt mũi nào trước các bạn học.
Mẹ tôi cười ha hả, bà chỉ cười chứ không trả lời Đồng Đồng.
Bà kéo tôi sang một bên: “Giai đoạn này thứ mày nên so sánh với người khác là thành tích học tập, đừng có bắt chước bọn nó trang điểm lòe loẹt, bộ dạng lẳng lơ.”
Đang nói chuyện thì Lý Tuệ Nghiên đi tới trước mặt chúng tôi và nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ hâm mộ.
Lúc này mẹ tôi như muốn tìm lại vị trí của mình, lớn tiếng nói: “Đây là bộ quần áo lúc trước tôi dùng rất nhiều tiền để mua, con gái mặc quần áo của mẹ là chuyện hiển nhiên, tất cả đều chan chứa tình thương của mẹ.”
Mẹ tôi cũng rất may mắn, ở đây chỉ có mỗi mình Lý Tuệ Nghiên sẽ ủng hộ bà.
Quả nhiên cô nói: “Dì nói đúng lắm, con cũng muốn được mẹ mua cho quần áo, đáng tiếc đã lâu rồi con không gặp mẹ. Nếu dì là mẹ con thì tốt quá.”
Lúc nói chuyện vậy mà Lý Tuệ Nghiên lại lấy ra một cốc sữa bò rồi đưa nó cho tôi: “Lâm Thâm, đây là sữa của ngày hôm nay.”
Tôi không một chút do dự uống vào một ngụm.
Dù sao trước đây cô đến nhà đưa sữa cho tôi mẹ tôi cũng biết được.
Những đồ không tốn tiền mẹ tôi rất tích cực nhận lấy.
Lúc này mẹ tôi lại kéo Lý Tuệ Nghiên: “Con nói rất đúng, chúng ta rất chú trọng đến những thứ truyền thừa, con trai kế nghiệp cha, con gái kế nghiệp mẹ. Sau này mấy đứa phải gánh vác trách nhiệm của người lớn!”
Lý Tuệ Nghiên bị lời nói của mẹ tôi lay động.
Tôi lạnh nhạt nhìn hai người bọn họ trò chuyện mỗi người một câu mà âm thầm cười lạnh, rồi lại uống một hơi cạn sạch cốc sữa bò trên tay.
4.
Đêm khuya tôi cảm thấy mình toàn thân đau đớn dữ dội.
Mồ hôi trên trán chảy từng giọt từng giọt, tôi không khỏi rên rỉ thành tiếng, mẹ tôi mất kiên nhẫn mở cửa phòng tôi và bật đèn.
Bà đá đá tôi: “Đêm hôm rồi mà ồn ào gì thế, người ta nghe thấy còn tưởng là tao ngược đãi mày đấy.”
Tôi ôm dạ dày mình: “Mẹ, dạ dày con đau quá…”
Bà lớn tiếng quát: “Dạ dày đau thì ngủ đi, ngủ rồi sẽ không đau nữa, nằm đó ồn ào làm gì? Đây gọi là bệnh nhà giàu, sao mày lại mắc chứng bệnh đó được? Đã khuya thế này rồi còn muốn tao đưa mày đi bệnh viện.”
Bà không muốn đưa tôi đi bệnh viện.
Quăng cho tôi 100 tệ rồi bảo tôi tự đến bệnh viện gần đây khám.
Lúc đưa tiền cho tôi trên gương mặt bà hiện vẻ đau lòng.
100 tệ chỉ sợ còn không đủ cho tôi mua thuốc.
Tôi đành phải đánh thức ba tôi dậy.
Ông mơ màng buồn ngủ nhìn thoáng qua di động, càng thiếu kiên nhẫn hơn: “Một tháng tao đưa cho mẹ mày 8000 tệ, bản thân cũng chỉ có 2000 tệ tiền hút thuốc, mày bị bệnh thì tìm tao làm gì? Tao lấy tiền đâu ra?”
Mẹ tôi lại còn dựa vào khung cửa cười lạnh: “Ông nói mà không biết xấu hổ, số tiền đó của ông tôi không được dùng hả, cả nhà ăn cơm cũng dùng tiền, uống nước cũng dùng tiền. Tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Trông thấy hai người bọn họ sắp lao vào đánh nhau, tôi yên lặng rời khỏi nhà, ôm bụng ngồi xổm trước cửa tiểu khu.
100 tệ trong túi tôi vẫn chưa dùng.
Tôi định để bụng bớt đau một chút thì trở về nhà luôn, còn nếu không thì tới tiệm thuốc mua hai viên Ibuprofen.
Ngồi một lát, chuông di động của tôi đột nhiên vang lên.
Tôi mở màn hình ra, phát hiện là Lý Tuệ Nghiên gọi.
Ngay khoảnh khắc bắt máy, cô gần như vội vàng nói: “Lâm Thâm cậu đang ở đâu? Đêm khuya cậu không về nhà còn ở bên ngoài làm gì vậy?”
Nghe thấy lời này tôi nháy mắt sởn tóc gáy.
Sao cô biết được tôi không có ở nhà?
Tôi không nói gì, sự yên lặng khiến Lý Tuệ Nghiên càng thêm sốt ruột: “Tớ thấy mẹ cậu đăng video, sao cậu lại không hiểu cho dì chút nào vậy, bây giờ đã sắp thi đại học mà cậu còn làm cho người nhà khó chịu?”
Trái tim tôi cuối cùng cũng rơi xuống, hóa ra là xem video của mẹ tôi mới phát hiện tôi không có ở nhà.
Vừa nãy suýt nữa tôi tưởng rằng cô đang theo dõi nhà tôi, hoặc là gắn thiết bị theo dõi lên người tôi.
Lý Tuệ Nghiên nói: “Được rồi, cậu nhanh nhanh trở về đi, cứ đi lại bên ngoài nguy hiểm lắm. Đừng khiến cho dì lo lắng, thành tích tốt thì có ích lợi gì, cậu cũng quá là bất hiếu, không biết tại sao lại lọt vào top ba học sinh giỏi.”
Nghe Lý Tuệ Nghiên nói dông dài làm tôi không khỏi nhíu mày, rốt cuộc cô dùng tư cách gì để nói chuyện đó với tôi?
Nhưng ngay sau đó cơn đau đớn đã hấp dẫn sự chú ý của tôi, tôi thật sự quá đau, không còn hơi đâu mà đi hỏi mục đích của Lý Tuệ Nghiên.
Đêm hôm đó tôi đã ngất xỉu trước cổng tiểu khu vì đau đớn.
5.
Tôi cố gắng muốn mở mắt ra, lại nghe thấy bên cạnh có người đang nói chuyện.
“… Báo cáo kiểm tra thân thể của Lâm Thâm đã có chưa? Tôi không muốn về sau phải sống trong thân thể của một con ma ốm.”
“… Không sao thì tốt. Anh được lắm, nghĩ ra cách giúp tôi hoán đổi thân xác. Yên tâm đi, chuyện này ngoại trừ anh và tôi sẽ không có người thứ ba biết được!
“… Tôi đã nghĩ xong thời gian hoán đổi rồi, sau ngày thi đại học sẽ đổi ngay lập tức.”
Cuối cùng điện thoại cũng ngắt, tôi lại nghe thấy người bên cạnh lầm bầm lầu lầu: “Người coi trọng thành tích như nó nếu biết được bản thân nhập vào một người thi rớt đại học thì chắc sẽ sụp đổ mất. Đời trước không phải nó còn châm chọc mình không thi đậu đại học ư?”
Đời trước?
Lý Tuệ Nghiên đang nói mớ gì vậy?
Giọng cô nói chuyện được đè xuống rất thấp, nhưng trong phòng bệnh quá yên tĩnh, cho dù có nhỏ bao nhiêu tôi đều có thể nghe thấy.
Tôi vờ như vẫn chưa tỉnh lại, vẫn cứ nhắm mắt. Nhưng cô không tiếp tục nói chuyện nữa.
Sau một lúc lâu có người tới gõ cửa: “Đại tiểu thư, đã có báo cáo kiểm tra sức khỏe, cô ấy bị suy dinh dưỡng.”
Cuối cùng tôi lại nghe thấy Lý Tuệ Nghiên châm chọc: “Có thể không suy dinh dưỡng được sao? Mẹ nó mang cơm đến ân cần biết bao nhiêu vậy mà nó lại chia cho tôi ăn. Không phải là đang nói mẹ nó làm đồ ăn không ngon à, bị suy dinh dưỡng là đáng.”
Người bên ngoài đi rồi, Lý Tuệ Nghiên vẫn còn lật xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của tôi, xác nhận trên đó không có chỗ nào bất thường mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trong phòng yên lặng khoảng chừng vài phút, tôi mới chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt mờ mịt nhìn quanh bốn phía:
“Ở đây… là đâu?”
Cô đi tới: “Hôm nay cậu không tới trường đi học, tớ mới biết là cậu ngất xỉu phải đến bệnh viện. Sao cậu lại bất cẩn như vậy chứ, làm hại dì phải lo lắng. Nếu không phải tớ bỏ tiền thuốc men thì sao cậu có thể ở phòng bệnh tốt như vậy được?”
Tôi nhìn quanh bốn phía, phòng bệnh này vừa lớn vừa trống trải, hơn nữa bên ngoài còn có một gian phòng khách, thì ra đây là phòng bệnh VIP trong truyền thuyết.
Ba mẹ chắc chắn không thể cho tôi ở phòng bệnh tốt như vậy, có đôi khi tôi cũng rất muốn cảm ơn cô.
Có điều nhớ lại những lời cô nói vừa rồi, sau lưng tôi lập tức ứa mồ hôi lạnh.
Cô muốn thân thể của tôi ư? Chẳng lẽ muốn bắt tôi đi làm thí nghiệm trên cơ thể người?
Trao đổi linh hồn, đây nội dung chỉ có trong tiểu thuyết và phim ảnh.
Lý Tuệ Nghiên lải nhải nói rất nhiều nhưng không tiếp tục đề cập đến việc hoán đổi thân xác nữa.
Chẳng lẽ do tôi hôn mê lâu nên nghe lầm?
Tôi sờ cái bụng còn đang đau đớn, một cốc sữa bò lại được đưa đến trước mặt tôi: “Mau uống đi, lần sau đừng vô cớ nghỉ học nữa.”