Hoán Đổi Số Phận - Chương 1
1.
“Này, Lâm Thâm, tớ giúp cậu mua sữa rồi đó, cậu mau uống đi.”
Vừa đi vào phòng học tôi đã nhìn thấy hoa khôi của trường đang cười tươi rói với tôi.
Cô cầm hai ly sữa tươi trên tay, thậm chí phía trên còn bốc lên một chút hơi nóng.
Suốt một tháng gần đây, mỗi ngày cô đều bắt tôi uống sữa tươi. Ngay cả cuối tuần cũng chạy đến nhà tôi, nhất định phải tận mắt nhìn thấy tôi uống xong thì mới bỏ qua.
Ngay từ đầu tôi cho rằng bên trong sữa có bỏ thêm thứ gì đó nhưng mỗi lần đều là cô một ly tôi một ly, mà ly tôi uống là do tôi tự chọn, điều đó khiến tôi từ bỏ rất nhiều suy đoán.
Hơn nữa một thiên kim nhà giàu như cô sẽ không đến mức bỏ thuốc cho tôi đâu nhỉ?
Tôi gật đầu và ngoan ngoãn nhận lấy nó.
Lúc vươn tay ra, hoa khôi lanh mắt nhìn thấy chiếc vòng trên tay tôi, cô lập tức thét một tiếng chói tai.
Cô gần như giật lấy tay tôi: “Trời ạ, đây chính là chiếc vòng tay hot nhất trong chùa đúng không? Nghe nói là cầu sao Văn Khúc*, phải xếp hàng hai tiếng mới cầu được, có tiền cũng không mua nổi. Lâm Thâm, mẹ cậu đối xử tốt với cậu quá.”
(*) Sao Văn Khúc là ngôi sao may mắn, đại diện cho trí tuệ, tài năng và sự thành công trong học vấn.
Vậy ư?
Tôi thầm cười lạnh.
Thứ sáu tuần trước tôi nói với mẹ là mình cần 50 tệ để mua sách bài tập, ai ngờ bà lại nói dựa vào năng lực của tôi cho dù không có sách bài tập cũng có thể thi đậu.
Hơn nữa bà còn có một cách nhất định có thể khiến tôi thi tốt, sau đó bà đưa cho tôi chiếc vòng tay này.
Nếu có thể bán chiếc vòng này cho những kẻ có tiền rồi mua sách bài tập thì không thể nào tốt hơn.
Tôi chờ mong nhìn về phía hoa khôi, cô chính là cái người xấu số có thể trả tiền đó.
“Cậu thích không? Hay là tôi bán cái này cho…”
Tôi còn chưa nói xong thì cô đã cắt ngang lời tôi một cách gay gắt: “Vậy mà cậu còn muốn bán nó đi. Đây là tấm lòng của dì đó, Lâm Thâm, cậu yêu thương cha mẹ mình như vậy hẳn sẽ rất cảm kích. Sao cậu có thể đem bán món đồ mà họ đã cho cậu được chứ!”
Thôi được rồi, coi như tôi suy nghĩ nhiều.
Chẳng lẽ hoa khôi không thích chiếc vòng tay này ư, nhưng dáng vẻ của cô đúng là yêu thích không nỡ buông tay. Tôi cũng không thể nhìn ra cô không thích nó ở điểm nào.
Sau khi chọn được cốc sữa sẽ uống ngày hôm nay, tôi lập tức uống sạch sẽ.
So với thực đơn ăn kiêng mẹ chuẩn bị cho tôi, hiển nhiên cốc sữa này sẽ khiến tôi dồi dào năng lượng hơn.
Không biết bà tìm được cái thực đơn này ở đâu mà một ngày ba bữa tôi đều phải ăn bánh bao viên. Lúc những bạn học khác ăn cơm ở căng tin thì mẹ tôi lại cầm thức ăn nóng hổi đừng chờ trước cổng trường.
Tất cả mọi người rất hâm mộ, nhưng bọn họ không biết rằng những món mẹ tôi làm khiến tôi cạn lời tới mức nào.
Tôm và trứng gà rưới thêm dầu giấm, đôi khi chỉ có một quả dưa leo và sữa chua, tâm trạng tốt thì sẽ cho tôi thêm ức gà, nhưng chỉ luộc qua thôi.
Đối với học sinh cấp 3 đang ở thời kỳ chạy nước rút mà nói thì những món đó không thể bổ sung đầy đủ dinh dưỡng.
Tôi trả lại cốc sữa bò cho cô: “Cảm ơn cậu.”
Hoa khôi nhoẻn miệng cười: “Cậu thích là được, ngày mai tớ lại đem cho cậu một ly.”
2.
Buổi tối về đến nhà mẹ tôi đang cầm điện thoại quay video ngắn, thấy tôi trở về thì có hơi tức giận: “Cuối cùng cũng biết về rồi à, đã mấy giờ rồi, con gái nhà ai tới tận mười giờ đêm mới về hả?”
Tôi bỏ cặp xuống, giải thích cho bản thân: “Hiện giờ con đã đến lớp mười hai, buổi tối tăng thêm vài tiết tự học, tất cả các bạn đều học nội trú ở trường, còn con phải đi xe đạp về nhà thì đương nhiên sẽ trễ hơn một chút.”
Vừa mới dứt lời, tôi lập tức nghe thấy giọng nói chói tai của mẹ: “Không cho mày trọ ở trường nên mày không vui đúng không? Mày biết có bao nhiêu bạn học hâm mộ mày có thể học ngoại trú không?”
Bà không cho tôi bất cứ cơ hội nói chen vào: “Hay là mày muốn ngồi xe bốn bánh? Mày trở nên tham lam như vậy từ bao giờ? Mày là đồ con gái hư hỏng, sau này mấy thiếu gia nhà giàu đều sẽ coi thường mày!”
Lại đến nữa rồi, tôi đã sớm quen với những lời mẹ tôi nói.
Cứ hễ là những món đồ trong nhà mua không nổi, bà sẽ luôn nói rằng chỉ có đám nhà giàu mới dùng.
Cũng trách tôi lắm mồm, vừa rồi nên im lặng không phản bác mới phải.
Tôi định đi rửa mặt rồi ngủ một chút, thì đột nhiên mẹ tôi lại lấy ra một bộ đồ jean đã bị giặt đến bạc màu rồi ướm lên người tôi: “Bộ đồ này mày mặc vừa đấy.”
Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua: “Mẹ cho con mặc cái này làm gì? Không phải con mặc đồng phục là được rồi sao?”
Đồng phục vốn là công cụ để tôi che giấu gia cảnh bần hàn, tôi nói toạc ra là đồng phục thì mẹ không thể trách tôi chê nghèo yêu giàu nhỉ?
Không ngờ là tôi đã nghĩ sai rồi.
Bà gào toáng lên: “Mày đã sắp làm lễ trưởng thành rồi, mỗi ngày bạn bè mày đều ăn mặc trang điểm lộng lẫy không giống học sinh. Mày cứ mặc cái này cho tao đi, bảo đảm khiến cho bạn bè mày phải rửa mắt mà nhìn. Nói không chừng còn có nam sinh nhà giàu vừa ý mày đấy.”
Lễ trưởng thành diễn ra vào hôm thứ sáu.
Tôi biết rõ tính tình của mẹ tôi cho nên không nói chuyện này với bà, còn lén lút tìm bạn học khác mượn một cái đầm và cũng đã bàn bạc xong hết thảy, không ngờ mẹ tôi lại tự ý quyết định cho tôi mặc bộ quần áo này.
Tôi không nói gì, càn bà thì vẫn đang lải nhải: “Con nhỏ này đúng là không biết quý trọng. Bộ đồ này tao mua với giá 300 tệ đấy, bình thường tao cũng không nỡ mặc. Cho mày mặc mà mày còn chê, sau này đừng mong lấy được quần áo trong tủ của tao nữa.”
Tôi không hề phản kháng mà cứ mặc cho bà ấy khoa tay múa chân.
Bà lại đi quay video ngắn, vui vẻ trở về ngồi trên sô pha.
Sau khi về phòng, tôi lấy điện thoại ra xem video bà vừa mới đăng.
Năm Tháng Lặng Lẽ: 【Gia cảnh bần hàn không mua nổi cái váy mới, tìm được cho con gái một bộ đồ đắt tiền, không ngờ nó lại chê “Che miệng cười”.】
Từ khi thể loại video ngắn này phổ biến, cứ cách dăm ba bữa bà sẽ đăng một video lên nền tảng này.
Đưa cơm cho tôi cũng đăng, đi chùa dâng hương cho tôi cũng đăng, nạp tiền xe đạp công cộng cho tôi cũng đăng.
Lưu lượng thì chẳng có bao nhiêu, lượt xem của mỗi video cũng chỉ quanh quẩn ở hai con số.
Nhưng bà vẫn rất kiên trì đăng.
Bà tin rằng dựa vào tình yêu của bà đối với tôi, từ giờ trở đi sẽ có một ngày bà trở thành blogger có hàng triệu fans, sau đó thì livestream để kiếm tiền học phí cho tôi.
Tiếc là bây giờ đến một trăm fans bà cũng chẳng có.
Nhấn vào video mới nhất của bà, ảnh đại diện ở khu bình luận vô cùng quen mắt, đó là hoa khôi xinh đẹp lộng lẫy của trường.
Click mở tất cả video của mẹ tôi, ở phía đều có bóng dáng của hoa khôi.
Tuệ Tuệ: 【Thật là hâm mộ dì, nếu có thể trở thành con gái của dì thì tốt quá.】
Mẹ tôi trả lời cô bằng một bông hồng, dù sao thì đó cũng là một fan trung thành, cũng muốn giữ gìn tình cảm một chút.
Tôi nhấn vào trang của Lý Tuệ Nghiên, ở đầu trang chủ ghim một video quay bóng lưng u buồn của cô, cộng thêm một đoạn giới thiệu rất cảm động.
Nội dung đại khái là từ nhỏ cô gặp cha mẹ mình không được mấy lần, thứ làm bạn với cô chỉ có tiền bạc, còn bạn học khác lại có cha mẹ hết lòng yêu thương.
Bên dưới góc trái video là dòng ghi chú của cô.
Tuệ Tuệ: 【Tôi không cần nhiều tiền, thứ tôi cần là tình thương.】
Tôi tắt di động rồi cười lạnh, tôi bằng lòng có rất nhiều tiền chứ quyết không cần tình thương của cha mẹ.