Hoán Đổi Nhân Sinh - Chương 1
1.
Hôm nay là ngày thứ ba Tần Nghiên đến nhà tôi. Cũng là ngày thứ ba quay chương trình 《 Hoán đổi nhân sinh 》.
Sáng sớm, tôi thức dậy với mùi h ôi th ối. Mở mắt ra nhìn, chỉ thấy đầu giường tôi đặt một th i th ể chó con ướt sũng.
“Aaaa!”
Tôi sợ hãi ngã xuống đất. Đó là con chó tôi nuôi từ nhỏ đến lớn, rõ ràng đêm qua nó vẫn còn rất tốt mà……
Hai mắt chó con đã trở nên xám trắng, tôi còn loáng thoáng ngửi thấy một mùi vị đắng kỳ quái.
“Đó là nước chanh! Ha ha ha ha ha ha!”
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng cười. Tôi ngồi dưới đất quay đầu nhìn, không biết Tần Nghiên đứng ở cửa từ lúc nào.
Cô ta khoanh tay và nhìn tôi với ánh mắt hài hước.
“Em gái, em phải cảm ơn chị đó nha. Buổi sáng tôi ra ngoài đi dạo vừa lúc thấy chó của cô rơi vào hồ vôi, tôi cố ý vớt nó lên tặng cho cô đó.”
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta, khóe miệng cô ta cười đầy ác ý. Cô ta cố ý. Con chó của tôi, là cô ta giet.
“……”
Tần Nghiên là thiên kim tiểu thư của thành phố lớn, gia cảnh hậu đãi, từ nhỏ đã được nuông chiều.
Mục đích thật sự của cô ta khi tới tham gia chương trình này là để tăng lượng người hâm mộ, để thuận tiện sau này ra mắt.
Ngày đầu tiên đến nhà tôi, cô ta ngại gà trống ồn ào vào buổi sáng, đã dùng đ á đ ập chet tất cả gà.
Con chó của tôi chuyên trông nhà, theo bản năng sủa cô ta. Cũng chính vào lúc đó, Tần Nghiên đã nổi lên sát tâm với chó của tôi.
Lúc này máy quay đã chạy tới, ống kính đang hướng về phía chúng tôi. Tần Nghiên thương tâm đi tới, kéo tôi dậy: “Đều tại tôi, không kịp cứu nó lên.”
Tôi hất tay cô ta ra, ôm lấy th i th ể con chó nhỏ xông ra ngoài.
2.
Tôi đã tìm một chỗ trên một ngọn đồi gần đó để ch ôn nó. Ngồi trước đống đất nhỏ đó, tôi không nói một lời.
Bốn phía rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài tiếng chim hót. Một lúc sau, có tiếng bước chân từ xa đến gần truyền tới.
Tần Nghiên thở hồng hộc đi tới. Cô ta đã đuổi người quay phim đi.
Lúc này cô ta rất đắc ý: “Lâm Linh, có phải cô rất tức giận không? Nhưng đáng tiếc thật đó, cô không thể làm gì được tôi.”
Cô ta ghét tôi. Bởi vì mặc dù gia cảnh tôi không tốt, nhưng tôi sinh ra đã rất đẹp.
Tổ làm phim len lén thảo luận qua, nói sau khi chương trình phát sóng, tôi hẳn sẽ rất nổi tiếng vì khuôn mặt này.
Lời này để Tần Nghiên nghe được. Từ đó, cô ta liền coi tôi là cái đinh trong mắt. Lúc này nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của tôi, cô ta càng thêm cao hứng.
“Cô đừng mơ tưởng rằng cô có thể mượn chương trình này để xoay người.”
Lời nói của cô ta rất khinh thường: “Hạ đẳng chính là hạ đẳng, đừng tưởng bay lên đầu cành thì sẽ biến thành phượng hoàng.”
Tôi ngước mắt nhìn cô ta, vẻ mặt phẫn nộ. Tần Nghiên nhìn thẳng vào tôi: “À! Đúng rồi, anh trai cô bây giờ ở nhà tôi cũng không dễ chịu. Chắc cô không biết, tô cũng có một anh trai, anh ấy hiện tại đang ở nhà. Anh ấy à, cũng không phải là kẻ tốt bụng gì đâu.”
“Anh trai cô phải tự cầu nhiều phúc rồi…”
Khi dễ chúng tôi, sẽ khiến cho đám thiếu gia tiểu thư sống an nhàn sung sướng như bọn họ sinh ra cảm giác ưu việt.
Nhưng cô ta không biết, chúng tôi cũng không phải là người mà cô ta có thể tùy tiện khi dễ……
Khi chúng tôi xuống núi, đoàn làm phim đang lo lắng tìm chúng tôi. Bọn họ vừa nhìn thấy chúng tôi liền chạy ra nghênh đón.
Tần Nghiên cười kéo cánh tay tôi: “Lâm Linh quá đau buồn, nên lên núi giải sầu chút. Tôi đã an ủi cô ấy rồi.”
Cô ta thích diễn trước máy quay. Nghe nói nhà cô ta đã mua xong bản thảo, chuẩn bị tuyên truyền mạnh mẽ.
3.
Về đến nhà, mẹ tôi vừa hay từ ruộng trở về. Bà ấy nhìn thấy chúng tôi, vội vàng đi vào bếp rót một ly nước bưng ra.
n cần đưa tới trước mặt Tần Nghiên.
“Mệt lắm rồi phải không, nào, uống miếng nước đi.”
Tần Nghiên nhỏ giọng nói bên tai tôi: “Cô xem, sao mẹ cô lại keo kiệt như vậy, ngày nào cũng nịnh bợ tôi. Bà ta có nịnh bợ thế nào, thì tôi vẫn khinh thường bà ta như thường.”
Tôi siết chặt nắm tay, hất tay cô ta ra, đi vào trong nhà. Tôi tức giận, khiến Tần Nghiên rất có cảm giác thành tựu.
Camera bên cạnh còn đang quay, cô ta cười ngọt ngào với mẹ tôi: “Cảm ơn dì.”
Tần Nghiên nhận lấy nước mẹ tôi đưa qua, chỉ nhìn thoáng qua, lông mày đã nhíu lại. Nước đó màu nâu sẫm, còn toả ra một mùi kỳ quái.
“Đây là cái gì?”
Mẹ tôi có chút câu nệ, nhỏ giọng nói: “Đây là thảo dược nấu ra, có thể thanh nhiệt hạ hỏa. Rạng sáng dì đã cố ý lên núi hái, Nghiên Nghiên con nếm thử xem?”
Tần Nghiên chán ghét nhìn thoáng qua bà ấy, lại nghĩ tới có camera bên cạnh, chỉ có thể bưng ly nước kia lên uống cạn.
Tôi đứng trong căn phòng tối, vén một góc rèm cửa sổ, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài. Cổ Tần Nghiên trắng bệch giơ lên, yết hầu lên xuống.
Ly nước thuốc kia được cô ta uống hết sạch, một giọt cũng không rơi xuống đất.
Tôi hạ rèm cửa xuống, đi tới trước tường, dùng d ao nhỏ kh ắc một đường ngang lên trên.
Cốc đầu tiên.
4.
“Mẹ! Mẹ bảo người mang cho con một bộ mỹ phẩm dưỡng da tới đây!”
Đêm đã khuya, tôi nghe thấy Tần Nghiên đang dùng điện thoại di động của tổ làm phim gọi điện thoại cho mẹ cô ta.
Giọng nói của cô ta có vẻ rất bực bội.
“Cái chỗ rách nát này, ở đây làm con cảm thấy da mình xấu đi rất nhiều! ”
Tần Nghiên vừa hút thuốc, vừa mắng chửi người: “Con mặc kệ, mẹ mau bảo người đưa mỹ phẩm dưỡng da tới đây. Đúng rồi, tên nông dân kia ở nhà chúng ta thế nào? Để anh trai chơi với hắn, đừng bỏ mặc hắn…… Ha ha ha ha.”
Tiếng cười không có ý tốt của Tần Nghiên vào ban đêm có vẻ đặc biệt chói tai. Tôi lặng lẽ rời khỏi cửa phòng cô ta, đi vào phòng bếp.
Ba mẹ đều ở đó. Ba ngồi trước cái nồi lớn, đang thêm củi vào lò. Mẹ cầm d ao đang ch ặt thảo dược màu nâu đen, không ngừng ném vào trong nồi.
Thấy tôi đi tới, mẹ cúi đầu xuống.
“Ly thuốc thứ hai đã xong rồi.”
“…..”
Chén thuốc này là ba tự mình đưa đến phòng Tần Nghiên, lựa lúc tổ làm phim đều ở đây.
“Nghiên Nghiên à, chú và dì nấu chút nước thuốc cho con, con thừa dịp còn nóng uống đi.”
Tần Nghiên vừa nhìn thấy ly nước thuốc kia, thiếu chút nữa nôn ra. Giọng của cô ta có chút không kiên nhẫn: “Tôi không uống nữa.”
Ba tôi lúng túng xoa tay, lưng khom xuống, trông gầy gò và già nua.
“Thôn chúng ta thời tiết khô hanh, đối với làn da của con gái không tốt, có người từ nơi khác tới đây không thích ứng được, làn da sẽ dễ dàng bị lão hóa, thảo dược này có thể giảm bớt những triệu chứng này, Nghiên Nghiên con vẫn nên uống nó đi.”
Sắc mặt Tần Nghiên khẽ động, quay đầu nhìn về phía nước thuốc đặt trên bàn. Cô ta sờ sờ cổ tay của mình.
Da ở đó thực sự hơi nhão một chút. Sắc mặt ngưng đọng, Tần Nghiên đưa tay bưng chén nước thuốc lên uống một hơi cạn sạch.
Nhìn chiếc cốc trống rỗng được đưa vào bếp, tôi xoay người trở lại phòng, kh ắc lên vách tường một vết nữa.
Cốc thứ hai.