Hoán Đổi Nhân Duyên - Chương 3
5
Ngày hôm sau, ta đến vấn an quý phi.
Quý phi Lâm thị hiện tại là cháu gái của cố Hoàng hậu Ý Nhân – mẫu thân của công chúa Vĩnh Ninh. Khi xưa, lúc ta cùng công chúa Vĩnh Ninh học ở Thượng thư phòng, nàng thường vào cung chơi cùng chúng ta, và chúng ta gọi nàng là tỷ tỷ. Lâm gia nhiều đời có những nhân tài giữ chức cao trong triều đình, là một gia tộc quyền thế bậc nhất. Dù có gia thế lẫy lừng như vậy, quý phi lại là người cởi mở, tính cách phóng khoáng, và đối đãi thân thiện.
Ta thật không hiểu nổi, tại sao ở kiếp trước Nhạc Hàm Ngọc lại đắc tội với nàng?
Nhưng thông tin kiếp trước quả thật có nhiều điều không đúng, ví dụ như việc đồn đại rằng hoàng đế không gần gũi nữ sắc…
Ta nhịn đau nơi thắt lưng, đứng dậy khi nghe quý phi lên tiếng “Miễn lễ”, Thu Vũ đỡ ta đứng lên.
“Muội ngồi đi, dâng trà.”
Quý phi Lâm thị vận một bộ cung trang màu hồng thẫm, ngọc châu điểm xuyết khắp thân càng tôn thêm vẻ cao quý. Nàng mỉm cười nói: “Giờ muội đã vào cung, chúng ta chính là tỷ muội với nhau. Tuy ta quản lý lục cung, nhưng là thay mặt hoàng thượng mà thôi, nên các muội không cần phải đến vấn an hằng ngày. Nếu có thời gian, hãy đến cung Dực Khôn của ta ngồi chơi.”
Trong cung hiện tại, ngoài ta, còn có Đức phi và Kỷ Chiêu Dung là ba vị phi tần cao vị, cùng hai mỹ nhân, vốn là các thị thiếp từ phủ thái tử.
Nghe quý phi nói vậy, bọn họ không biểu hiện gì, mà chỉ đồng loạt hành lễ, nói: “Tạ quý phi nương nương quan tâm.”
Ta đã từng ở trong cung, nên cũng khá tinh tế trong việc quan sát tình thế. Khi các nàng ấy đứng dậy, ta cũng đồng thời đứng lên theo.
“Được rồi, đứng dậy cả đi.” Quý phi rõ ràng là rất hài lòng.
Nàng lại nhìn ta một lúc, đôi mắt dài hẹp lóe lên một tia khó đoán: “Lâu rồi cung này mới có thêm người mới. Lúc gặp muội trong yến tiệc Trung thu tháng trước, ta đã thấy muội thật xinh đẹp, giờ nhìn gần quả nhiên không sai.”
Ta cảm thấy có chút khó chịu. Ban đầu còn nghĩ sẽ cùng nàng nhận nhau, nhưng không ngờ nàng lại mang vẻ vênh váo hung hăng như thế này.
Bề ngoài, ta chỉ đáp: “Thần thiếp chẳng qua chỉ là chút nhan sắc tầm thường, quý phi nương nương khen quá lời rồi.”
Sau một hồi khách sáo tẻ nhạt, cuối cùng quý phi cũng có vẻ chán, phất tay cho chúng ta lui ra.
“Thục phi, xin dừng bước.”
Vừa bước ra khỏi cung Dực Khôn, ta đã bị gọi lại.
Nhìn lại, thì ra là Đức phi.
Đức phi vốn là thiếp trong phủ thái tử. Ngoài quý phi là người Lâm gia, các phi tần khác trong cung đều xuất thân không cao, là những “món quà” do các quan thần từng tặng thái tử để lấy lòng.
Ta không hiểu nàng đến tìm ta có chuyện gì.
Đức phi nói: “Ta vào cung trước muội, bèn gọi muội là muội muội. Ta đã nghe danh muội là tài nữ từ lâu, mà ta cũng thích thi từ thơ họa. Không biết muội có muốn cùng ta luận bàn không? Trong cung ta có một bức họa của Chung Dao, là quà mừng thọ của phụ thân ta, nếu rảnh muội đến chơi.”
Nàng nói hết một tràng, chưa đợi ta đáp lại, đã tiếp tục: “Hôm nay Thái hậu nương nương ra ngoài cung lễ Phật, muội có thể về nghỉ ngơi, mai vào cung Kiến Chương cũng không muộn. Ta cũng không quấy rầy muội nữa.”
Đức phi xoay người rời đi, nhìn bóng nàng, ta và Thu Vũ, Vân Thư chỉ biết nhìn nhau.
Ta thầm nghĩ: “Vậy ta không đến có lẽ cũng… chẳng sao, nhỉ?”
Trở về cung Y Lan, tổng quản nội thị Trần Hoạn đưa tới một danh sách lễ vật.
Ta cầm lên xem, thì ra là những ban thưởng từ Thái hậu và hoàng đế.
“Để hết vào kho đi.” Ta nói.
“Vâng.” Trần tổng quản nhận lệnh rồi lui ra.
Sau một buổi sáng bận rộn, ta cảm thấy mệt nhoài, mắt cứ muốn sụp xuống. Nghĩ rằng chẳng có việc gì, chi bằng chợp mắt một lát, ta bèn để Thu Vũ giúp thay y phục.
Giấc ngủ này kéo dài tới lúc trời tối mịt, ta mơ màng nghe thấy tiếng rèm châu khẽ rung, dường như có giọng nam nói chuyện với Thu Vũ.
Ta mơ màng mở mắt: “Thu Vũ, giờ đã là canh mấy?”
Không gian đột nhiên yên tĩnh một chút, sau đó Thu Vũ đáp với giọng cung kính: “Bẩm nương nương, đã là giờ Dậu.”
Cảm thấy có điều không ổn, ta ngồi dậy, vén màn lên, thì thấy Mộ Dung Lãng đứng trước giường, đang nhìn ta.
Ta kinh ngạc, vội vàng xuống giường: “Thần thiếp bái kiến bệ hạ.”
Mộ Dung Lãng nhíu mày, một tay vòng qua eo đỡ ta lên: “Sao lại không đi giày mà bước xuống?”
Hắn dìu ta ngồi lại giường, ta có chút ngạc nhiên nhìn hắn.
Mộ Dung Lãng rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh: “Ta đã xong mọi việc trên triều, liền nghĩ tới xem nàng, không ngờ lại quấy rầy giấc ngủ của nàng.”
Ta lắc đầu: “Là thần thiếp ham ngủ, đúng ra đã nên dậy rồi.”
“Chẳng phải vì đêm qua…” Mộ Dung Lãng nói chưa dứt câu, thấy ta nhìn hắn, hắn bỗng dưng ho nhẹ, khuôn mặt thoáng đỏ, “Là lỗi của ta, khiến nàng mệt mỏi.”
Nghe hắn nói vậy, ta cũng nhớ lại chuyện đêm qua, vô thức quay mặt đi, mắt cúi xuống ngón chân.
Thật kỳ lạ, theo lẽ thường, một vị đế vương trẻ tuổi từng trải qua bao nhiêu phi tần mỹ nữ, vậy mà khi đối diện với ta lại có vẻ lúng túng, như thể cũng chưa hề quen với chuyện này.
Ta biết chuyện không nên hỏi thì không nên hỏi, liền chuyển đề tài: “Thần thiếp cảm thấy hơi đói, bệ hạ có muốn dùng bữa cùng thần thiếp không?”
Mộ Dung Lãng gật đầu: “Được.”
Vì vậy, ta chuẩn bị xuống giường để mang giày, Thu Vũ đang định tới giúp, nhưng Mộ Dung Lãng liền ngăn lại: “Để ta.”
Ta còn chưa kịp phản ứng, đã thấy hắn cúi người, cầm lấy đôi giày, nhẹ nhàng nâng chân ta lên và đi giày cho ta.
Ta: “…”
Vì quá đỗi ngạc nhiên, ta cứng người, ngón chân căng thẳng đến độ thẳng đơ, ngơ ngác nhìn hắn.
Mộ Dung Lãng dường như cũng nhận ra hành động của mình có phần quá tự nhiên, hắn khẽ ho một tiếng để che giấu sự bối rối: “Trong phòng hơi nóng, ta ra ngoài đi dạo. Để việc còn lại cho các cung nữ vậy.”
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, ta mới sực nhớ ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Ta chớp chớp mắt, quay sang thấy Thu Vũ đứng một bên với vẻ mặt sửng sốt, hàm gần như sắp rớt xuống đất.
Nhìn thấy không chỉ ta mà nàng ấy cũng bị kinh ngạc, ta mới cảm thấy một chút an ủi.
Ta cố lấy lại vẻ uy nghiêm của Thục phi: “Không phải cần thay y phục sao? Sao ngươi còn chưa động tay?”
Thu Vũ đáp: “Nô tỳ không dám động, hoàn toàn không dám động.”
Ta: “?”
Sau bữa ăn, trời vẫn còn sớm, Mộ Dung Lãng tự nhiên bắt đầu trò chuyện cùng ta.
“Cung Y Lan này vốn là nơi ở của Khang Thái phi. Bà ấy xuất thân từ gia đình Hàn Lâm học sĩ, thường thích ngâm thơ và vẽ tranh, nên tiên đế đã cho xây một thư phòng nhỏ trong cung này. Gần đây phủ Lăng Dương Bá báo tin nàng sẽ nhập cung, ta đã cho người thu dọn sẵn.”
Hôm qua, Trần tổng quản có nhắc đến thư phòng trong cung Y Lan, không ngờ đó là do Mộ Dung Lãng đích thân chuẩn bị cho ta.
Nghĩ về những hành động của hắn trong hai ngày qua, lòng ta dấy lên một cảm giác phức tạp.
Ta nói: “Đa tạ bệ hạ đã quan tâm. Thần thiếp nay nấu nướng cũng tạm được, hôm nào sẽ làm chút bánh ngọt để bày tỏ lòng cảm kích.”
“Thật chu đáo.” Mộ Dung Lãng có vẻ rất hài lòng, giọng điệu vui vẻ hẳn lên, “Nếu nàng muốn bày tỏ thành ý, chi bằng không gọi ta là ‘bệ hạ’ nữa, nghe xa lạ quá.”
Ta: “Ý ngài là…?”
Mộ Dung Lãng nói: “Từ nay, nàng gọi ta là A Lãng, ta gọi nàng là Vận Nhi, thế nào?”
“A… Lãng?” Ta lặp lại với vẻ hơi khó khăn.
Mộ Dung Lãng thấy dáng vẻ do dự của ta, bèn liếc nhìn ta: “Sao? Tên của trẫm khó gọi đến thế sao?”
Ta lập tức nhớ ra thân phận của hai chúng ta, vội đáp: “Không khó gọi, không khó gọi. Được gọi ngài bằng tên, là phúc phận của Vận Nhi.”
Thấy ta ngoan ngoãn, hắn hài lòng gật đầu, rồi nói thêm: “Nàng có biết vì sao ta chọn phong hiệu ‘Minh’ cho nàng không?”
Làm sao ta biết được lý do vì sao?
Hành vi của Mộ Dung Lãng rất khác thường, người ta thường nói tâm ý của đế vương khó lường, giờ ta đã hiểu sâu sắc câu nói đó.
Nhưng ánh mắt hắn vừa mong chờ lại khích lệ, ta thử đoán: “Có phải ngài thấy thần thiếp có đôi mắt sáng ngời, dung mạo khuynh thành?”
Vừa nói xong, mặt ta đã đỏ bừng. Đám người Vân Thư và Thu Vũ còn đang ở bên cạnh, chưa bao giờ họ thấy ta tự mãn đến thế này!
Mộ Dung Lãng lại chẳng thấy có gì không ổn: “Quả đúng như vậy. Nhưng quan trọng hơn là ở một điểm khác, ta thấy nàng cẩn trọng suy xét, xứng đáng với chữ đó.”
Ta không ngờ Mộ Dung Lãng lại đánh giá cao ta đến thế, lòng ta không khỏi ngạc nhiên.
Khi còn nhỏ, ta vốn tự cao tự đại. Sau khi vào Thượng thư phòng, được tiên sinh yêu mến, ta cho rằng tài năng của mình hơn người, viết nhiều bài thơ và chính luận đầy khí phách, khiến mọi người kinh ngạc, từ đó có biệt danh là đệ nhất tài nữ Biện Kinh, sánh vai cùng Vĩnh Ninh công chúa thành “nhị Kiều” của Biện Kinh.
Nhưng từ khi mẹ qua đời, ta bừng tỉnh nhận ra với thân phận thứ nữ của mình, danh tiếng ấy có thể gây họa cho ta.
Dù đích mẫu bên ngoài vẫn đối đãi như cũ, ta cũng dần thu mình lại, không còn công khai tác phẩm của mình nữa.
Ta chủ động cắt đứt mối quan hệ với các nhân vật quyền quý kết giao ở Thượng thư phòng, ngoan ngoãn ở lại phủ Lăng Dương Bá, làm một tiểu thư khuê các đúng mực.
Vì thế, nhiều người nói rằng tài nữ của Nhạc gia đã xuống dốc, vị trí đệ nhất tài nữ đã đến lúc phải nhường lại.
Cho đến lần này, Thái hậu yêu cầu ta biểu diễn trong yến tiệc, không thể từ chối, ta mới bộc lộ tài năng thực sự, khiến mọi người kinh ngạc.
Tuy vậy, tính tình điềm đạm, không tranh giành của ta lại khiến họ thất vọng.
Nhưng trong mắt Mộ Dung Lãng, đây lại là đức tính “cẩn trọng suy xét” đáng quý.
Cho dù ta luôn giữ tâm thế bình tĩnh, lời hắn nói vẫn như gió thổi qua mặt nước phẳng lặng, gợi lên những gợn sóng nhỏ trong lòng ta.
Sau đó, Mộ Dung Lãng bắt đầu nói về học thuyết Hoàng Lão, một chủ đề hắn từng tranh luận nhiều với ta. Hồi còn ở Thượng thư phòng, ta đặc biệt yêu thích tư tưởng “vô vi nhi trị” của Hoàng Lão, trong khi Mộ Dung Lãng lại coi trọng pháp gia của Hàn Phi Tử.
Hắn kể về những chuyến đi xuống phía nam, nói rằng vì muốn thấu hiểu nỗi khổ của dân, hắn đã đích thân ra đồng cùng nông dân. Dân làng thấy thân hình hắn mảnh khảnh, chỉ cười và nói vài câu bằng giọng Ngô địa phương mà hắn không hiểu.
“Họ nói gì thế?” Mộ Dung Lãng hỏi quan viên đi cùng.
“Khải bẩm công tử, việc đồng áng là việc của nông dân.” Có lẽ vì sợ hắn trách tội, quan viên không dám nói dối nhưng cũng không dám nói thật, đành trả lời lấp lửng, “Nắng gắt như vậy, sợ rằng ngài khó có thể làm được.”
“Sao lại không làm được?” Hắn không phục, bèn cởi áo khoác xuống đồng.
Rồi hắn phát hiện, cái nắng buổi chiều gay gắt, cầm cuốc xới đất lại đau tay, chưa làm được bao nhiêu, tay hắn đã đau rát.
Chỉ một lát sau, mồ hôi trên trán và lưng không ngừng tuôn chảy. Quan viên vội cử người che ô cho hắn, quạt gió, và đưa cho hắn một chiếc khăn để lau mồ hôi.
Mộ Dung Lãng vô thức nhìn về phía người nông dân đang nói chuyện với hắn. Người đàn ông ấy cởi trần, đứng trên bờ ruộng, khuôn mặt rám nắng lấp ló dưới chiếc nón cỏ, miệng nở một nụ cười mỉa mai.
Những câu chuyện mới mẻ mà Mộ Dung Lãng kể khiến ta nghe mãi không chán. Thấy hắn dừng lại để thở, ta liền háo hức hỏi tiếp: “Rồi sau đó thì sao? Ngài đã làm gì tiếp theo?”
“Thì ta bảo đám người kia đừng có cản trở nữa,” Mộ Dung Lãng hừ lạnh một tiếng, “ta tự mình làm việc trong hai canh giờ, cày xong mảnh ruộng còn lại của vị lão nông kia.”
“Hoàng thượng thật giỏi giang!” Ta liền vỗ tay tán dương, rồi trêu chọc, “Ngay cả những con trâu già nhất cũng chẳng thể bằng!”
“Phải rồi, nàng không thấy vẻ mặt từ ngạc nhiên chuyển sang khâm phục của đám người ấy đâu!”
Mộ Dung Lãng nói xong, chợt nhận ra lời mình có phần không ổn, ta không nhịn được bật cười khúc khích.
“Được rồi, Nhạc Hàm Vận, ta đã là hoàng đế, mà nàng còn dám đùa ta!”
Hắn nghiêng người tới, hai tay ôm lấy cổ ta, hơi thở ấm áp phả lên da thịt, ngứa ngáy.
Thật kỳ lạ, khi xưa trong Thượng thư phòng, dù ta đã từng ngấm ngầm trêu ghẹo hắn, nhưng quan hệ giữa hai ta chưa bao giờ thân thiết thế này. Giờ đây, sau khi tái ngộ lại thân mật tự nhiên đến vậy.
Sau khi đùa giỡn một hồi, Mộ Dung Lãng không làm gì thêm.
“Đêm qua nàng chắc mệt rồi,” hắn nói, “hôm nay chúng ta chỉ trò chuyện thôi, ta sẽ không quấy rầy nàng.”
Ta không ngờ Mộ Dung Lãng lại chu đáo như vậy, nên vui vẻ cùng hắn thảo luận những chuyện nhỏ nhặt gần đây ở kinh thành.
Ta vốn nghĩ đó là những điều mới lạ mà hắn chưa biết, nhưng hắn bảo rằng có vài vị Ngự sử không tài cán gì, ngày ngày dâng tấu chương kể lể những câu chuyện tầm phào chốn phố phường. Khi phê duyệt chúng, hắn vừa bực vừa buồn cười. Tuy vậy, không xem thì không đúng phép tắc, đành xem đó như một trò tiêu khiển.
Ta không ngờ đế vương lại có nỗi băn khoăn như thế, mỉm cười, lắng nghe hắn kể thêm những câu chuyện lạ.