Hoán Đổi Nhân Duyên - Chương 2
3
“Tiểu thư, việc tam tiểu thư nói về chuyện hiềm khích cũ là gì vậy?”
Trở về viện, Vân Thư, người luôn theo sát bên cạnh, tò mò hỏi. Thu Vũ có vẻ trầm ổn hơn, dường như không đồng ý để Vân Thư hỏi, nhưng lại không ngăn cản, hiển nhiên nàng cũng khá tò mò.
“Cũng không phải chuyện gì to tát.” Ta mỉm cười, “Có lẽ bệ hạ sớm đã quên rồi.”
Nhưng ta vẫn mở lời giải thích cho các nàng hiểu.
Thân mẫu của ta là quý thiếp trong Bá phủ, xuất thân từ một gia đình thư hương, là một tiểu thư khuê các. Khi bà còn sống, bà thích ôm ta dạy ta học chữ.
Khi đó, tiên đế còn tại vị, và con gái của quý phi nương nương, công chúa Vĩnh Ninh, đến tuổi phải vào học trong Thượng thư phòng, tiên đế liền hạ lệnh chọn một tiểu thư thích hợp vào cung làm bạn đọc cho công chúa.
Phụ thân biết ta có chút tài học, bèn điền tên ta vào danh sách ứng tuyển.
Mẹ ta xưa nay sống không tranh giành, luôn ôn nhu khiêm nhường, nhưng đây là lần đầu tiên bà cuống cuồng, tìm đến viện của phụ thân để xin xỏ.
Ta không rõ họ đã nói gì, nhưng khi trở về, mẹ ta ngồi dưới gốc cây sơn trà trong viện rất lâu, sau đó gọi ta đến.
“Vận Nhi, nhập cung làm bạn đọc cho công chúa, con có sợ không?”
Ta ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bà: “Nếu vào cung, con có còn được gặp mẹ không?”
“Bé ngoan…” Bà rưng rưng nước mắt, cúi xuống ôm ta vào lòng, “Nếu con không muốn đi, chúng ta sẽ không đi.”
Vòng tay của bà mềm mại, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, đầy thân thuộc. Chỉ cần nghĩ đến việc phải xa rời bà, ta không kiềm được nước mắt mà nức nở.
“Nhưng…” Thu Vũ cắt ngang, tỏ vẻ thắc mắc, “Tiểu thư cuối cùng vẫn nhập cung làm bạn đọc mà.”
Khi vào cung, ta chỉ có một mình đơn độc. Thu Vũ và Vân Thư đều là người đến hầu hạ ta sau khi ta xuất cung.
“Là ta tự muốn đi.” Ta cười nhẹ, “Lúc đó ta nghĩ, nếu ta được chọn, thì sẽ là niềm vinh hạnh cho Bá phủ, mẹ ta ở trong phủ cũng sẽ tự hào về ta biết bao nhiêu.
Bà sống quá dè dặt, chịu nhiều khổ sở. Ta nghĩ, nếu ta vào cung, có lẽ cuộc sống của bà sẽ tốt hơn phần nào.”
Nhưng, khi đó ta chưa hiểu rằng, mẹ tuy không nỡ xa ta, nhưng bà nghĩ rằng bản thân xuất thân thấp hèn, khó mà tìm cho ta được một mối hôn sự tốt sau này. Tuy vậy, bà vẫn lo sợ những quý nhân trong cung sẽ làm khó ta, ngày đêm thở dài mà dần sinh bệnh.
Ta nhập cung ứng tuyển, viết xong phần thi thì được thông báo phải vào gặp mặt.
Quý phi đích thân ra đề cho ta. Ta trả lời rành mạch, đối đáp rõ ràng, lễ nghi cũng không chỗ nào đáng trách. Cuối cùng, ta được ở lại trong cung, cùng công chúa Vĩnh Ninh vào Thượng thư phòng học.
Khi đó, bệ hạ hiện tại vẫn còn là thái tử, mới mười một tuổi, cũng ở Thượng thư phòng đọc sách.
Còn công chúa Vĩnh Ninh mới sáu tuổi, chưa trở thành đệ nhất mỹ nhân Biện Kinh như bây giờ, khi đó chỉ là một tiểu cô nương đáng yêu như ngọc.
Ta tuy còn nhỏ, nhưng văn chương xuất sắc, lại hay tranh cãi với thái tử. Ta yêu thích những bài văn từ thời Tiên Tần với ngôn từ hoa mỹ, còn thái tử lại chuộng thi phú chỉnh tề từ thời Lý Đường, vì vậy chúng ta thường tranh luận sôi nổi ngay tại Thượng thư phòng. Cứ như thế, giữa chúng ta hình thành một mối hiềm khích nhỏ.
Trong ba bốn năm sau đó, chúng ta nhiều lần tranh cãi, nhưng cũng chẳng phải chuyện lớn…
Biến cố xảy ra vào tháng trước khi ta tròn mười hai.
Thư phòng trong cung đang tu sửa, vốn dĩ không cho người ra vào.
Nhưng ta và thái tử vì tranh luận về một điển cố, nên ta đã thách hắn: “Ngươi dám đi đến thư phòng để kiểm chứng không?”
“Đi thì đi.” Hắn đáp.
Thế là hai chúng ta lén vào thư phòng, nhưng không ngờ, cầu thang vừa mới sửa xong chưa kịp cố định.
Cầu thang sập xuống, ta và thái tử cùng ngã xuống.
Đám thị vệ tuần tra gần đó nghe tiếng động chạy tới, vô cùng kinh hãi.
Nhìn thấy thái tử nằm đỡ dưới ta, họ càng hoảng hơn.
Ta chỉ bị trầy xước chút ít, còn thái tử thì trật khớp vai, phải nằm điều dưỡng nhiều ngày.
Nội thị phụ trách giám sát bị bệ hạ khiển trách vì tội lơ là.
Ta thì thấp thỏm lo lắng, sợ rằng trung cung sẽ hỏi tội, nhưng đến khi nhà ta gửi tin sẽ đến đón ta về cũng không có ai trách phạt.
Chuyện ta và thái tử bị thương trong thư phòng đã lan truyền, khiến nhà ta kinh hoàng.
Phụ thân nhân cớ mẹ ruột của ta lâm bệnh nặng, cầu xin tiên đế cho phép ta hồi phủ.
Ta trở về mới biết, mẹ ta quả thực đã không còn khỏe…
Kể xong, ta ngẩng đầu nhìn cây sơn trà năm xưa mẹ đã tự tay trồng khi mang thai ta – giờ đây cành lá đã xum xuê.
“Nữ nhi bất hiếu, nếu mẹ có linh thiêng, e là người lại phải lo lắng cho ta rồi.”
4
Ngày mười lăm tháng chín đã xảy ra một việc trọng đại. Chất tử của Từ gia chủ mẫu, Ngô Đại Chí, cãi nhau với một người trong sòng bạc, mà người này lại là tiểu quận vương của phủ quận vương, một tên ăn chơi khét tiếng.
Để lấy lòng tiểu quận vương, đám người bên cạnh hắn đã bắt Ngô Đại Chí nhét vào bao tải, đánh cho hắn thừa sống thiếu chết ngay trong đêm.
Từ gia chủ mẫu nổi giận, nộp đơn cáo quan, trực tiếp tố cáo tiểu quận vương ỷ thế hiếp người.
Kết quả là Kinh Triệu Doãn điều tra, không chỉ không tìm được chứng cứ tiểu quận vương hành hung, mà còn “vô tình” phát hiện mối liên hệ giữa Từ gia chủ mẫu và vụ đuối nước của cô nương Trần Nhị nhiều năm về trước.
Đến ngày mười lăm tháng mười, Ngô Đại Chí vì vết thương quá nặng mà qua đời.
Ngày mười tám tháng mười, Từ gia chủ mẫu, Ngô thị, bị nghi ngờ có liên quan đến vụ mưu hại cô nương Trần Nhị và bị quan phủ giám sát.
Đêm hai mươi ba tháng mười, nhân lúc lính canh đổi ca, Ngô thị đã thu xếp đồ đạc định bỏ trốn trong đêm, nhưng không may lại bị ngã từ trên xe ngựa xuống, không chỉ thất bại mà còn gãy chân.
Đến ngày mười chín tháng mười hai, bằng chứng Ngô thị mưu hại cô nương Trần Nhị đã được xác thực, bà bị tuyên án lưu đày và lập tức áp giải.
Tất nhiên, ta đã nhập cung vào ngày mười sáu tháng chín, được Thái hậu ban chiếu phong làm Thục phi, phong hiệu Minh, sống tại cung Y Lan.
Thành thật mà nói, kết quả này khiến ta có phần ngạc nhiên, bởi ở kiếp trước, Nhạc Hàm Ngọc được phong làm Chiêu nghi, mà còn không có phong hiệu.
Tối ngày mười sáu tháng chín, ta ở trong cung Y Lan, chờ đợi đêm đầu tiên với đế vương.
Dù trước khi nhập cung đã được cung nữ phụ trách dạy dỗ về chuyện đó, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên của ta trong hai kiếp người, nên không khỏi cảm thấy hồi hộp. Ta có một thói quen là khi căng thẳng sẽ muốn đọc thơ, thế nên ta bắt đầu ngâm nga bài “Ly Tao” của Khuất Nguyên.
Khi ta đọc đến câu “Ta lệnh cho chim phượng hoàng tung cánh bay,” chợt nghe tiếng rèm ngọc lay động.
Bất giác ngẩng đầu lên, ta thấy hoàng đế Mộ Dung Lãng trong bộ hoàng bào màu xanh đậm, lòng ta khẽ xao động.
“Triều đình có chút việc cần xử lý.” Hắn bước vào với vẻ áy náy, ta cùng Thu Vũ, Vân Thư cúi đầu hành lễ, nhưng hắn khoát tay cho miễn, “Bây giờ mới có thể tới, khiến nàng phải chờ lâu rồi.”
Ta ngước mắt lên, lặng lẽ quan sát hắn.
Từ khi xuất cung, ta đã thu mình, sống lặng lẽ trong Bá phủ, làm một tiểu thư khuê các ngoan ngoãn.
Còn Mộ Dung Lãng lại vào Quốc Tử Giám, kết giao với những người cùng trang lứa, trong sự ngầm đồng ý của tiên đế mà phát triển quan hệ. Nghĩ lại, hẳn lúc đó sức khỏe tiên đế đã không còn tốt, Mộ Dung Lãng bị thúc ép lớn mạnh nhanh chóng, phụng chỉ đi Giang Nam khảo sát thương nghiệp, rồi đi Lĩnh Nam thị sát dân tình, và đến nhiều nơi cứu trợ nạn dân…
Ngoài việc thoáng thấy nhau từ xa tại yến tiệc cung đình hằng năm, chúng ta không còn liên hệ gì khác.
Lúc đó, ta có thể thấy ánh hào quang của hắn khi là kẻ được trời cao ưu ái, nhưng nay, hắn mang theo oai nghiêm đế vương, thâm trầm khó lường.
Hoàng đế chủ động mở lời, ta với tư cách là phi tần tất nhiên nên đáp lễ.
Thế là ta quay mặt, nói: “Quốc sự là quan trọng, thần thiếp… cũng không chờ lâu lắm, chỉ ngâm vài câu thơ cổ nên không cảm thấy buồn.”
“Là bài nào?”
“Là ‘Ly Tao’.”
“Quả nhiên.” Mộ Dung Lãng bật cười, “Ta nhớ trước đây nàng rất thích thơ của Khuất Tử, đặc biệt là ‘Ly Tao’ và ‘Quất Tụng’.”
Hắn rất tự nhiên, lại xưng là “ta”, khiến ta có chút không biết phải phản ứng thế nào.
Ta từng tưởng tượng nhiều lần về ngày gặp lại Mộ Dung Lãng, hoặc là tình cảnh như hai kẻ đối địch ngày xưa, hoặc là mối quan hệ tuân thủ quy củ giữa hoàng đế và cung phi. Nào ngờ, hắn lại đối xử với ta như một người bạn lâu năm chưa gặp, thân thiện và dịu dàng.
Có lẽ thấy ta còn e dè, Mộ Dung Lãng cởi áo khoác ngoài, ngồi xuống bên cạnh ta trên chiếc giường.
“Hôm nay ta xử lý một chuyện, nói ra cũng có chút liên quan đến Bá phủ của nàng.”
“Ồ?” Trong lòng ta đã biết rõ chuyện gì — bởi dĩ nhiên có phần sắp đặt của ta trong đó.
Mộ Dung Lãng nói với giọng đầy ẩn ý: “Góa phụ Ngô thị, thê tử của cố Công bộ Thượng thư Từ Ấn, đã đánh trống kiện tiểu quận vương Giang Lăng thông đồng với người khác, đánh cháu bà ta bị thương nặng.”
Hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Nghe nói Từ gia và đích tiểu thư của Bá phủ các nàng đã thực hiện xong tam môi lục sính rồi?”
Ta gật đầu xác nhận.
“Vậy nàng có biết rõ về Ngô thị và cháu trai của bà ta không?”
“Nghe nói hắn là kẻ lêu lổng chẳng làm gì ra hồn.” Ta đáp, “Ta đã từng nhắc với mẫu thân về chuyện này, nhưng bà chỉ nói rằng đích muội gả cho Từ lang, sau này sẽ không qua lại với đám thân thích ấy.”
Mộ Dung Lãng gật đầu tán thành: “Quả thật vậy. Hôm nay tấu chương về việc tiểu quận vương được trình lên, ta mới biết hắn gây chuyện trong sòng bạc, bị tiểu quận vương khiển trách, liền buông lời bất kính với cả lão quận vương và quận vương phi.”
Giọng hắn chợt trở nên lạnh lùng: “Lão quận vương và quận vương phi năm xưa đã hy sinh vì nước, dù khi đó tuổi ta còn nhỏ nhưng cũng không khỏi xúc động. Nếu không trừng trị hắn, chẳng phải sẽ khiến các triều thần thất vọng hay sao?”
Ta không ngờ lại có chuyện này. Ngô Đại Chí và Ngô thị chính là những kẻ đã hãm hại ta ở kiếp trước, ta chỉ sắp xếp để hắn chọc giận tiểu quận vương, không ngờ hắn lại phạm tội nghiêm trọng đến thế.
Suy nghĩ một chút, ta đáp lời Mộ Dung Lãng: “Bệ hạ nói đúng lắm, chỉ là nếu vì thế mà xảy ra án mạng, e rằng cũng không hay…”
Đột nhiên, Mộ Dung Lãng bật cười.
Ta không hiểu, bèn nhìn hắn: “Thần thiếp đã nói gì mà khiến bệ hạ buồn cười vậy?”
“Hãy xem sự thay đổi của thời gian.” Hắn kìm nén tiếng cười, “Nhạc Hàm Vận, thật không ngờ có ngày ta lại nghe được những lời như ‘Bệ hạ nói đúng’ từ miệng nàng.”
Ta: “…”
Nén lại sự thôi thúc muốn trợn mắt, ta bình thản nói: “Bệ hạ giờ đây là người trên vạn người, ngài muốn nghe, vậy thần thiếp nói bao nhiêu lần mà chẳng được.”
Mộ Dung Lãng tỏ vẻ hứng thú: “Ồ? Vậy hãy nói ta nghe nào.”
Ta cố giữ vẻ mặt vô cảm: “Bệ hạ nói đúng lắm. Bệ hạ anh minh thần võ, bệ hạ thánh minh…”
Chưa kịp nói xong, hắn bất ngờ cúi xuống, dùng đôi môi của mình chặn lại lời ta.
Ta sững sờ tại chỗ, trong khoảnh khắc quên cả phản kháng.
Có vẻ vì thấy ta không chống cự, hắn càng thêm mạnh dạn, hai tay nâng lấy bờ vai ta.
Rèm lụa đã buông xuống, cung nữ cũng sớm lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại chúng ta.
Giữa khoảnh khắc nồng nàn, hắn tựa đầu vào ngực ta, khẽ thở dài: “Giờ ta mới hiểu được thế nào là màn the ấm áp.”