Hoán Đổi Nhân Duyên - Chương 1
1
Nghe lời đề nghị của đích mẫu, phụ thân ngạc nhiên vô cùng, tưởng rằng bà ta điên rồi.
Nhưng ta biết, bà ta đã trọng sinh.
Đích muội vẫn như kiếp trước, đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn họ, ánh mắt trong trẻo mà ngây thơ.
Ta hồi tưởng lại, ở kiếp trước, lúc này chúng ta vừa tham dự xong yến tiệc Trung thu trong cung, còn qua đêm ở đó.
Trên tiệc, thái hậu nương nương nhắc đến danh tiếng tài nữ của ta, bảo ta viết một bức thư pháp.
Ta làm theo, không vội vã mà hạ bút, khiến mọi người kinh ngạc tán thưởng.
Đích muội Nhạc Hàm Ngọc thấy vậy, cũng sinh hứng thú với thư pháp, buổi tối cố ý lưu ta lại, cùng ta bàn luận về các danh gia thời xưa.
Nàng ấy xưa nay hứng thú chỉ ba phút, ta liền thuận theo nàng.
Trở về phủ, nàng lại mời ta qua viện nàng vào buổi chiều để dạy nàng viết chữ, ta đành phải đồng ý.
Cũng tại viện của nàng, ta nghe được tin tức Từ gia đến phủ.
Nhạc Hàm Ngọc xem ra rất quan tâm, khi người vừa rời đi, nàng kéo ta đến viện của đích mẫu, bảo hạ nhân không được lên tiếng. Hai chúng ta núp sau bình phong nghe trộm.
Nhưng khi đó, đích mẫu và phụ thân nói là “còn phải bàn lại”, không nhanh chóng như bây giờ.
Đích muội nghe lén xong cũng sợ bị phụ mẫu phát hiện, ra hiệu bảo ta ra ngoài trước.
Vì vậy, hai chúng ta rón rén lùi ra ngoài.
“Nhạc Hàm Ngọc,” ta trực tiếp hỏi nàng, “Muội có muốn gả vào Từ gia không?”
Nàng đáp: “Đương nhiên không muốn!”
Ta nghe vậy thì trong lòng nguội lạnh, lần này ngẫm nghĩ nói: “Nhìn thái hậu nương nương hôm qua có vẻ như muốn chọn phi cho hoàng thượng. Với gia thế của chúng ta, vào cung dù tệ cũng là một Chiêu nghi, nên… muội muốn vào cung để vinh hiển hơn sao?”
Nhạc Hàm Ngọc lại bĩu môi: “Đừng có đùa, trong cung buồn chán như vậy, có gì thú vị đâu! Thà ở nhà còn tự tại hơn. Nếu có thể không phải gả cho ai, đó mới hợp ý ta.”
Ta: “…”
Được rồi, xem ra nàng không chỉ không trọng sinh, mà vẫn ngu ngơ như kiếp trước.
Ta không nhịn được mà trách nàng: “Muội thôi đi. Còn dám chê bai hoàng thượng sao? Muội không gả, vậy định làm gì? Vào chùa cạo đầu làm ni cô cũng không có ai muốn nhận!”
Nhạc Hàm Ngọc nghe thế thì cười khan, kéo tay ta, cũng không cãi lại.
Không cần thăm dò nữa, ta tìm một cái cớ, quay lại viện của mình.
“Tiểu thư, cuối cùng người đã trở về rồi.” Vừa bước qua cửa, nha hoàn Thu Vũ và Vân Thư đã vội vàng chạy đến, nhìn ta từ đầu đến chân, “Không phải đi viết chữ sao? Sao lại đi lâu như vậy?”
“Nhị muội đưa ta qua Quế viện của mẫu thân.” Ta nói.
Vân Thư nghe xong liền mở to mắt: “Phu nhân có làm khó người không?”
“Thôi nào.” Ta cảm thấy buồn cười, “Mẫu thân có ăn thịt người đâu, hai ngươi cần gì căng thẳng như vậy.”
“Nô tỳ… chỉ là lo sợ…” Thu Vũ lộ vẻ lo lắng, “Hôm nay nô tỳ nghe ngóng, Từ gia lên tiếng chỉ nhắc đến hôn ước với tiểu thư của Bá phủ , nhưng không chỉ đích danh nhị tiểu thư. Rõ ràng bọn họ biết nhị tiểu thư bây giờ là người họ không dám trèo cao. Nếu phu nhân động tâm, để tiểu thư đi lấp vào chỗ trống này, thì phải làm sao đây!”
Nghe thế, ta chỉ cười lạnh trong lòng. Kiếp trước, chẳng phải bà ta đã làm thế sao!
Phụ thân trọng tín không muốn hủy ước, hơn nữa đích mẫu vốn không ưa gì ta, một thứ nữ. Có sẵn một mối hôn sự, bà ta đương nhiên vui vẻ để ta hoàn thành danh tiếng của Bá phủ .
Kiếp này, ta không biết bà ta nghĩ gì mà lại muốn đổi hôn sự này lại.
Tiếc rằng đích mẫu không rõ nội tình, Từ gia, gia chủ Từ Ấn đã mất từ lâu, hiện tại chủ mẫu là kế thất, xuất thân từ tiểu môn tiểu hộ, không những thiển cận mà còn quen thói làm khó người.
Có một chủ mẫu như thế, Từ gia không những suy bại, mà nội tình cũng đã thối nát từ lâu.
Vị chủ mẫu kia tham lam quyền thế của phủ Lăng Dương Bá nên mới thay con riêng tới cửa cầu thân, mà Từ gia lang quân, căn bản không hề muốn cuộc hôn nhân này.
Ta vẫn còn nhớ ngày đại hôn kiếp trước, hắn không đến mở khăn voan của ta mà chỉ ngồi bên cạnh nói một cách bình thản: “Ta chỉ chú tâm vào con đường quan lộ, vốn không có ý định cưới thê. Nhưng việc đã đến nước này, ta cũng sẽ đối xử với cô nương theo lễ nghĩa. Tuy nhiên, nếu sau này cô muốn rời đi, ta quyết không ngăn cản.”
Còn ta, suy đi nghĩ lại rất lâu mới đáp: “Ta vốn cũng không có ý định lập gia đình, chỉ là không dám trái lệnh phụ mẫu. Nếu ý chàng cũng thế, vậy qua một thời gian nữa thì cũng là thượng sách.”
Từ đó, chúng ta nước giếng không phạm nước sông. Từ lang dốc lòng nghiên cứu học vấn, năm sau khoa cử trúng liền Tam nguyên, được thánh thượng tự mình triệu kiến.
Còn ta ở hậu viện lại trải qua những ngày tăm tối. Đại phu nhân thấy con riêng xuất sắc, còn nhòm ngó của hồi môn của ta, liền đem cháu gái đến hòng nâng lên làm quý thiếp.
Chỉ là không dụ dỗ được Từ lang, bọn họ lại nghĩ ra một kế khác, nhân lúc Từ lang phụng mệnh Nam du, sắp đặt một âm mưu trên con đường ta thường đến thư quán, muốn dùng thủ đoạn để bôi nhọ ta, từ đó ép Từ lang bỏ vợ.
Theo luật lệ triều đình ta, sau khi thành hôn, nếu thê thất thất tiết thì sẽ bị phu quân bỏ, phải trả lại sính lễ cho nhà chồng, không được mang theo của hồi môn trở về nhà.
Nếu ta không nhầm, họ đã chuẩn bị sẵn “chứng cứ” để hãm hại ta về tội thông gian.
Nhưng khi bị chúng bắt giữ, ta vẫn còn tỉnh táo, nên ra sức giãy giụa. Trong lúc ấy, tên ác nhân không thể thực hiện được mưu đồ, hắn tức giận nhặt lấy một vật gần đó và đập mạnh vào đầu ta.
Ta chỉ cảm thấy cơn đau nhói lên tức khắc, tai ù đi, dường như có chất lỏng gì đó chảy xuống từ trán.
Ký ức cuối cùng, là hình ảnh kẻ đó sợ hãi nhìn ta, lại nhìn xuống vật trong tay – đó là một viên đá nhọn, đầu nhọn của nó đã nhuốm đầy máu.
Sau đó, trước mắt ta tối sầm lại, hoàn toàn mất đi ý thức.
Hồi tưởng lại những gì đã trải qua ở kiếp trước, ta hít một hơi thật sâu rồi thở ra, dùng cách đó để bình ổn lại tâm trí.
Món nợ với Từ gia, ta đã ghi nhớ rồi.
“Tiểu thư?” Thu Vũ lại hỏi, “Người rốt cuộc có tính toán gì không?”
Ta định tâm, đã có quyết định: “Thu Vũ, Vân Thư, các ngươi đi giúp ta làm một việc.”
2
Hôm sau, thánh chỉ từ trong cung quả nhiên truyền đến, yêu cầu phủ Lăng Dương Bá đưa nữ nhi đến độ tuổi thích hợp nhập cung.
Hiện tại trong Nhạc gia chỉ có ba vị tiểu thư đã trưởng thành. Đại tỷ đã gả, ta năm nay vừa tròn mười tám, vốn dĩ cũng đã định sẽ gả vào nhà người ta; còn có Nhạc Hàm Ngọc, mới làm lễ cài trâm năm ngoái. Nhưng theo tục lệ, nữ tử triều ta thường qua tuổi mười chín mới xuất giá, do đó đích mẫu vốn muốn giữ lại nàng thêm vài năm.
Mẫu thân thay ta tiếp chỉ, sau đó thản nhiên báo tin này cho ta biết.
“Hàm Ngọc đã có hôn ước, con lại chưa định nơi đâu, vậy nên con hãy vào cung.”
Ta nghe thế thì ngẩng đầu lên, thành thật nói: “Nữ nhi không muốn nhập cung, chi bằng để đích muội đi thì hơn.”
Mẫu thân nghe vậy thì cứng họng, nói: “Con nghĩ rằng người được chọn vào cung có thể dễ dàng nhường qua nhường lại sao?”
Ta đáp: “Nhưng con thấy Từ gia không xứng với đích muội. Chủ mẫu Từ gia tham lam giảo hoạt, e rằng sẽ hà hiếp muội muội.”
Mẫu thân có lẽ không ngờ ta lại nói vậy, bèn sững người, sau đó thở dài: “Việc này trong lòng ta đã có quyết định. Những năm qua, ta đối với con không tốt, nhưng con và Hàm Ngọc là tỷ muội tình thâm, con luôn nghĩ cho nó, ta cũng cảm kích.”
Mẫu thân suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng nói thẳng với ta: “Vừa rồi là Hà nội thị thân cận bên cạnh bệ hạ đến truyền khẩu dụ. Người này con hẳn cũng biết. Hắn nói rằng, bệ hạ hiện nay mới hai mươi, tuổi trẻ khí thịnh, thường hay cãi vã với quý phi, muốn tìm một cô nương hợp ý.”
Nói rõ tuổi tác và ý tứ này, ta không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
Chẳng lẽ ngay từ đầu, hoàng đế đã muốn ta vào cung?
Ta đột nhiên nhớ lại, kiếp trước khi ta và Nhạc Hàm Ngọc nghe lén, mẫu thân dường như có nhắc rằng, chủ mẫu Từ gia không thật lòng muốn đến cầu thân. Bà ngầm ám chỉ rằng, nếu có thể lui hôn, chỉ cần cho ít vàng bạc thì cũng không sao, mẫu thân bởi vậy mà khinh thường bà ta.
Khi đó, ta và Nhạc Hàm Ngọc còn nhẹ nhõm phần nào, nào ngờ hôm sau lại nhận được tin mẫu thân bắt ta đi thực hiện hôn ước.
Hóa ra là như vậy.
Kiếp trước, bà ta vì muốn con gái mình có thể vào cung hưởng phú quý mà quyết định để ta, một nữ nhi không chính thất mang danh “đã có hôn phối”.
Thế nhưng lần này, bà ta định sửa lại vận mệnh cho đúng hướng, hay vẫn là muốn hy sinh ta một lần nữa?
Ta cúi đầu, vẫn giữ dáng vẻ cung kính, mẫu thân tất nhiên không nhìn thấy biểu cảm của ta, chỉ một mực nói: “Phụ thân con phụng sự cho bệ hạ, trung thành tận tụy, bệ hạ chắc chắn sẽ không bạc đãi con.”
“Vâng.”
Thấy ta bình thản đáp lại, bà nhíu mày, dường như muốn nói thêm gì đó, nhưng lại nhịn.
“Thôi vậy, hai đứa bây giờ đều có nơi chốn, ta cũng không còn mong gì hơn. Nửa tháng nữa trong cung sẽ phái người đến đón con, con hãy chuẩn bị tốt.”
Bà phất tay cho ta lui ra.
Ta bước ra khỏi viện với tâm trạng phức tạp, thì bắt gặp một bóng dáng thoáng qua, Nhạc Hàm Ngọc không biết từ đâu nhảy ra.
“Tỷ tỷ,” nàng có vẻ không vui, “Mẫu thân muốn ép muội gả cho Từ lang, còn nói rằng đó là số mệnh. Nhưng trước đây bà còn nói sẽ giữ muội lại thêm vài năm.”
Ta: “…”
Không biết từ khi nào, đích muội luôn thích quấn quýt lấy ta, lâu ngày ta cũng quen với điều này.
Ta trấn tĩnh lại, hỏi nàng: “Vì sao muội không muốn lập gia đình? Chẳng lẽ đã có người trong lòng rồi?”
Nhạc Hàm Ngọc lắc đầu: “Muội chỉ thấy rằng, muội còn chưa gặp qua Từ lang, cũng không biết là người thế nào, nên không muốn.”
Ta nói: “Từ gia từng có hôn ước với Bá phủ , nếu Từ gia chưa sa sút, Từ lang đáng lý đã là thanh mai trúc mã của muội.”
Nàng ngơ ngác, rồi lại trầm tư: “Cũng phải… Nếu muội từ hôn là thất tín với người ta. Nhưng hôn ước này vốn đâu phải do muội tự mình đồng ý!”
Ta không nhịn được cười khẽ: “Từ lang chắc không đến nỗi tệ. Trước đây khi Từ bá phụ còn sống, từng dẫn hắn đến Bá phủ chơi, lưu lại hai ngày. Khi đó muội còn rất thích hắn, ôm chăn đòi ngủ cùng hắn, ta phải tốn bao nhiêu công sức mới khuyên được muội từ bỏ.”
Nhạc Hàm Ngọc ngây người: “Thật vậy sao?”
“Lúc đó muội mới năm tuổi, không nhớ cũng phải.” Ta vỗ nhẹ vai nàng, “Chỉ có điều chủ mẫu Từ gia không phải người dễ sống chung, muội nên cẩn thận.”
Nàng ngơ ngác gật đầu, lại hỏi về ta: “Vậy còn tỷ, tỷ thật sự sẽ vào cung?”
Nhắc đến chuyện này, lòng ta không khỏi phức tạp: “Hoàng mệnh khó trái.”
Chỉ là, lời của Nhạc Hàm Ngọc khiến ta suy nghĩ sâu sắc.
Phận nữ tử trong thiên hạ thật quá khổ sở, ở nhà chịu phụ mẫu đè nén, gả chồng lại phải phục tùng phu quân và gia đình chồng, thậm chí không có quyền quyết định người mình sẽ gả.
Nếu đứng trên cao, liệu có thể làm được những điều ta vẫn luôn mong muốn?
Nhạc Hàm Ngọc chớp chớp mắt: “Muội nghe đại tỷ từng nói rằng, tỷ và bệ hạ dường như có hiềm khích cũ?”
“Khụ khụ khụ…” Ta bị sặc nước miếng, đại tỷ này đúng là cái gì cũng kể cho nàng!
“Không tính là hiềm khích, chỉ là chuyện bao nhiêu năm trước, còn nhắc lại làm gì.”
Ta còn có việc phải làm, bèn lấy cớ muốn ngủ thêm chút nữa rồi nhanh chóng rời đi.