Hoài Bão Của Thi Nghi - Chương 1
1.
“Khăn tay của tiểu thư nhà ta sao lại ở trong tay ngươi?
“Ta biết rồi!
“Nhất định là tên đăng đồ tử ngươi đã ăn trộm khăn tay, muốn mượn cơ hội làm nhục thanh danh của tiểu thư!”
Trong yến hội, tiếng người ồn ào.
Hồng Ngọc, nha hoàn thiếp thân của Lục Thi Dung chỉ vào mũi Cố Ninh Thành mà mắng lớn:
“Loại người không bằng heo chó như ngươi.”
“Cũng dám tự xưng là tài tử? Ta nhổ vào!”
Lục Thi Dung đôi mắt đẹp rưng rưng, khóc nức nở không ngừng:
“Người này trước đó đã muốn kinh bạc ta.”
“Thấy ta không tỷu, liền dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy, muốn làm bẩn sự trong sạch của ta.”
“Hôm nay nếu không giết tên đăng đồ tử này, thật khó nguôi cơn giận trong lòng ta!
“Cha, người nhất định phải làm chủ cho con.”
Nói những lời này, tóc mai Lục Thi Dung hơi rối, trên mặt ửng hồng, quần áo trên người cũng nhăn nhúm không ít.
Người từng trải một chút đều không khó đoán ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, Lục Thi Dung lại là Nhị tiểu thư con vợ cả của Thượng thư phủ danh giá.
Còn Cố Ninh Thành, bất quá chỉ là một thư sinh nghèo lên kinh ứng thí.
Bởi vì có chút tiếng tăm, nên mới được mời đến dự tiệc ở Thượng thư phủ.
Cho dù trong lòng mọi người đều đoán ra sự thật.
Nhưng sẽ không có ai ngu ngốc đến mức vì một thư sinh nghèo mà trở mặt với Lục phủ.
Cố Ninh Thành trăm miệng cũng không thể chối cãi.
Còn cha ta đã tỏ ra vô cùng tức giận.
Ông ta vung tay, lập tức có hơn mười gia đinh khỏe mạnh xông lên.
Cố Ninh Thành bị kéo ra ngoài.
Tiếng gậy đánh vào da thịt, xen lẫn tiếng kêu đau đớn bị kìm nén.
Ở kiếp trước, khi còn là một tiểu thư khuê các, ta nghe thấy chỉ cảm thấy không đành lòng.
Nhưng giờ phút này, ta lại cảm thấy vô cùng hả hê!
“Thanh Nguyệt.”
Ta cong môi, nói bên tai nha hoàn thiếp thân:
“Dặn người hành hình trong phủ.”
“Tên này ăn trộm khăn tay của Nhị muội, quả thực ghê tởm.”
“Hỏi hắn là tay nào nhặt được khăn tay, chặt đứt tay đó cho ta!”
2.
Hơn nửa canh giờ sau.
Cố Ninh Thành đã trở thành người đầy máu được khiêng ra ngoài.
Các vị khách cũng thì thầm to nhỏ rồi rời đi.
Lúc ra về, trong mắt ai cũng mang theo ý cười chế giễu.
Nhị tiểu thư phủ Thượng thư chưa xuất giá đã dan díu với Tấn vương.
Điều này ở kinh thành, là một bí mật mà ai cũng biết.
Nhưng phụ thân và mẫu thân lại không để ý.
Họ vội vàng chạy đến trước mặt muội muội, hỏi:
“Thế nào, đã bắt được Tấn vương chưa?”
“Nếu có thể trèo lên được Tấn vương điện hạ, cho dù chỉ là một Trắc phi.
“Thì Lục gia chúng ta còn lo gì ngày sau!”
Lục Thi Dung có chút đắc ý cười nói:
“Cha, nương, hai người cứ yên tâm.
“Tấn vương điện hạ đã hứa với con rồi, không lâu nữa sẽ vào cung xin chỉ dụ.”
“Lập con làm Tấn vương phi!”
Cha mẹ nghe xong thì vô cùng mừng rỡ.
Lại khen nàng hiểu chuyện, lại sai người mang đủ loại trân bảo đến viện của nàng.
Sắc mặt đắc ý của Lục Thi Dung càng thêm nồng đậm.
Ánh mắt nhìn về phía ta, lại thêm mấy phần ác ý.
“Tỷ tỷ yên tâm, đợi khi muội gả vào Tấn vương phủ.
“Sẽ nhờ Tấn vương giúp đỡ muội, nhìn xem trong số người hầu gã sai vặt dưới trướng của chàng có người nào xuất chúng không.”
“Nhất định sẽ giúp tỷ tỷ tìm một mối lương duyên!”
Ở kiếp trước, khi nghe Lục Thi Dung nói những lời này, ta vô cùng tức giận.
Đường đường là Đại tiểu thư phủ Thượng thư mà lại đi gả cho người hầu gã sai vặt, rõ ràng Lục Thi Dung là cố tình làm nhục ta.
Kết quả lại bị cha mẹ trách mắng là không thiện lương hiểu chuyện bằng muội muội.
Nhưng lúc này đây nghe được những lời này, ta chỉ muốn cười.
Những tên người hầu cùng gã sai vặt trong phủ Tấn vương, người nào cũng cao lớn uy mãnh, tuấn tú phi phàm.
Tấn vương đối với họ yêu như trân bảo, sao có thể nỡ lòng đem bọn họ tặng không?
Cứ để Lục Thi Dung tiếp tục đắm chìm trong giấc mộng đẹp lưỡng tình tương duyệt cùng Tấn vương đi.
Đợi đến khi gả qua đó rồi nàng sẽ biết, đó là một Địa Ngục như thế nào.
Ta không muốn lãng phí thời gian vào họ, tùy tiện đáp lại vài câu, rồi lấy cớ trở về viện của mình.
“Thanh Nguyệt.”
Ta một lần nữa gọi thiếp thân nha hoàn đến.
“Giúp ta ra khỏi phủ một chuyến.”
“Xem thử tên thư sinh tên Cố Ninh Thành kia, bây giờ thế nào rồi?”
Nói rồi, ta lấy ra từ trong hộp trang điểm vài tờ ngân phiếu.
Thanh Nguyệt nhận lấy ngân phiếu, hỏi:
“Phải chăng tiểu thư không đành lòng.”
“Muốn cứu giúp tên thư sinh kia một chút?”
Ngay cả một tiểu nha hoàn như Thanh Nguyệt cũng có thể nhìn ra rõ ràng là Lục Thi Dung vu oan giá họa, Cố Ninh Thành là người bị oan.
Vì vậy, nàng đương nhiên cho rằng.
Đại tiểu thư ta vẫn luôn đối xử tốt với người khác, e là không đành lòng nhìn thấy, muốn ra tay giúp đỡ.
Nhưng ta lại từ từ lắc đầu, nở một nụ cười tàn nhẫn.
“Sai rồi.”
“Ta muốn ngươi phái người theo dõi chặt Cố Ninh Thành.”
“Nếu hắn đi tìm đại phu thì phải nhanh chân hơn một bước mời đại phu đi.”
“Nhất định phải khiến vết thương của hắn không được chữa trị, đau đớn thấu xương!”
3.
Kiếp trước, ta vì thương xót Cố Ninh Thành bị tai bay vạ gió như vậy.
Không chỉ để Thanh Nguyệt đưa cho hắn một nghìn lượng bạc.
Còn mời đại phu giỏi nhất đến chữa trị cho hắn.
Chỉ hơn nửa tháng, vết thương trên người hắn đã lành như ban đầu.
Nhưng lần này, không có sự giúp đỡ của ta, với hoàn cảnh gia đình của Cố Ninh Thành, chỉ có thể mời được đại phu bình thường.
Mà như vậy, ta vẫn chưa hài lòng.
Trong số những đại phu này, những người có tiếng tăm tốt, ta đều ngầm sai Thanh Nguyệt mời người đi trước.
Cuối cùng để lại cho Cố Ninh Thành, toàn là những kẻ lang băm trên tay đã mang mạng của biết bao người.
Dưới sự tận tình chữa trị của họ.
Số tài sản còn lại không nhiều của Cố Ninh Thành bị cuốn sạch.
Mà vết thương trên người hắn không những không lành, còn bắt đầu chảy mủ thối rữa, thậm chí sinh ra giòi.
Thanh Nguyệt kể lại cho ta nghe, cũng suýt nôn mửa.
Mẹ của Cố Ninh Thành trong lúc nóng nảy, nhất thời hít thở không thông, tức giận bỏ mình.
Kiếp trước, sau khi ta gả vào nhà họ Cố, không ít lần bị bà lão ngoan cố này hành hạ.
Bà ta biết ta xuất thân danh môn, sợ không chế ngự được ta.
Vừa mới vào cửa, bà ta đã lập cho ta vô số quy củ.
Sáng sớm thỉnh an, ta phải quỳ cung kính ngoài cửa một canh giờ.
Đợi đến khi bà ta cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Thay quần áo, đi vệ sinh, rửa mặt chải đầu, v.v., đều không cho người hầu nhúng tay vào.
Tất cả đều phải do ta đích thân hầu hạ.
Giờ ăn, ta không được ngồi cùng bàn với họ, phải đứng một bên gắp thức ăn.
Bà lão cố tình hành hạ ta, mỗi lần đều cố tình ăn rất chậm.
Ta thường thường phải đứng một đến hai canh giờ.
Nếu thức ăn có gì khiến bà ta không hài lòng, nhất định sẽ mắng té tát vào mặt.
Điều khiến người ta buồn nôn nhất là.
Khi bà ta ăn phải món ăn không thích, sẽ trực tiếp nhổ ra, rồi bắt ta dùng tay hứng đồ bẩn thỉu bà ta nhổ ra.
Chuyện cũ trước kia, ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Vì vậy, sau khi Cố Ninh Thành xảy ra chuyện, ta lập tức thuê một nhóm người đến trước cửa nhà họ Cố chế giễu, tạt phân, chỉ trỏ vào mặt mẹ Cố.
Bà ta góa bụa nhiều năm, một mình nuôi Cố Ninh Thành khôn lớn.
Vẫn luôn lấy đứa con trai đầy bụng chữ nghĩa này làm vinh dự.
Cho rằng sau này hắn sẽ làm quan lớn, kiếm được nhiều tiền.
Vì vậy, ngày thường thường tỏ ra coi thường người khác, hàng xóm đều vô cùng ghét bà ta.
Bây giờ xảy ra chuyện này, hàng xóm láng giềng không những không nói đỡ cho bà ta, ngược lại cả đám còn hả hê cười trên nỗi đau của người khác.
Mẹ Cố kiêu ngạo cả nửa đời, làm sao chịu được sự tức giận như vậy?
Mới tức giận đến mức không thở được, trực tiếp giậm chân chết luôn.
Nghe được chuyện này, ta còn có chút tiếc nuối.
Người ta nói người tốt không sống lâu, kẻ xấu sống ngàn năm.
Trong tưởng tượng của ta, bà lão mẹ Cố này, phải sống đến trăm tuổi, chịu hết mọi khổ sở trên đời rồi mới bi thảm chết đi.
Giờ lại đột ngột tắt thở như vậy, quả thực khiến người ta không đủ thống khoái.
Thôi.
Đã chết rồi thì thôi, mục tiêu còn lại của ta chỉ có một——Cố Ninh Thành.
Ta ngược lại muốn xem xem, sau khi đánh đổi bằng mạng sống của mẹ mình, đứa con hiếu thảo, tình thánh này, liệu có thể không chút khúc mắc đế mà theo đuổi cái gọi là tình yêu đích thực của hắn nữa không.
4.
“Tiểu thư, phía trước có một người ăn xin chặn đường.
“Ta sẽ cho người đuổi hắn đi ngay.”
Ngay cả khi cách một lớp rèm kiệu, ta cũng có thể ngửi thấy một mùi hôi thối xộc vào mũi.
Linh tính mách bảo, ta vén rèm lên.
Người đang bò dưới đất bên ngoài, không phải Cố Ninh Thành thì là ai?
Lúc này, hắn đầu tóc bù xù, quần áo rách rưới, trên người bốc ra mùi hôi thối của sự mục nát, lẫn với mùi phân và nước tiểu, khiến người ta không khỏi buồn nôn.
Do chân bị gãy không được chữa trị kịp thời.
Lúc này, Cố Ninh Thành đã trở thành phế nhân, ngay cả đứng cũng không đứng dậy nổi.
Hắn chỉ có thể dựa vào một đôi tay tàn phế, bò trên mặt đất.
Mỗi lần bò qua một nơi, đều kéo theo một vệt ướt đẫm máu, nước mủ và nước tiểu.
Người đi đường đều tránh xa hắn.
Có mấy đứa trẻ nghịch ngợm còn lấy đá ném hắn, vừa ném vừa cười đùa mắng:
“Người què chết tiệt, thúi chết đi được!
“Cút đi! Cút đi nhanh!”
Một cảm giác sảng khoái khó tả dâng lên trong lòng ta.
Đúng vậy!
Đây mới là cuộc sống mà một kẻ cặn bã như Cố Ninh Thành đáng phải trải qua!
Ta muốn hắn đời đời kiếp kiếp chìm trong địa ngục, vĩnh viễn không được siêu thoát!
Ta kìm nén nụ cười nơi khóe miệng.
Đang định buông rèm, dặn người đánh xe cán qua người hắn thì thấy khóe miệng Cố Ninh Thành động đậy, giọng khàn khàn nói:
“Thi Nghi…”
Cố Ninh Thành lại gọi tên riêng của ta.
Đáy mắt đỏ ngầu của hắn tràn đầy sự không hiểu và không cam lòng, lẩm bẩm nói:
“Tại sao, tại sao lần này không cứu ta…”
Ta như bị sét đánh.
Cố Ninh Thành cũng trọng sinh rồi!
Nếu không trọng sinh, thì hắn không thể biết tên riêng của ta, càng không thể hỏi ra câu như vậy.
Sự kinh hãi quá độ khiến ta nhất thời thất thần.
Đầu ngón tay vô thức bóp vào lòng bàn tay, cơn đau nhói trong chốc lát khiến ta tỉnh táo lại.
Trong chớp mắt, trong đầu ta chỉ còn một ý nghĩ:
Không thể để hắn biết ta cũng trọng sinh!
Ta nhanh chóng trấn tĩnh lại, cau mày nhìn Cố Ninh Thành, giọng giận dữ nói:
“Ngươi là ai?
“Biết khuê danh của ta từ đâu?
“Ta lại dựa vào đâu mà phải cứu ngươi?”
Cố Ninh Thành sửng sốt, đáy mắt thoáng hiện một tia thất vọng.
Nhưng hắn nhanh chóng phấn chấn trở lại, cố gắng chống đỡ, thẳng nửa người dậy nói: