Hoài Bão Của Cô Gái Xuyên Không - Chương 1
01.
Ta vào cung thông qua tuyển tú năm Càn Nguyên thứ mười một.
Hậu cung giai lệ như mây, dung mạo của ta không tính là xuất chúng.
Cho nên vào cung trọn ba tháng, Hoàng Thượng cũng không đến cung của ta nhìn ta lấy một lần, càng đừng nói đến sủng ái.
Cho đến yến tiệc cung đình mùa xuân, ta lấy một bài “Thanh hoa sứ.” làm kinh diễm cả cung, Hoàng Thượng nghe đến câu “Sắc trời xanh chờ mưa khói mà ta chờ chàng.” thì vỗ tay khen ngợi.
Ngày đó ta chiếm hết hào quang, Tô Quý phi ngồi bên cạnh Hoàng Thượng thì sắc mặt vô cùng khó coi.
Sau đó, ta viết ra ba trăm bài thơ văn, không chỉ có thơ cổ thể, mà còn có cả những thể loại mà mọi người chưa từng thấy.
Trong đó câu “Mặt hướng biển, xuân về hoa nở.” được Hoàng Thượng thích nhất.
Sứ thần Tây Dương đến triều ta thăm viếng, mọi người đều không hiểu họ nói gì.
Chỉ có ta bước ra khỏi hàng, dùng tiếng Tây lưu loát giao lưu với họ, làm vẻ vang cho triều ta, khiến Hoàng Thượng vô cùng vui mừng.
Cứ như vậy, ta được phong làm Tài nhân, trở thành đối thủ của Tô Quý phi.
Lão cung nữ hầu hạ ta họ Lương, sáng sớm, khi Lương cô cô chải đầu cho ta, không nhịn được vẻ lo lắng trên mặt.
“Thẩm tài tử như vậy quá mức xuất chúng, e là không tốt.”Bà nhíu mày, hạ giọng: “Không biết Thẩm tài tử có nghe nói đến Văn tần và Lý Chiêu nghi trong cung trước đây không…”
Ta cười cười.
“Ta biết.”
Triều ta thịnh hành nữ tử xuyên không, không còn là bí mật gì nữa.
Văn tần cùng Lý Chiêu nghi, chính là nữ tử xuyên không.
Cả hai đều dùng kỹ năng của mình làm kinh diễm thời đại này, Văn tần tinh thông phát minh sáng chế, Lý Chiêu nghi tích cực thúc đẩy cải cách.
Nhưng kết cục của họ đều như nhau——đều chết trong tay Tô Quý phi trong cuộc chiến cung đấu.
Mà bây giờ, Tô Quý phi cũng muốn dùng cách đối phó với họ để đối phó với ta.
02.
Ngày đó, các phi tần trong cung theo lệ đến Thanh Vân cung thỉnh an.
Hậu vị đã bỏ trống từ lâu, Tô Quý phi nắm giữ Thanh Vân cung, địa vị ngang với Phó hậu. Thấy mọi người đã đến đông đủ, chuẩn bị hành lễ, Tô Quý phi cười vẫy tay với ta.
“Thẩm muội muội không cần hành lễ như vậy, bản cung biết, ở quê nhà của muội muội, mọi người đều bình đẳng.”
Lời này vừa nói ra, khóe miệng của các phi tần khác đều nở nụ cười độc ác.
Nghe nói Văn tần và Lý Chiêu nghi trước đây, cũng là miệng nói bình đẳng, cự tuyệt hành lễ với Tô Quý phi.
Họ chờ xem ta đi theo vết xe đổ của nữ tử xuyên không.
Ta chỉnh lại y phục, nghiêm chỉnh hành lễ: “Tần thiếp tạ ơn Quý phi nương nương nhưng đây là trong cung, tôn ti trật tự phải rõ ràng, tần thiếp tuyệt không dám vượt quá phận.”
Bình phong được kéo ra, Hoàng Thượng cười bước ra.
Các phi tần đều giật mình, Hoàng Thượng đang ở trong Thanh Vân cung, mà Tô Quý phi lại không nói cho mọi người biết.
Lưng ta cũng hơi rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Quả nhiên.
Tô Quý phi chính là muốn làm cho Hoàng Thượng xem, nàng hy vọng ta trước mặt Hoàng Thượng thừa nhận câu nói bình đẳng đó.
Thiên tử sao có thể dung thứ mình bình đẳng với thứ dân, cho dù ngài không lập tức trừng phạt ta, ta cũng nhất định sẽ mất thánh tâm.
Chỉ là Tô Quý phi hoàn toàn không ngờ, câu trả lời của ta lại đĩnh đạc như vậy, ngược lại khiến Hoàng Thượng càng thêm vui vẻ.
“Thẩm tài tử rất hiểu chuyện.” Hoàng Thượng vỗ tay Tô Quý phi: “Nàng ấy rất có tài cán, lại kính trọng ngươi như vậy, không bằng để nàng ấy phụ giúp ngươi quản lý lục cung, thế nào?”
Tô Quý phi miễn cưỡng cười đáp ứng, sau lưng thì dùng ánh mắt âm trầm lạnh lẽo nhìn ta.
Nàng không hiểu nổi, tại sao cách suy nghĩ của ta lại hoàn toàn khác với những nữ tử xuyên không trước đây.
Rất nhanh, nàng đã nghĩ ra biện pháp mới.
“Gần đây trong cung muốn thêu bức Vạn lý giang sơn đồ, mỗi phi tần phụ trách thêu một phần, muội muội đã đảm nhiệm chức trách quản lý lục cung, vậy thì phải làm gương cho các tỷ muội, thêu nhiều hơn một chút.”
Tô Quý phi sai người đưa một chồng chỉ và gấm vóc đến cung của ta, bảo ta tháng sau phải nộp.
Nữ công là môn thủ công bắt buộc của các tiểu thư khuê các thời xưa nhưng các nữ tử xuyên không cơ bản đều không biết gì về việc này.
Một tháng sau là tiệc sinh nhật của Hoàng Thượng, Tô Quý phi uống vài chén rượu, liền cười đề nghị với Hoàng Thượng.
“Thẩm muội muội đã thêu xong Vạn lý giang sơn đồ, chuẩn bị tặng cho Hoàng Thượng làm quà.”
Nàng cười híp mắt nhìn ta: “Muội muội không tiện nói, bản cung liền thay muội nói trước, muội muội mau dâng quà lên đi.”
Ta đón nhận ánh mắt chờ xem trò cười của Tô Quý phi, cong môi: “Đa tạ Tô Quý phi.”
Ta đứng dậy, Lương cô cô đã sớm lấy cuộn tranh cho ta, ta đi đến giữa đại điện, mở bức tranh thêu ra.
Vạn lý gấm vóc non sông liền mỹ lệ lộng lẫy mà hiện ra trước mắt mọi người.
Tô Quý phi kinh ngạc, nàng ngây ngốc nhìn ta, hoàn toàn không hiểu tại sao lại như vậy.
“Thẩm tài tử thêu thùa tinh xảo đến vậy.” Hoàng Thượng vui mừng nói: “Trẫm vốn tưởng rằng nàng không giỏi việc này.”
Ta cười ngọt ngào: “Chỉ cần Hoàng Thượng thích, thần thiếp cái gì cũng có thể học.”
Sau khi cung yến kết thúc, ta và Tô Quý phi tình cờ gặp nhau ở ngự hoa viên.
Xung quanh không có ai, Tô Quý phi rốt cuộc không cần giả vờ hiền thục nữa, nàng tiến lại gần ta, nghiến răng nghiến lợi.
“Các ngươi những nữ tử xuyên không này, người nào gan cũng to bằng trời.”
“Không chỉ muốn leo lên ngôi vị Hoàng Hậu, còn muốn Hoàng Thượng vì các ngươi mà phế bỏ lục cung, thực hiện chế độ một vợ một chồng.”
“Bản cung khuyên ngươi sớm dập tắt ý định này đi, người có thể lên ngôi Hoàng hậu, chỉ có bản cung…”
Ta cắt ngang lời nàng.
“Tô Liên Nhi, ta chưa từng muốn leo lên Hậu vị.”
Ta là người cổ đại, đã mất gần mười năm để khiến mình trông giống như một nữ tử xuyên không, chỉ vì một chuyện.
Đó chính là lấy mạng ngươi.
3.
Triều đại này chỉ có ba nữ tử xuyên không.
Văn tần, Lý Chiêu nghi.
Người thứ ba không phải là ta sau các nàng.
Mà là Hoàng hậu đã qua đời nhiều năm trước…
Lúc đó ta mới tám tuổi, gia đình phạm tội, bị sung làm nô tịch, ngày ngày làm việc khổ sai trong hoán y cục, bị ma ma đánh mắng, mỗi ngày không được ăn no cũng không được mặc ấm, giống như một cây giá đỗ nhỏ xíu ngả vàng.
Trời xui đất khiến, Hoàng hậu nhìn thấy ta, nàng đáng thương ta, đưa ta đến cung của nàng, cho ta quần áo mùa đông, cho ta cơm nóng, ta bị bệnh, nàng đích thân chăm sóc ta, từng thìa từng thìa đút cháo đã nấu chín vào miệng ta.
“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương tái sinh chi đức.” Sau khi khỏi bệnh, ta quỳ xuống đất: “Nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa cho Hoàng hậu nương nương…”
Nàng cười ôm ta vào lòng.
“Không ai nên là trâu là ngựa.” Nàng cười nói với ta: “Ta vẫn luôn muốn có một người em gái, không ngờ ở thời cổ đại lại thực hiện được.”
Lúc đó trong cung không có phi tần nào khác, Hoàng hậu và Hoàng Thượng giống như một đôi phu thê bình thường.
Cho đến tận ngày hôm nay, ta vẫn tin rằng, trong số tất cả nữ nhân, Hoàng Thượng yêu nhất chính là Hoàng hậu.
Văn tần và Lý Chiêu nghi được sủng ái sau này, cũng là vì cùng là nữ tử xuyên không, trên người họ có bóng dáng của Hoàng hậu.
Nhưng Hoàng hậu không vui.
Nàng cùng Hoàng Thượng xuống Giang Nam, nhìn thấy quan lại chiếm ruộng, dân chúng khắp nơi chịu cảnh đói kém, trong lòng vô cùng khó chịu.
Nàng muốn thúc đẩy cải cách, muốn cắt giảm thế lực của phiên vương, muốn trừ khử tham quan, muốn cho nữ tử được tham gia khoa cử.
Nhưng đổi lại chỉ là khuôn mặt ngày càng u ám của Hoàng Thượng.
Hắn bắt đầu lưu lại trong các phường ca kỹ ở Giang Nam.
Sau này ta mới biết, người ở trong phường ca kỹ hầu hạ thánh giá lúc đó chính là Tô Liên Nhi, tức là Tô Quý phi sau này.
Hoàng Thượng càng yêu Hoàng hậu hơn, nhưng Tô Liên Nhi lại có thể khiến ngài cảm thấy thoải mái.
Ban đầu, lúc Hoàng Thượng còn làm hoàng tử, đã gặp Hoàng hậu, năm đó Hoàng hậu nguyện ý phò tá hắn lên ngôi, với điều kiện là Hoàng Thượng phải phế bỏ lục cung vì nàng- Hoàng hậu xuất thân từ thời hiện đại, không thể chấp nhận chồng mình có người phụ nữ khác.
Khi đó, lúc còn là Hoàng tử, Hoàng Thượng đã thề thốt đồng ý, nhưng giờ lại nuốt lời.
Tô Liên Nhi một khóc hai nháo ba treo cổ, Hoàng Thượng liền đưa nàng về hành cung.
Đêm đó, Hoàng hậu không ngủ cả đêm, ta ở bên cạnh nàng, khuyên nàng đi nghỉ ngơi.
Nhưng nàng chỉ lắc đầu, cười nhìn về phía ta: “A Linh, những thứ ta đã dạy em, em đã học thuộc hết chưa?”
“Ngày nào cũng ôn tập ạ.” Ta ngoan ngoãn nói.
Hoàng hậu cúi đầu cười, đêm tối như nước, ta thấy có giọt nước mắt rơi khỏi mắt nàng.
“Quên hết đi.” Hoàng hậu khẽ nói: “Có lẽ ở thời đại này, không biết những thứ đó mới là một điều may mắn.”
Nhưng chính nàng hiểu được đạo lý này nhưng lại không làm được.
Nàng không thể không thương xót những người dưới đáy xã hội, nàng không thể an tâm với thân phận là quý tộc, nàng muốn mọi người đều sống như một con người.
Và Tô Liên Nhi đã lợi dụng tất cả những điều này, nàng ngày ngày thổi gió bên gối Hoàng Thượng.
“Hoàng thượng, Hoàng hậu tỷ tỷ tính toán như vậy, quyết thắng ngàn dặm, mọi người đều nói, Hoàng thượng có thể lên ngôi là nhờ nàng ấy.”
Đây là sự thật nhưng cửu ngũ chí tôn sao có thể dung thứ cho sự thật như vậy.
Vì vậy, một đêm nọ, khi Hoàng hậu lại muốn bàn luận chính sự với Hoàng Thượng, ta nghe thấy Hoàng Thượng nhỏ giọng hỏi Hoàng hậu.
“Hoàng hậu, trẫm đã nói với nàng nhiều lần, hậu cung không được can chính.”
“Sao, nàng muốn thay trẫm mà làm sao?”
Hoàng Thượng phất tay áo bỏ đi, Hoàng hậu một mình ngồi trong cung rất lâu.
Ta sợ sệt đi vào đưa trà cho nàng, nàng cười với ta, tìm một gói vàng bạc, đưa vào tay ta.
“Đi thôi, A Linh.” Nàng nhẹ nhàng xoa đầu ta.
Ta linh cảm được điều gì đó: “Nương nương, ta không đi.”
Nàng cười, dỗ ta: “Em hãy đến Giang Nam trước, tìm một ngôi làng đợi ta, ta sẽ đến sau.”
Nàng đã lừa ta.
Ta đến Giang Nam, nghe được tin tức.
Hoàng hậu mưu phản.
Nàng khởi binh muốn đoạt quyền từ tay Hoàng Thượng, cuối cùng binh bại bị giết.
Đây cũng là nữ phản tặc đầu tiên trong lịch sử triều đại ta.
Vì là phản tặc, nàng không có bất kỳ phong hiệu nào, thi thể bị ném vào bãi tha ma, từ đó về sau, tên của nàng trở thành điều cấm kỵ, không ai nhắc đến nữa.
Còn Tô Liên Nhi thì được phong làm Quý phi, phi tần trong cung ngày càng nhiều, Hoàng hậu đã bị mọi người lãng quên.
Nhưng ta sẽ không bao giờ quên.
Ta nhớ nụ cười của nàng dành cho ta, ta nhớ khi ta bị bệnh, nàng ôm ta ấm áp, ta nhớ nàng cười gọi ta là em gái, đó là lần đầu tiên ta cảm thấy trên đời này lại có người thân.
Ta vì nàng mà xuất cung, cũng vì nàng mà hồi cung.
Mười năm rồi, ta đã lớn, tuy không phải tuyệt sắc nhưng cũng mặt mày thanh tú, tóc đen như mây.
Không ai có thể nhận ra, ta chính là cô bé vàng vọt gầy gò bên cạnh Hoàng hậu năm xưa.
Ta học được tất cả các kỹ năng của nữ tử xuyên không từ Hoàng hậu nhưng trên người ta, không có điểm yếu của nữ tử xuyên không.
Ta không có hứng thú với cung đấu.
Ta chỉ biết, Tô Liên Nhi và Hoàng Thượng…
Các ngươi đều phải chết.
04.
Lòng ta càng căm hận, bề ngoài ta càng tỏ ra bình tĩnh.
Mỗi buổi trưa, Hoàng Thượng đều ở trong ngự thư phòng, có khi phê tấu chương, có khi thì đọc sách.
Mỗi khi như vậy, ngài đều thích có một nữ nhân bên cạnh mài mực pha trà, trước đây việc này đều do Tô Quý phi làm nhưng gần đây nàng lại chủ động đề nghị để ta hầu hạ Hoàng Thượng.
“Những năm gần đây, thần thiếp luôn mang tiếng ghen tuông, điều này thực sự là oan uổng cho thần thiếp.” Tô Quý phi nắm lấy tay áo của Hoàng Thượng, đáng thương nói: “Trong cung có thêm một muội muội tri kỷ khiến Hoàng Thượng vui vẻ hơn, thần thiếp cao hứng còn chưa kịp đâu.”
“Vừa khéo, Thẩm tài tử là muội muội trẻ tuổi hợp ý Hoàng Thượng nhất, không bằng việc hầu hạ Hoàng Thượng trong ngự thư phòng mỗi ngày này, hãy giao cho Thẩm muội muội đi.”
Tô Quý phi nhìn ta, cười tươi như hoa: “Thẩm tài tử thông minh lanh lợi lại có hiểu biết, biết đâu còn có thể giúp Hoàng Thượng giải quyết nỗi ưu phiền.”
Đến rồi, quả nhiên đến rồi.
Vẫn là chiêu cũ.
Hồi đó, nàng dùng chiêu này để đánh bại Hoàng hậu tỷ tỷ, sau đó, nàng lại dùng cùng một chiêu để đánh bại Văn tần và Lý Chiêu nghi .
Giờ đây, cuối cùng cũng đến lượt ta.