Hoa Trong Sương - Chương 4
9.
Hôn lễ đã bị phá hỏng đúng như ý muốn của ta, hoàng đế tức giận, muốn trừng phạt Chiêu Hoa.
Chiêu Hoa khóc lóc đi tìm mẹ ruột của mình là Thuần Quý Phi, hy vọng bà ta có thể cầu xin hoàng đế tha tội cho mình.
Nhưng Thuần Quý Phi chỉ lạnh lùng liếc nhìn nàng ta, ánh mắt chứa đầy sự ghê tởm.
Chiêu Hoa sụp đổ, chỉ vào Thuần Quý Phi chửi rủa:
“Tại sao nhìn ta bằng ánh mắt đó, tại sao!
“Bà nghĩ mình thanh cao lắm sao, nếu không phải ta bắt gặp chuyện xấu của bà, ta đã không phải một mình hoảng loạn chạy đi, bà hoàn toàn không biết ta đã chịu đựng những gì đâu!”
Thuần Quý Phi tát Chiêu Hoa một cái, ánh mắt bình tĩnh mang đầy vẻ căm hận.
Chiêu Hoa kinh ngạc lùi lại một bước, run rẩy chỉ vào Thuần Quý Phi:
“Bà… bà biết…”
Khi Chiêu Hoa trở về với khuôn mặt sưng đỏ, thần sắc lơ đễnh, thậm chí còn không để ý đến vẻ mặt hả hê của ta.
Ta muốn Chiêu Hoa thấy rõ rằng, trên đời này chẳng ai yêu thương nàng ta cả, cái gọi là tình mẫu tử chỉ là mật ngọt chết người thôi.
Những gì Chiêu Hoa không biết, ta biết.
Lý do Chiêu Hoa không giết Đức Toàn là vì Thuần Quý Phi.
Thuần Quý Phi thân cận với Nhị hoàng tử, vì cữu cữu của Nhị hoàng tử là thanh mai trúc mã của Thuần Quý Phi, nắm giữ binh quyền một vùng, cực kỳ không an phận.
Hoàng đế đã già, tất nhiên đã không còn đủ sức ở phương diện đó, còn Thuần Quý Phi tuổi trẻ mỹ mạo, tất nhiên không thể chịu nổi sự cô đơn.
Đức Toàn, người phụ trách đưa hoạn quan vào cung, đã lợi dụng cơ hội này để lấy lòng Thuần Quý Phi, từ đó về sau, Từ Tướng quân luôn vào cung với tư cách hoạn quan, gặp gỡ riêng với Thuần Quý Phi.
Sở dĩ Chiêu Hoa được sủng ái vì chỉ vì mẫu thân nàng ta được sủng ái, nên nàng ta không dám đối đầu với Thuần Quý Phi, cũng không thể nói ra những gì mình đã trải qua, chỉ có thể căm hận mà bỏ qua.
Trước khi trở thành kỹ nữ, Chiêu Hoa đã bắt gặp Thuần Quý Phi và Từ Tướng quân đang vụng trộm với nhau, Thuần Quý Phi trong lúc hoảng loạn, đã nói rằng Chiêu Hoa thực ra không phải con gái ruột của hoàng đế, mà là con của Từ Tướng quân.
Ngày xưa, Thuần Quý Phi và Từ Tướng quân là thanh mai trúc mã, nếu không phải hoàng đế cưỡng đoạt, thì bọn họ sẽ không phải chia lìa, trong lòng Thuần Quý Phi, từ đầu đến cuối chỉ có Từ Tướng quân.
Chiêu Hoa kinh hãi, một mình hoảng hốt chạy đi.
Nhưng thực tế, Chiêu Hoa chính là con gái ruột của hoàng đế, những lời đó chỉ là Thuần Quý Phi bịa đặt để giữ chân Chiêu Hoa, không cho nàng ta tiết lộ bí mật của bà ta ra bên ngoài.
Thuần Quý Phi chỉ có hận thù, không hề có chút tình yêu nào đối với Chiêu Hoa.
Thuần Quý Phi hận hoàng đế đã chiếm đoạt thân thể bà ta, mà cơ thể bà ta vì sinh Chiêu Hoa mà đã úa tàn, không thể sinh con cho người mình yêu.
Sự tồn tại của Chiêu Hoa là chứng cứ của sự sỉ nhục, người đưa Chiêu Hoa làm kỹ nữ, cũng chính là Thuần Quý Phi.
Bà ta tưởng Chiêu Hoa sẽ chết ở đó, nhưng không ngờ nàng ta lại có thể trở về.
Chiêu Hoa nhìn ta, ngẩn ngơ nói:
“Phò mã, chàng có biết Từ Tướng quân không?”
Ta im lặng lắc đầu.
Ta nói dối, thực ra ta biết ông ta, vào Bắc Địch ngày tàn sát thành, Từ Tướng quân cùng người Bắc Địch cười nói vui vẻ, vô tình giẫm đứt cổ một đứa trẻ.
“Phò mã, thiếp không muốn làm công chúa nữa.
“Trên đời này, chỉ có chàng tin tưởng và bảo vệ thiếp.
“Chúng ta tìm một nơi không ai biết đến chúng ta, bắt đầu lại, được không?”
Chiêu Hoa vừa khóc vừa cười với ta, ta chỉ nhẹ nhàng vuốt mặt nàng ta, mỉm cười nói được.
Đêm đó, cung điện của Thuần Quý Phi bốc cháy, công chúa và Thuần Quý Phi đều chết trong đám cháy, cùng chết với hai người họ còn có một tiểu hoạn quan không rõ tên tuổi.
Chỉ có điều kỳ lạ là, vị Từ Tướng quân nổi tiếng cũng đột nhiên biến mất.
Sau khi Chiêu Hoa và ta rời đi, nàng ta vẫn không thể thay đổi thói quen sống xa hoa, số tiền trong tay nhanh chóng cạn kiệt.
Lúc này, Chiêu Hoa nói với ta rằng, nàng ta đã mang thai.
Đương nhiên ta sẽ không chạm vào nàng ta, cũng không có khả năng làm nàng ta mang thai, mỗi lần nàng ta tưởng là hai ta đang ân ái, thực ra chỉ là tác dụng của độc trùng.
Chiêu Hoa không biết rằng, nàng ta đã mất khả năng sinh con từ lâu, tất nhiên không thể mang thai.
Bụng Chiêu Hoa to lên rõ rệt, chưa đầy ba tháng, bụng đã phồng to như quả bóng, trên đó đầy những đường vằn đỏ đáng sợ.
Một ngày nọ, một người đàn ông đi ngang qua vô tình nhìn thấy cổ tay của nàng ta.
Dưới sự thúc giục lạnh lùng của ta, Chiêu Hoa nhẫn tâm chặt tay mình, nàng ta khoe khoang với ta như một bảo vật:
“Phò mã, chàng nhìn xem, chỗ này bị người ta nhìn thấy, không sạch sẽ nữa.
“Vì vậy thiếp đã chặt nó đi rồi, thiếp vẫn còn sạch sẽ phải không?”
Ta nở một nụ cười hiếm hoi với nàng ta, khen rằng nàng ta làm rất tốt.
Nhưng trong đầu, ta vẫn nghĩ đến tẩu tử, nghĩ đến Liên Nhi, và cả nữ tử chết trước kiệu hoa.
Đó không phải lỗi của họ, mà là lỗi của thời đại.
Ngày trước khi Chiêu Hoa “sinh nở”, ta cuối cùng đã chuẩn bị đầy đủ, sẵn sàng lật đổ triều đại mục nát này.
Chiêu Hoa khóc lóc van xin ta đừng đi, nàng ta chỉ còn mỗi mình ta là chỗ dựa.
Ta gỡ từng ngón tay đang bám chặt vào người ta của Chiêu Hoa, lạnh lùng nói:
“Ta có một người tẩu tử rất hiền lành, tỷ ấy từng nói với ta một câu.
“Được hòa hợp cả về thể xác lẫn tinh thần với người mình yêu, thực ra là một điều rất may mắn.
“Khi tỷ ấy bị những tên nam nhân thô kịch đó ép thừa hoan dưới thân, liệu tỷ ấy có thấy đau khổ không?
“Nếu thấy đau khổ, thì nỗi đau này, và nỗi đau khi ngươi bị ép phục vụ binh lính ở biên thành, nỗi đau nào lớn hơn?”
Chiêu Hoa không thể tin mở to mắt, không dám tin rằng ta lại biết hết mọi điều xấu xa của nàng ta.
“Ngươi chắc phải biết tẩu tử ta, tỷ ấy tên là Tô Uyển Như, đó là một cái tên rất đẹp.
“Tỷ ấy đã cứu ngươi, nhưng ngươi lại tìm người nhục mạ tỷ ấy cuối cùng đẩy tỷ ấy đến bước đường cùng.”
Chiêu Hoa kinh hãi đến mức không thể nói nên lời, ta tiếp tục nói:
“Nói rằng một nữ tử để lộ cổ tay là không trong sạch, thật sự rất buồn cười.
“Nếu ai đó ủng hộ ngươi làm vậy, thì chắc chắn người đó không yêu ngươi, mà là hận.”
Nói xong, ta quay người rời đi.
Hạ thân của Chiêu Hoa bắt đầu chảy từng dòng máu đục ngầu và nước tiểu, bụng nàng ta sẽ nổ tung như quả dưa hấu, tràn ra vô số trứng sâu.
Nàng ta đã được định sẵn là sẽ chết trong căn nhà cũ nát không người thăm hỏi này.
Không ai yêu nàng ta.
Không ai kính trọng nàng ta.
Không ai nhớ đến nàng ta.
Đó là kết cục mà nàng ta xứng đáng nhận lấy.
11.
Đến ngày giỗ thứ hai của tẩu tử, cơ thể ta càng ta tệ hơn.
Ta mang theo bánh hoa đào mà tẩu tử yêu thích nhất khi còn sống, chỉ tiếc là không có rượu Phần mà huynh trưởng ta yêu thích nhất.
Nhìn máu đỏ tươi trên khăn, ta tự cười giễu bản thân mình, chắc sẽ không có lần sau nữa đâu, huynh trưởng ta đã định sẵn không được uống ngụm rượu Phần mà huynh ấy yêu thích, chỉ có thể chờ khi ta đến chín suối để xin lỗi huynh ấy thôi.
Ta lẩm bẩm rất nhiều trước mộ của họ, nói về tình hình của nghĩa quân hiện nay đang rất sục sôi, nơi nào cũng bãi bỏ chính sách liệt nữ, không còn những cô nương bị ép làm kỹ nữ nữa.
Tình cảnh của nữ tử tốt hơn trước rất nhiều, ít nhất họ đã có quyền tự do lựa chọn.
“Dường như muội, đã làm được một chuyện rất đáng tự hào.”
Trong tiếng lẩm bẩm, tầm nhìn của ta ngày càng mờ đi, mơ hồ thấy mình quay lại ngày tẩu tử đỏ mặt đưa cho ta một tập tranh.
Đêm hôm đó trăng thật tròn.