Hoa Trong Sương - Chương 1
1.
Sau khi tẩu tử bị làm nhục, đã có không ít lần tỷ ấy muốn tự sát.
Ya và huynh trưởng luân phiên canh gác ngày đêm, không dám chợp mắt một phút giây nào, nhưng tẩu tử vẫn nhanh chóng gầy yếu chỉ còn da bọc xương.
Tẩu tử là nữ nhi của một gia đình danh giá, đoan trang dịu dàng, hành xử lễ phép, gia phong trong nhà cũng rất nghiêm khắc, nếu không thì đã không gả con gái duy nhất cho một tiểu tướng nơi biên cương như huynh trưởng ta, chỉ để thực hiện hôn ước năm xưa.
Ta cũng đúng lúc đến tuổi lấy chồng, hai ngày trước khi tẩu tử bị làm nhục, tỷ vừa vừa giúp ta tìm ý trung nhân, vừa lén đưa cho ta một số tranh tham khảo, trên đó có vô số hình ảnh người nhỏ đánh nhau mà không mặc quần áo.
Ban đầu những việc này lẽ ra phải do mẫu thân ta lo liệu, nhưng gia đình ta sa sút, phụ thân mất sớm, mẫu thân lâm bệnh nặng rồi cũng qua đời, người huynh trưởng duy nhất lại là một kẻ mê võ, cả ngày chỉ biết tập binh.
Là tẩu tử đã gánh vác trách nhiệm chăm sóc ta, nói rằng “tẩu tử như mẹ” thực ra cũng không sai.
Dù ta không phải là người ngoan ngoãn an phận gì, nhưng chỉ cần tẩu tử nhíu mày một chút, ta lập tức ngoan ngoãn nghe lời, cũng không ai ỷ lại vào tỷ ấy như ta cả.
Ngày đưa cho ta tập tranh đó, tẩu tử không chút quan tâm đến ánh mắt oán giận của huynh trưởng, chui vào chăn của ta, cùng ta nói chuyện về các tư thế trong tranh.
Mặc dù là những chủ đề riêng tử, nhưng trên mặt tẩu tử lại mang vẻ hạnh phúc và thẹn thùng, tỷ ấy khẽ vuốt tóc ta, dịu dàng nói:
“Xu Nhi, muội không cần phải sợ hãi những chuyện như thế này.
“Cùng người mình yêu thương hòa hợp cả thể xác lẫn tâm hồn, thực sự là một điều may mắn.”
Nói đến đây, tẩu tử lại thở dài một câu vô cớ.
Ta biết trong lòng tẩu tử đang nghĩ gì, ta từ nhỏ đã lớn lên ở vùng biên cương khắc nghiệt này, trước khi tẩu tử chưa vào cửa, ta là một đứa trẻ lớn lên trong đám binh lính thô dã.
Vì vậy ta không giống như các tiểu thư khuê các khác, chỉ mới bị nam nhân nhìn vài lần liền xấu hổ không chịu nổi, ở nơi biên cương này, ngoài quán rượu, thì chính là kỹ viện.
Trong kỹ viện, có nữ nhi của tội thần bị lưu đày, cũng có bé gái bán thân vì không có cơm ăn, cũng có những di nương bị phu nhân bán đi vì không vừa mắt, phải chịu cảnh hầu hạ một đám nam nhân.
Nói chung, đều là những người khổ mệnh, mỗi ngày bị ép phải hưởng lạc dưới vô số cơ thể khác nhau.
Một ngày làm kỹ nữ, cả đời là kỹ nữ.
Con đường tốt nhất của các nàng ấy, chính là được ân khách chuộc ra ngoài, nuôi trong viện làm một thê thiếp có địa vị thấp kém, hầu hạ một người còn hơn hầu hạ cả đám.
Tuy rằng trong kinh thành có kỹ viện, nhưng đa phần đều là nơi phong nhã, không như ở nơi đây, phần lớn là tướng sĩ thủ thành, dục vọng lộ liễu, địa vị của kỹ nữ cũng thấp kém vô cùng.
Vì vậy dù ta và huynh trưởng đã cẩn thận bảo vệ tẩu tử, nhưng tẩu tử vẫn thấy được cuộc sống bất hạnh của những cô gái đáng thương đó, thường xuyên lấy của hồi môn của mình ra giúp đỡ các nàng ấy một chút.
Dù sao ở thành này, lương thực còn quý giá hơn cả kỹ nữ, phần lớn nhan sắc của những kỹ nữ ở đây đều không phải mỹ miều gì, có thể ăn no đã là có cuộc sống tốt lắm rồi.
Giống như nữ nhân mà tẩu tử cứu vài tháng trước, nếu không có tẩu tử, chắc chắn nàng ta sẽ bị thái giám trong cung hành hạ đến chết.
Ta vẫn nhớ rõ tên của nàng ta.
Nàng ta tên là Chiêu Hoa, nghe nói trùng tên với trưởng công chúa ở kinh thành, dung mạo cũng có vài phần tương tự.
2.
Một ả kỹ nữ, lại dám trùng tên với công chúa, vốn lẽ sẽ phạm vào đại tội liên lụy cửu tộc.
Nhưng nơi này cách xa kinh thành vạn dặm, không ai quan tâm một ả kỹ nữ tên gì cả, tất cả những tên nam nhân điểm nàng ta, đều coi đó là một trò vui không nói ra.
Cho đến khi thái giám trong cung tới đây chơi bời.
Những năm gần đây, Bắc Địch lân cận lăm le, khiến thành nhỏ biên cương không quan trọng này cũng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Thánh thượng ra lệnh, phải tuần phòng các thành biên cương, vừa là ân huệ, cũng là thúc giục.
Chỉ là thành biên có lớn có nhỏ, nơi này của chúng ta là ranh giới không quan trọng, chỉ phái một thái giám trong cung tới, đã là đủ rồi.
Sau một loạt kiểm tra hình thức, thái giám hài lòng vỗ tay nhận lấy từng món quà lớn quà nhỏ, chỉ là trước khi đi đã nói, muốn trải nghiệm đặc sản của thành nhỏ này.
Thái giám không có thứ đó, nên cách hành hạ kỹ nữ càng tàn nhẫn hơn đại đa số nam nhân.
Lúc đó tẩu tử đã nhặt được Chiệu Hoa bị thương nặng gần chết, là Chiệu Hoa lén trốn đi, tẩu tử không chịu nổi lời van xin của nàng ta, đành giấu cô ta trong nhà.
Chiệu Hoa nói, nàng ta vốn là nữ nhi trong một gia đình trong sạch, chỉ vì bất đắc dĩ mà phải lưu lạc đến đây, nếu tẩu tử có thể giúp nàng ta trở về quê hương, nàng ta nhất định sẽ đền đáp ân tình của tẩu tử.
Không thể chịu nổi lời cầu xin của tẩu tử, huynh trưởng đành bất lực đồng ý, vì huynh ấy chưa bao giờ từ chối được yêu cầu của thê tử mình cả.
Dù kiểm tra nghiêm ngặt, huynh trưởng vẫn lợi dụng quyền lực nhỏ bé trong tay mà đưa Chiêu Hoa ra khỏi thành, rồi làm giả thi thể của Chiêu Hoa, chuyện này coi như xong.
Trước khi Chiêu Hoa đi, nàng ta từng quay người lại nhìn về phía huynh trưởng và tẩu tử, ta nhạy bén nhận ra sự yêu mến của nàng ta dành cho huynh trưởng.
Tuy rằng huynh trưởng thường xuyên tập võ, nhưng da dẻ trắng trẻo, thân hình cân đối, nhìn rất sạch sẽ lại tuấn lãng, so với binh lính, càng giống một thư sinh hơn.
Khác với những tên nam nhân thô kệch, huynh trưởng đặc biệt tôn trọng nữ nhân, chưa bao giờ coi thường những cô gái khổ mệnh, cũng chưa từng ra ngoài tìm hoan mua vui.
Sau khi thành thân với tẩu tử, mỗi ngày chỉ biết xoay quanh tẩu tử của ta.
Trong những ngày Chiêu Hoa dưỡng thương ở nhà, huynh ấy chưa từng lộ ra nửa phần khác thường.
Tiếc là ta chỉ nhận ra sự yêu mến của Chiêu Hoa đối với huynh trưởng, không nhận ra sự ghen tị trong mắt nàng ta đối với tẩu tử.
Cho đến khi sự ghen tị đó trở thành hận thù, thành một ngọn lửa tàn phá cánh đồng cỏ hoan dại.
Vài tháng sau, tẩu tử bận rộn giúp ta tìm ý trung nhân, dần dần quên chuyện đó, trong thành đột nhiên có một quý nhân đến, yêu cầu gặp huynh trưởng.
Không rõ thân phân của huynh trưởng là gì, chỉ biết là một nữ tử, suốt ngày lắn khăn sa che mắt, không nhìn rõ dung nhan.
Ta không biết vị quý nhân đó đã nói chuyện gì với huynh trưởng, chỉ thấy nỗi lo lắng trên mặt huynh ấy ngày càng nhiều, cho đến khi quý nhân rời đi, huynh ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ba ngày sau khi quý nhân rời đi, tẩu tử mất tích.
Huynh trưởng giống như phát điên, bất chấp bị quan trên trách mắng, gần như lật tung cả thành lũy này lên, nhưng cũng không tìm thấy dấu vết của tẩu tử.
Một ngày sau, tẩu tử xuất hiện trên phố, quần áo rách rưới, khắp người đầy vết thương, gần như chỉ còn chút hơi tàn.
Đại phu chẩn đoán rằng tẩu tử đã bị nhiều người lăng nhục tra tấn, cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng, không chỉ không thể sinh con nữa mà sau này còn không thể đi lại bình thường, trở thành một người tàn tật suốt đời.
Thậm chí ta còn không dám tưởng tượng, người tẩu tử hiền lành và tốt bụng của ta, đã phải chịu đựng những chuyện kinh khủng đến mức nào.
Trước mắt ta vẫn hiện lên những hình ảnh mờ mờ ảo ảo về khuôn mặt hạnh phúc xen lẫn vài phần ngại ngùng của tẩu tử khi nói chuyện với ta về cuốn tranh hôm đó.
Tỷ ấy nói, được hợp nhất cả thân thể lẫn tâm hồn với người mình yêu là một điều hạnh phúc.
Vậy thì việc bị ép buộc, bị bạo hành, sẽ tuyệt vọng đến mức nào.
Từ ngày đó, ta đã thề rằng, bất kể kẻ đứng sau là ai, dù là vương hầu, là hoàng đế, ta cũng sẽ khiến hắn phải trả cái giá tương xứng.