Hoa Trà Trắng - Chương 2
9.
Tôi cắt miếng bít tết sắp nguội lạnh, cho vào miệng nhai một cách nghiêm túc.
Không ngon lắm, vẫn còn mùi tanh của máu.
Tôi nhìn lại hắn, gật đầu.
Hắn tức giận đến bật cười.
Tôi: “Tôi không thể rộng lượng như anh muốn, anh cũng không cho tôi cảm giác an toàn.”
“Thẩm Uyên, có lẽ tôi đã từng rất cực đoan.”
“Nhưng tôi sau này, sẽ chỉ cố gắng yêu chính mình.”
“Mà biện pháp duy nhất, chính là rời khỏi anh.”
Thẩm Uyên cười lạnh:
“Em cảm thấy em có thể rời khỏi anh sao?”
“Thẩm Uyên, trên thế giới này, không có ai không thể rời bỏ ai.”
Khối u cắt bỏ rồi, sẽ dần dần tự lành và hình thành xương thịt mới.
Tôi biết hắn hận tôi đến thấu xương, suy cho cùng, ngày chia tay tôi đã khiến hắn mất hết mặt mũi.
Nhưng không hiểu vì sao, hắn lại nhắn tin nói muốn gặp tôi.
Nghĩ ngợi một hồi, tôi vẫn thấy không ổn lắm, đang định nhắn tin từ chối thì hắn lại gửi hai tấm hình.
Đó là chiếc hộp giấy mà tôi đã để quên ở nhà hắn hai năm trước.
Tấm hình thứ hai là một cuốn sổ nhật ký cũ kỹ đã ngả màu vàng, có khóa nhỏ.
Chữ viết trên bìa, tôi nhận ra ngay lập tức, đó là của cha tôi.
Sau khi nhận được di vật của cha, tôi chưa từng mở chiếc hộp đó, nên càng không biết bên trong có cuốn nhật ký.
Thẩm Uyên luôn biết cách nắm bắt điểm yếu của tôi.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Tôi trả lời tin nhắn của hắn: [Vậy chờ vài ngày nữa đi, tôi tới tìm anh.]
Tin nhắn vẫn chưa được gửi đi.
Điện thoại của hắn lại gọi tới.
10.
Tôi vốn tưởng rằng mọi chuyện đã qua rồi.
Nhưng khi nhìn thấy số điện thoại, trái tim vẫn khẽ run lên.
Tôi nhấc máy.
Kèm theo tiếng bật nắp bật lửa rõ ràng, giọng nam vang lên:
“Xuống lầu.”
Với thực lực của Thẩm Uyên, muốn biết chúng tôi ở đâu thì đương nhiên là dễ dàng.
Chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy, chúng tôi lại phải tiếp tục rơi vào mối quan hệ rối ren này.
Tôi nhìn qua phòng, thấy Trần Tinh ngồi trước bàn học, cúi đầu chăm chú học bài.
Bộ dạng không nói lời nào, có vài phần giống Trần Mộ.
Có một lần, tôi đi trong đội đưa đồ cho Trần Mộ, xa xa nhìn thấy hắn cúi đầu đang lắp ráp súng ống.
Ánh mắt tập trung và điềm tĩnh, các bộ phận của súng trong tay hắn như một món đồ chơi nhỏ.
Hành động tùy ý mà chính xác, chỉ trong vài cái là hắn đã thắng cuộc thi với đồng đội.
Còn trong căn phòng yên tĩnh hiện tại, chỉ có âm thanh bút viết của Trần Tinh.
Tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại, tiện tay khoác áo khoác, đi xuống lầu.
11.
Căn nhà cũ kỹ.
Chỉ mới đến tầng ba, nhưng tôi lại cảm thấy bước đi vô cùng chậm chạp.
Bởi vì tôi không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với người chồng cũ đang ở dưới lầu.
Xe Thẩm Uyên đỗ ngay trong tiểu khu.
Chú bảo vệ trung niên ở cổng vốn không dễ tính, xe có thể đậu vào đây, tôi đoán Thẩm Uyên chắc hẳn đã dùng chút “năng lực tài chính.”
Hắn ngồi ở ghế sau.
Tài xế lái xe.
Có lẽ là định cúi đầu châm thuốc, thấy tôi tới, hắn khép lại nắp bật lửa, đôi môi mỏng khẽ mím lại.
Tài xế rất biết ý xuống xe tán gẫu với bảo vệ.
Còn tôi, ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau.
Cửa xe khép lại, không khí trong xe yên tĩnh đến đáng sợ.
Tôi mở miệng trước: “Thẩm Uyên…”
Hắn vẫn nói với giọng điệu mạnh mẽ và vô tình như trước: “Không sai.”
“Tôi còn tưởng em đã quên cả tên tôi rồi.”
12.
Tôi cạn lời.
Rõ ràng là người giả vờ không quen biết tôi ở đồn cảnh sát, chính là hắn.
Nhưng tôi lười tranh cãi với hắn:
“Đồ ở trong cốp xe à? Cảm ơn anh vẫn còn giữ cho tôi, khi nào rảnh tôi mời anh ăn cơm.”
Thẩm Uyên mân mê chiếc bật lửa đắt đỏ của hắn, nghiêng đầu liếc tôi một cái.
Tay hắn đặt trên cửa sổ xe, thẳng thắn búng ngón tay về phía tài xế, ra hiệu cho tài xế quay lại xe.
Tôi không hiểu gì cả.
Hắn chỉ ngả người ra sau, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, lười biếng nói:
“Chọn ngày không bằng hôm nay, mời luôn hôm nay đi.”
Tôi suýt bật cười vì tức giận.
Tính cách bướng bỉnh của hắn vẫn chẳng thay đổi chút nào.
13.
Tôi xuống xe gọi cho Trần Tinh, nói với hắn rằng tôi sẽ về sau khi ăn tối với bạn.
Trần Tinh: “Lát nữa trở về nói cho tôi biết, tôi có thể tới đón cô.”
Tôi cười: “Cậu ở nhà chăm chỉ đọc sách đi, không cần lo lắng.”
Hắn hừ một tiếng: “Cô vẫn còn coi tôi là trẻ con sao, ba tôi đều…”
Cả hai chúng tôi đều khựng lại.
Trần Tinh đã lâu rồi không nói những câu trẻ con như thế.
Từ sau khi cha hắn Trần Mộ qua đời, đứa bé này liền trở nên trầm mặc ít nói.
Trên người hắn lúc nào cũng có vẻ trưởng thành và chững chạc không phù hợp với tuổi.
Tôi khẽ xoa mũi: “Tối nay mang gà rán về cho cậu.”
Trần Tinh: “Ừm.”
“Muốn phần lớn.”
Sau khi quay lại xe, xe lăn bánh đi, đột nhiên tôi nghe Thẩm Uyên nói một câu:
“Làm mẹ kế cho người khác thú vị vậy à?”
Tôi nhìn ra cảnh vật ngoài cửa sổ, bóng cây chập chờn, ánh sáng thay đổi nhanh chóng, khẽ trả lời:
“Ừ, rất thú vị.”
Sau đó, cả đoạn đường chìm trong im lặng.
Khi xuống xe, Thẩm Uyên đóng sầm cửa mà đi.
14.
Tôi đột nhiên lại nhớ tới Trần Mộ.
Trần Mộ thật ra là chú của Trần Tinh, Trần Tinh từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ.
Lúc Trần Tinh bị đưa đến nhà Trần Mộ, bản thân Trần Mộ cũng chỉ là một thiếu niên.
Mà lúc tôi tìm được Trần Mộ, đó cũng là lúc tôi nghèo túng nhất.
Mới vừa ly hôn với Thẩm Uyên, vì còn trẻ bồng bột hoặc có thể vì tôi quá ngốc, tôi đã không lấy tiền của hắn.
Ly hôn, thất nghiệp.
Tôi đã phải trả giá cho quyết định của mình.
Thẩm Uyên cũng không có động thái gì, hắn cố ý chờ tôi quay lại cầu xin hắn.
Để cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ này, tôi trực tiếp đến thành phố khác, nhà Trần Mộ.
Trần Tinh mở cửa cho tôi.
Học sinh trung học đang trong thời kỳ nổi loạn, hắn đeo tai nghe liếc tôi một cái, hỏi tôi tìm ai.
Tôi chỉ vào người đàn ông trong bếp:
“Tìm anh ta, Trần Mộ.”
Trần Mộ ngậm điếu thuốc bên môi, đôi mày hơi nhíu lại, đảo chảo một cách thoải mái và thuần thục.
15.
Không biết là do bị khói xào nấu làm cay mắt, hay do mùi thuốc Marlboro xộc vào.
Hắn nheo mắt lại.
Nghe tôi nói, hắn nghiêng đầu, khẽ nhướng cằm về phía tôi, coi như chào hỏi.
Thật kỳ lạ, rõ ràng đây mới là lần thứ ba tôi gặp Trần Mộ, nhưng lại có cảm giác như đã quen biết từ lâu.
Người đàn ông này, lớn hơn tôi ba tuổi, đối với sự xuất hiện đột ngột của tôi, không hỏi nhiều cũng chẳng nói gì thêm.
So với Thẩm Uyên, Trần Mộ không có tính cách phô trương, cũng không có gia thế hiển hách.
Nhưng cảm giác an toàn mà hắn mang lại thì hơn Thẩm Uyên nhiều.
Trần Mộ rất giỏi nấu ăn, nhìn có vẻ kỹ năng bếp núc của hắn thô sơ, nhưng lại nắm bắt được khẩu vị của tôi một cách hoàn hảo.
Hắn cũng nghiện thuốc nặng.
Lúc đêm khuya yên tĩnh, tôi thường thấy hắn ngồi bên cửa sổ hút thuốc.
Hắn là đội trưởng trong đội của mình.
Vì bị thương do đạn bắn nên hắn đã nghỉ bệnh nửa năm.
Lãnh đạo dự định chuyển hắn sang bộ phận khác, vì Trần Mộ là át chủ bài của đội, họ không muốn hắn còn trẻ như vậy mà đã mang đầy thương tích.
Nhưng vào đêm Trung thu đó, Trần Mộ và tôi đã uống rượu cùng nhau, chúng tôi ngồi ngoài ban công, nói chuyện đời và đếm những ngôi sao ngoài trời.
Tôi hỏi hắn có bao giờ nghĩ đến việc đổi nghề không.
Hắn cười nhẹ, đôi mắt đẹp lấp lánh như bầu trời đầy sao:
“Rễ đã cắm sâu rồi, không thể rời đi được.”
16.
“Đang nghĩ gì thế?”
Thấy tôi ngẩn người, Thẩm Uyên lên tiếng.
Tôi lấy lại tinh thần, bước theo hắn đi xuống.
Thẩm Uyên dẫn tôi đến quán ăn này, nơi mà hồi xưa khi còn bên nhau, tôi rất thích ăn đồ vỉa hè.
Hắn chiều chuộng tôi, nên thường xuyên đi cùng tôi đến đây.
Sau này, hắn ngày càng bận rộn, mà dạ dày của hắn cũng không chịu được mấy món cay ở quán vỉa hè, nên chúng tôi ít đến đây hơn.
Tôi hỏi:
“Hay mình ăn món Tây nhé? Không cần phải chiều theo khẩu vị của tôi đâu…”
Nhưng hắn đã nhanh tay xé bao bọc đũa muỗng dùng một lần, cầm ấm nước sôi đổ vào bên trong.
Khử trùng.
Trên ngón áp út của hắn, vẫn đeo chiếc nhẫn cưới của chúng tôi.
Tôi rõ ràng nhớ hôm ly hôn, khi vừa lên xe, hắn đã tức giận gỡ nhẫn và ném nó ra lề đường.
Sao giờ nó lại xuất hiện trên tay hắn?
Tôi hơi bối rối.
Cả việc hắn khử trùng đũa muỗng bây giờ, cũng là thói quen mà tôi thường làm trước đây.
Hồi đó hắn nói đồ ăn quán vỉa hè, dù có tráng nước sôi bao nhiêu lần cũng không thể sạch hơn được.
Tôi thì không bận tâm.
Giờ nghĩ lại, có lẽ đó đã là một dấu hiệu ngầm cho sự chia ly cuối cùng của chúng tôi?
17.
Thẩm Uyên khử trùng xong, đẩy bộ đã khử trùng trước cho tôi.
Sau đó, hắn từ tốn khử trùng phần của mình.
Hắn liếc nhìn tôi một cái: “Không phải chiều theo em đâu.”
“Sau này, tự mình đến đây vài lần, cảm thấy mùi vị cũng được.”
Khi đồ ăn được mang lên, hắn ăn rất thoải mái, thậm chí còn ăn nhiều hơn tôi.
Tôi cảm thán: “Giờ anh ăn cay giỏi thật.”
Hắn khẽ ừ, giọng có chút khàn, chắc là do ớt làm cay.
Hắn hỏi ngược lại tôi:
“Sao em ăn ít vậy? Không hợp khẩu vị à?”
Tôi lắc đầu, chỉ vào vị trí cổ áo:
“Đầu năm tôi có làm một cuộc phẫu thuật, phải chú ý ăn uống.”
Hắn ngừng lại khi đang gắp đồ ăn:
“Bệnh gì?”
Tôi nhẹ nhàng nói: “Chỉ là phẫu thuật nhỏ thôi, giờ đã hồi phục rồi.”
Nhưng ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên sắc bén, chăm chăm nhìn vào vị trí cổ họng của tôi, như thể muốn xuyên qua cổ áo để nhìn rõ vết sẹo bên dưới.
Còn tôi, kéo cao cổ áo thêm chút nữa.
Hắn rót cho mình một cốc bia, uống cạn một hơi:
“Hẹn chồng em ra đây, tôi muốn gặp.”
Câu nói đó như một lưỡi dao sắc bén, bất ngờ xé toạc lớp vỏ bình tĩnh và kiên cường mà tôi cố gắng duy trì.
Đầu óc tôi trống rỗng, gần như không nghe thấy được tiếng ồn ào xung quanh quán vỉa hè nữa.
Tiếng ù tai dội lại mạnh mẽ.
Tôi mở miệng, lắp bắp:
“Anh ấy… Thẩm Uyên…”
“Chồng tôi… đã chết rồi.”