Hóa Thành Nữ Phụ Yếu Đuối Trong Tiểu Thuyết Mạt Thế - Chương 4
10
Tôi mơ thấy một giấc mơ. Trong giấc mơ, sau khi tôi đẩy Giang Dã xuống.
Mọi người xung quanh đều vô thức lùi ra xa tôi vài bước.
Cao Việt Dương thậm chí còn hét lên với tôi: “Tại sao cô lại đẩy anh Dã xuống.”
“Anh ấy ngày thường tốt với cô như vậy, coi cô như tổ tông mà cung phụng, cô, tại sao cô lại làm như vậy với anh ấy.”
“Không phải tôi làm.”
Tôi không thể giải thích, chỉ có thể đứng yên bật khóc vì bất bình.
Trần Văn Tinh đứng bên cạnh tôi, dịu dàng ôm vai tôi: “Giang Dã chết thì sao chứ, sau này anh sẽ ở bên cạnh em.”
Sau đó Trần Văn Tinh trở thành thủ lĩnh của căn cứ Hi Vọng, lúc này tôi mới biết được sức mạnh của hắn ta đã đạt tới cấp năm của dị năng hệ tâm linh.
Trần Văn Tinh từ nhỏ sức khỏe đã kém, ngày thường không thể nhìn thấy mặt trời.
Sau khi thức tỉnh dị năng, hắn ta đã lấy lại được cơ thể bình thường.
Tuy nhiên lại không thể có được sức mạnh lớn hơn.
Hắn ta dễ dàng thôi miên tôi, nhưng không lấy ra được bí mật về ngành công nghiệp dược phẩm của Tống thị.
Nên hắn ta đã nhốt tôi trong phòng thí nghiệm, ngày ngày lấy máu của tôi để nghiên cứu gen trường sinh của Tống gia.
Thì ra cái gọi là virus zombie là do hắn ta đánh cắp những sản phẩm bị lỗi trong thí nghiệm của nhà họ Tống rồi cố tình thả chúng ra ngoài.
Nhưng sau khi trói tôi lại, việc nghiên cứu vẫn chậm chạp không có tiến triển gì.
Vì vậy Trần Văn Tinh đã rút đi tất cả máu của tôi, chuẩn bị dùng nó để tạo ra zombie.
Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hắn phá cửa xông vào, giơ tay vuốt hai mắt tôi nhắm lại, chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng với đội quân zombie của Trần Văn Tinh.
Tôi năm lấy góc áo hắn, nhẹ giọng thì thầm.
“Giang Dã.”
“Đừng chết.”
11
Ý thức của tôi hôn mê.
Cho đến khi tiếng hét của hệ thống vang lên trong đầu tôi: “Chị gái ơi cứu mạng, bà chị duy nhất của tôi ơi, đừng ngủ nữa.”
“Chồng của cô đang bên ngoài giết chóc đến điên rồi.”
Đầu óc tôi quay cuồng một hồi lâu, lúc này mới nhận ra mình đang nằm trong một hang động tối mịt, cơ thể mệt mỏi vô cùng.
Hệ thống nói. Sau khi bị Trần Văn Tinh thôi miên, nó không có cách nào nhắc nhở tôi.
Phải đến khi tôi hoàn thành nội dung của cốt truyện, nhiều hạn chế mới được xóa bỏ, kí ức về kiếp trước cũng được truyền lại.
Đáng tiếc là tôi đã theo Giang Dã nhảy xuống sông rồi.
“Cô không biết sắc mặt của chồng cô xấu đến cỡ nào đâu.”
Hệ thống chậc chậc hai tiếng: “Hắn đã ký khế ước máu với không gian, chỉ cần cô mang theo ngọc bội bên mình, hắn có thể tùy tiện đến tìm cô. Kết quả là cô không chỉ cùng hắn nhảy xuống, mà còn bị thương, ngâm mình trong suối linh mấy ngày vẫn chưa tỉnh lại.”
“Nếu cô còn hôn mê lâu thêm một chút nữa, hắn có lẽ sẽ đi giết hết toàn bộ người ở căn cứ Hi Vọng mất.”
Tôi mím môi, khó khăn ngồi dậy khỏi chiếc đệm mềm, bám vào vách đá di chuyển từng chút một về phía cửa hang.
Bên ngoài nắng chói chang, vừa nhìn rõ tôi đã giật mình.
Những dây leo dày đặc mọc lơ lửng trong rừng, không có cỏ mọc ở bất cứ nơi nào chúng đi qua.
Ở nơi này sinh trưởng lên có rất nhiều kho báu thiên nhiên quý hiếm, nhưng vừa mới sinh ra đã bị Giang Dã ném tất cả vào không gian để làm việc cho hắn.
Thấy tôi đi ra, dây leo giống như có sinh mệnh, lao về hướng này, vẫy tay chào tôi một cách vui vẻ.
Đây chính là bản thể dị năng của Giang Dã sao?
Ngay khi tôi đã quyết tâm và sẵn sàng bước tới chạm vào nó.
Giang Dã mặt không đổi sắc đứng đằng sau tôi.
“Tiểu thư chuẩn bị đi đâu vậy.”
12
Tôi vô thức lùi lại một bước.
Tôi chưa kịp mở miệng giải thích, Giang Dã đã ra lệnh cho dây leo quấn quanh mắt cá chân tôi, hắn từ trên cao nhìn xuống một cách mỉa mai: “Lại muốn đi tìm Trần Văn Tinh sao?”
“Thằng đó thì có gì tốt, đáng để em vì hắn bỏ lại tôi một lần hai lần, còn muốn có lần thứ ba à?”
“Tiểu thư, em nói tôi nên trừng phạt em thế nào đây?”
Giang Dã ép tôi vào bức tường đá lạnh lẽo, một tay vòng qua eo tôi, tay kia giữ lấy cằm tôi, mạnh bạo hôn xuống.
Toàn thân tôi nhũn ra, gần như sắp nghẹt thở.
Khi đang lấy lại nhịp thở, khuỷu tay không cẩn thận đụng vào tảng đá.
Khóe mắt tôi đỏ bừng, nước mắt rưng rưng, tôi kéo góc áo hắn làm nũng: “Giang Dã, em đau.”
Người đàn ông trầm mặc một lúc. Giây tiếp theo, hệ thống tối đen.
Hệ thống: …
“Không phải chứ, có thứ gì mà hệ thống cao quý như tôi đây không thể nhìn thấy?”
Tôi bị Giang Dã đưa vào không gian.
Đây là lần đầu tiên tôi đến đây trong trạng thái tỉnh táo.
Giang Dã không cho tôi thời gian ngắm cảnh mà đi thẳng đến suối linh.
Tôi hoảng sợ ôm lấy cổ hắn, cuối cùng toàn bộ trọng lượng của tôi chỉ có một mình hắn chống đỡ, tôi theo sóng nước phập phồng, trong sương mù chỉ nghe thấy Giang Dã an ủi: “Đừng khóc, trong suối sẽ không đau đâu.”
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình bị nhốt trong một chiếc lồng vàng.
Giang Dã bóp eo tôi, vùi đầu vào làm việc, trong sự nặng nề mang theo chút ý hận.
Tôi sợ hắn sẽ không bao giờ cho mình ra ngoài nữa.
Vì vậy vội vàng giải thích: “Giang Dã, không phải em cố ý đẩy anh vào đống zombie, là Trần Văn Tinh đã thôi miên em. Anh không tin có thể tìm hắn nói rõ.”
Giang Dã không biết có tin hay không, động tác trên tay vẫn không dừng lại.
Tôi tức giận đá hắn một cái: “Ông xã, anh nói gì đi.”
Giang Dã cứng đờ, ánh mắt tối sầm lại: “Em vừa nói gì?”
Tất cả là lỗi của hệ thống, khiến tôi nói nhầm.
Nhìn sắc mặt của Giang Dã, đoán chừng hắn càng tức giận hơn rồi.
Tôi cố gắng đứng dậy.
Người đàn ông dùng tay trái giữ lấy mắt cá chân của tôi, trông như một con chó điên đang sáp lại gần.
“Tiểu thư, dùng lực thêm một chút đi.”
Tôi khóc nức nở.
Mẹ kiếp, thật sự phạm phải tội tày trời rồi.
13
Ngày tôi bước ra khỏi không gian.
Hệ thống đập con cá gỗ vào đầu tôi như điên.
“Làm! Làm! Làm! Vừa làm là phát cuồng, say sưa đến liều mạng luôn. Oa, đúng là một điệu múa đầy nhiệt huyết.”
Tôi không thể không đỏ mặt.
Giang Dã cúi đầu buộc dây giày cho tôi, hỏi: “Sao vậy, còn đi được không?”
Tôi quay mặt đi, từ chối trả lời vấn đề này.
“Giang Dã, anh đúng là chó.”
“Ừ, là chó của tiểu thư.”
Tôi và Giang Dã đến căn cứ Hi Vọng.
Khi Trần Văn Tinh sát hại giám đốc căn cứ cũ đã bị bắt ngay tại chỗ, tất cả những chuyện ác hắn ta làm đều bị vạch trần và chết ngay tại chỗ.
Hắn ta sử dụng sức mạnh dị năng của mình khống chế không ít người, sau khi chết những người bị thôi miên đều được giải phóng.
Danh sách những người bị thôi miên cũng được dán lên trên tường của căn cứ.
Đương nhiên cũng có cả tên của tôi.
Hệ thống chậc chậc: “Lẽ ra chồng cô có thể dùng dị năng của mình để giết luôn nhân vật phản diện, nhưng hắn lại chọn cách phức tạp nhất.”
“Là bởi vì cô đã chịu ấm ức.”
Bây giờ tôi mới biết, dị năng của Giang Dã có thể hấp thu các loại tinh hạch, cũng có thể sử dụng nó.
Từ kiếp trước, hắn đã dùng dị năng hệ tâm linh cướp đoạt trí nhớ của Trần Văn Tinh rồi.
“Vậy là cốt truyện đã bị sụp đổ.”
“Bởi vì dù nam chính có nghĩ rằng cô muốn hại hắn thì hắn cũng chỉ muốn đi tìm cô để đòi một lời giải thích, chứ không biết đến lúc cô chết hắn mới nhận ra đó là một hiểu lầm.”
Hệ thống vỗ tay: “Tin vui, hắn rất thích cô.”
Lòng tôi chua chát.
Vào một ngày nắng đẹp, tôi đồng ý lời cầu hôn của Giang Dã.
Chúng tôi trở thành đôi tình nhân đầu tiên kết hôn trong căn cứ.
Giang Dã nắm giữ dị năng mạnh nhất, tiếp nhận vị trí lãnh đạo của căn cứ, dẫn dắt mọi người bao vây và trấn áp lũ zombie.
Dựa trên những thông tin còn sót lại, tôi đã phát triển thành công một loại vắc-xin có thể phòng bệnh virus zombie.
Tại thời điểm này, nhân loại chiến thắng.
14
Sau khi mạt thế kết thúc, thành phố dần dần được phục hồi và xây dựng lại.
Tôi ghé vào vai Giang Dã, cùng anh đi bộ trên quảng trường.
Đột nhiên tò mò hỏi: “Anh bắt đầu thích em từ khi nào vậy?”
Dưới ánh hoàng hôn, những ngón tay của chúng tôi đan vào nhau.
Giang Dã cúi đầu hôn lên trán tôi.
“Từ rất lâu rất lâu trước kia rồi.”
15
Là trưởng bối trước lúc lâm chung dặn dò, đưa anh đến Tống gia.
Hai nhà đang nói đến chuyện đính hôn từ nhỏ.
Tiểu công chúa nhỏ dụi đôi mắt ngái ngủ, từ trong phòng đi ra ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô gái tinh xảo như búp bê bằng sứ, nghiêng đầu nhìn anh rồi hỏi: “Anh là ai vậy?”
……
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô.
Hắn đã yêu cô rồi.