Hoạ Quỷ Sư - Chương 2
5.
Ngày phát sóng trực tiếp thứ hai, trong phòng phát sóng trực tiếp có thêm rất nhiều người xem, phần lớn đều bị hấp dẫn bởi sự kiện của Thẩm Triết, có một số là bị khán giả ngày hôm qua kéo tới.
[Các anh em, các anh lại đến đây để tỏ lòng tôn kính với đại sư à?]
[Tôi thực sự muốn đại sư vẽ một bức chân dung cho tôi, nhưng cảm giác lại rất kỳ lạ.]
[Không cần vẽ chân dung đâu, tôi cũng biết ý bà là gì rồi, không phải hôm qua bà chính là người nói nếu Thẩm Triết là ly miêu thì bà là chuột à.]
[Anh ơi, cái này mà anh vẫn còn nhớ à, hôm qua là do em nói bừa thôi, còn bây giờ em rất ngưỡng mộ đại sư.]
…
Ngay khi bắt đầu phát sóng, một khán giả tên “Fan cuồng Bạch Chỉ Lan” đã gửi cho tôi hai mươi bản đồ kho báu.
Tôi bấm vào kết nối phát sóng trực tiếp, trước màn hình xuất hiện một người đàn ông đeo kính gọng vàng, sắc mặt tái nhợt, giống như đã lâu không nhìn thấy ánh sáng.
“Xin chào chủ phòng, cô có thể vẽ cho tôi một bức chân dung của nữ thần được không? Tôi đã không được gặp cô ấy năm năm rồi, tôi muốn nhìn thấy cô ấy mặc bộ sườn xám màu tím một lần nữa.”
Hắn cầm một bức ảnh lên cho tôi xem. Người phụ nữ trong ảnh mặc một chiếc váy lụa màu xanh nhạt, trông dịu dàng và phóng khoáng.
Tôi luôn cảm thấy người phụ nữ này trông quen mắt nhưng không thể nhớ mình đã gặp ở đâu.
Tiếng ồn ào trong phòng phát sóng trực tiếp buộc tôi phải phổ cập kiến thức thêm lần nữa.
[Người trong ảnh không phải là nữ diễn viên Bạch Chỉ Lan đã tuyên bố giã từ làng điện ảnh sao?]
[Kể từ khi Bạch Chỉ Lan giải nghệ năm năm trước, trong làng giải trí không còn ai là mỹ nhân cổ điển đích thực nào nữa.]
[Nói mới nhớ, đã năm năm rồi tôi chưa thấy Bạch Chỉ Lan trên màn ảnh. Người dẫn chương trình mau đồng ý với anh ấy đi, chúng tôi cũng muốn xem.]
Tôi liếc nhìn Bạch Chỉ Lan trong ảnh, khuôn mặt xinh đẹp yên tĩnh của cô ta có chút buồn bã, giống như một chiếc cốc thủy tinh dễ vỡ.
Tôi không khỏi cau mày, khó chịu nhìn người đàn ông: “Anh có chắc chắn muốn tôi vẽ cô ấy không?”
Đôi môi mỏng không còn chút máu của hắn thì thầm: “Chắc chắn.”
Tôi cầm cây bút Tụ Linh lên, nhúng vào một ít mực tử sa rồi phác họa trên giấy da. Bức tranh này không khó vẽ và tôi có thể hoàn thành chỉ trong hai ba nét.
Tôi đưa bức chân dung ra trước màn hình, người đàn ông đằng kia nhìn một cái rồi cười lớn: “Ha ha ha ha ha… cô vẽ cái gì vậy?”
Trong tranh chỉ có một cái bóng màu tím nhạt, lờ mờ giống như một người nhưng lại không có thân dưới, chỉ lơ lửng trong không trung.
“Đây là Bạch Chỉ Lan.”
Người đàn ông đeo kính gọng vàng tỏ vẻ khinh thường: “Hôm qua cô đã vạch trần bộ mặt thật của Thẩm Triết. Tôi tưởng cô là một người có năng lực, nhưng bây giờ xem ra cô chỉ bọn giang hồ bịp bợm, đánh bậy đánh bạ thì phát hiện ra sự thật.”
Tôi không tức giận khi hắn nghi ngờ mình như vậy, tôi chỉ hỏi lại: “Vậy anh nghĩ cô ấy nên như thế nào?”
Trong mắt hắn thoáng hiện lên hồi ức đau đớn không thể nhận ra: “Cô ấy chỉ là một cô gái ngốc nghếch.”
Trong phòng phát sóng trực tiếp có một số fan Bạch Chỉ Lan không vui.
[Thế anh thì có thể, anh thông minh, anh là một người rất thông minh.]
[Vừa rồi còn gọi là nữ thần, giờ lại là cô gái ngốc, xem như đã nhận ra được kẻ hai mặt như anh, anh trai à.]
[Có vẻ như anh rất quen thuộc với nữ thần. Nhưng trên thực tế, nữ thần thậm chí có thể không biết anh là con mèo con chó nào.]
Bình luận tràn ngập những lời chửi bới, nhưng dường như người đàn ông đeo kính gọng vàng không mấy để ý, hắn hơi thất vọng nói với tôi: “Có vẻ như tôi đã kỳ vọng quá cao vào cô.”
Sau đó, kết nối phát sóng trực tiếp đã bị tắt. Màn hình tối sầm nhưng tôi biết hắn vẫn chưa rời đi. Rốt cuộc, hắn thật sự muốn ai đó biết những gì mình đã làm.
Tôi nhìn thẳng vào camera, bình tĩnh nói: “Có phải anh có một chiếc ô, bề mặt mỏng manh như gelatin và tay cầm mịn như ngọc không?”
6.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, người đàn ông đeo kính gọng vàng lại xin kết nối, khuôn mặt tái nhợt đỏ bừng vì hưng phấn: “Sao cô không nói sớm, quả thật tôi có một chiếc ô, cô muốn xem không?”
Nói xong, hắn lấy ra một chiếc hộp gỗ đào màu đen, cẩn thận lấy từ trong hộp ra một chiếc ô giấy dầu trắng tinh xảo và lạnh lẽo, vuốt ve những đường nét trên chiếc ô rồi say sưa hôn lên.
“Chiếc ô này là do chính tay tôi làm ra và đó là tác phẩm khiến tôi hài lòng nhất.”
“Làm sao có thể không hài lòng được chứ? Dù sao thì nó cũng được tạo ra bởi nữ thần của anh.”
Người đàn ông đeo kính gọng vàng nghe vậy cũng không khỏi ngạc nhiên: “Nếu cô nhìn được cái này thì cô cũng khá có năng lực đấy, vậy sao vừa rồi cô lại biến cô ấy thành bộ dáng như vậy?”
Tôi không trả lời mà hỏi: “Còn anh thì sao? Tại sao anh lại muốn biến cô ấy thành một chiếc ô?”
“Cô biết gì không? Tôi chỉ muốn giữ lại vẻ đẹp của cô ấy. Cô ấy xinh đẹp như vậy, sinh ra là để thuộc về màn ảnh. Tôi sẽ cho cô ấy ra nước ngoài và nổi tiếng khắp thế giới, ấy vậy mà cô ấy đã tuyên bố giã từ sự nghiệp điện ảnh. Tôi vì cô ấy mà bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, sao cô ấy dám không nghe lời tôi chứ?”
[Quái vật, sao hắn có thể làm ra chuyện tàn ác như vậy!]
[Chẳng trách đã năm năm không có tin tức gì về nữ thần. Thì ra cô ấy đã bị giết năm năm trước.]
[Tại sao không ai phát hiện ra Bạch Chỉ Lan bị sát hại suốt năm năm trời? Cô ấy không có gia đình sao? Làm sao tên súc sinh này có thể thoát khỏi vòng pháp luật trong nhiều năm như vậy!]
Người đàn ông đeo kính gọng vàng dần tỏ ra điên cuồng: “Vậy nên tôi bỏ thuốc ngủ vào nước cô ấy uống để cô ấy ngủ. Tôi dùng dao mổ rạch từng phần da của cô ấy ra, chậm rãi lột một mảng lớn từ vai cô ấy trở xuống.”
“Lột được nửa đường thì cô tỉnh dậy. Nhưng cô ấy không thể cử động, chỉ nhìn tôi một cách tuyệt vọng và buồn bã, ánh mắt đó thật đẹp, giống như lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy.”
“Tôi mủi lòng và hỏi liệu cô ấy có sẵn lòng quay lại không, chỉ cần cô ấy đồng ý tôi sẽ lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện tốt nhất, nhưng cô ấy thật sự đã từ chối tôi.”
“A ha ha ha ha… Cô ấy lại từ chối tôi, cho nên tôi phải giết cô ấy. Cô nói xem, có phải cô ấy là một cô gái ngốc nghếch không, ha ha ha ha…” Hắn cười đến thở không ra hơi, nước mắt trào ra từ khóe mắt.
Cơn giận sôi lên trong lồng ngực, suýt chút nữa tôi đã phá giới, dùng thuật pháp lên cơ thể con người.
Lúc này có một khán giả tên “Fan cuồng Bạch Chỉ Lan” xin kết nối, tôi tự hỏi biệt danh của hai người này giống nhau đến thế, chẳng lẽ lại là một kẻ điên khác đã hãm hại Bạch Chỉ Lan sao?
Sau khi do dự một lúc, tôi đã đồng ý kết nối.
Trên màn hình xuất hiện một cô gái với khuôn mặt trẻ thơ xinh xắn, đôi mắt đỏ hoe như vừa mới khóc: “Xin chào chủ phòng, chị có thể dành cho em chút thời gian phát sóng trực tiếp được không? Em thật sự không thể chịu nổi khi nghe những gì tên súc vật này nói.”
Có vẻ như người này không cùng nhóm với người đàn ông đeo kính vàng, tôi gật đầu ra hiệu cho cô ấy tiếp tục.
Cô gái có khuôn mặt trẻ con hít một hơi thật sâu, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Tôi là Tiếu Ngọc, hội trưởng fanclub Bạch Chỉ Lan, còn quái thú này là Kỷ Trạch, quản lý của Bạch Chỉ Lan cũng là chồng bí mật của cô ấy. Kể từ khi Bạch Chỉ Lan được phát hiện bởi một người có con mắt tinh tường, Kỷ Trạch liền đi theo làm người đại diện cho cô ấy, nhưng cái gì hắn cũng không hiểu, kéo tài nguyên, kết nối đoàn phim, nhận quảng cáo đều do một tay Bạch Chỉ Lan làm.”
“Sau đó, Bạch Chỉ Lan đắc tội một nữ diễn viên trong đoàn, suýt chút nữa bị đóng băng hoạt động, nhưng tên súc sinh này lại ép Bạch Chỉ Lan đi uống rượu với những đạo diễn đó, gần như là…”
Tiếu Ngọc nghẹn ngào nói: “Suýt chút nữa đã đưa cô ấy lên giường đạo diễn. Khoảng thời gian đó chị Bạch đã rất vất vả, sau đó cuối cùng cô ấy cũng trở nên nổi tiếng và cuộc sống cũng dễ dàng hơn một chút. Mãi đến năm năm trước, khi chị Bạch tuyên bố giã từ làng điện ảnh, mặc dù những người hâm mộ lớn như chúng tôi đều luyến tiếc, nhưng vẫn cầu chúc cho chị ấy những điều tốt đẹp nhất để sống cuộc sống mà chị ấy mong muốn.”
Kỷ Trạch ngắt lời cô ấy: “Muốn sống? Nếu không phải lúc trước tôi mang cô ấy ra khỏi núi, cô ấy làm sao có thể trở thành nữ hoàng điện ảnh? Cô ấy mãi mãi chỉ là cô thôn nữ trong khe núi nhỏ mà thôi!”
Tôi không khỏi cười lạnh: “Cô thôn nữ? Vợ anh là gì mà anh cũng không biết.”
“Anh có biết tôi vẽ cái gì không? Sơn quỷ, linh hồn sống trong núi, kẻ thống trị một thế giới nhỏ. Cô ấy tu luyện ba trăm năm mới thành người, nhưng anh lại giết cô ấy.”
Vẻ mặt Kỷ Trạch không thể tin được: “Sao có thể như vậy được? Làm sao cô ấy có thể là sơn quỷ? Cô ấy rõ ràng là một cô thôn nữ.”
“Anh nghĩ làm sao chiếc ô da người mà anh làm có thể sáng bóng như mới trong năm năm chứ? Cho dù anh có dùng hóa chất để bảo quản da người thật thì cũng chỉ có thể tồn tại được vài tháng. Bởi vì cô ấy là sơn quỷ nên cơ thể người mà cô ấy tu thành mang theo sức mạnh linh hồn, vì vậy mới có thể bảo quản được suốt năm năm.”
Kỷ Trạch ngơ ngác nhìn chiếc ô: “Cô ấy là sơn quỷ, vậy sao cô ấy không chống cự lại tôi?”
Tôi lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Có lẽ trái tim cô ấy đã chết như ngọn đèn sắp tắt. Cô ấy thà chết chứ không muốn dính líu đến anh nữa.”
Một giọt nước mắt từ khóe mắt Kỷ Trạch rơi xuống, hắn lộ vẻ thống khổ rồi đột nhiên điên cuồng hét lên: “Sao cô dám, Bạch Chỉ Lan, cô sẽ không bao giờ thoát khỏi tôi, ha ha ha ha ha ha ha…”
Sau đó hắn từ trong túi móc ra một cái bật lửa, lẩm bẩm nói: “Chỉ Lan, đợi anh…”
Khoảnh khắc ngọn lửa bùng phát, một vụ nổ xảy ra trong nhà của Kỷ Trạch, ngọn lửa cuồng nộ hoàn toàn nhấn chìm hắn.
Tiếu Ngọc không vui lắm khi nhìn thấy cái chết của Kỷ Trạch, cô ấy chỉ rơi nước mắt và nói lời cảm ơn với tôi trước khi rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.
[Tên súc sinh đó chết là tốt rồi. Hắn hủy hoại một người vợ tốt như vậy. Nếu tôi có một người vợ như thế này, tôi sẽ bế cô ấy lên tận trời.]
[Mạch não của một con vật quả nhiên khác với người thường. Hắn giết vợ mình còn muốn giải thích quá trình đó cho những người khác trong phòng phát sóng trực tiếp, không phải hắn thấy việc làm của mình là đúng đấy chứ?]
[Hắn kể lại trải nghiệm giết người của mình thì chắc chắn đã muốn chết từ lâu. Có lẽ hắn cũng đã sống trong sợ hãi suốt năm năm qua, sau khi chết mới thở phào nhẹ nhõm.]
[Lầu trên, sau khi bạn phân tích, tôi đột nhiên cảm thấy hắn chết dễ dàng như vậy chẳng hả giận chút nào.]
Kỷ Trạch đã chết, nhưng thật đáng tiếc cho chiếc ô đó, có lẽ Bạch Chỉ Lan…
“Ôi chao.” Tôi không khỏi thở dài.
“Buổi phát sóng trực tiếp hôm nay thế là xong. Hẹn gặp lại các bạn vào ngày mai.”