Họa Quốc Yêu Phi - Chương 6: Ngoại Truyện
1
Ta lại tái tạo thân thể, trở về Thẩm gia với thân phận một tỳ nữ bình thường.
Phòng của ta nằm ngay cạnh khuê phòng của tỷ tỷ, suốt mười mấy năm qua vẫn luôn trống không.
Nay ta dọn vào ở, biến nơi này thành Phật đường.
Mỗi ngày ta đều tụng kinh trước Phật.
“Tất cả chúng sinh, từ vô thủy đến nay. Sinh tử nối tiếp, đều do không biết đến chân tâm vĩnh hằng, tính tịnh sáng suốt, mà dùng những vọng tưởng sai lầm. Vọng tưởng ấy không thực, nên phải chịu luân hồi…”
Những ký ức tiền kiếp hiện lên rõ ràng.
Kiếp trước, tỷ tỷ không phải tiểu thư nhà quan, cũng chẳng có cái tên thơ mộng Thẩm Từ Nguyệt.
Nàng chỉ gọi là Nhị Nương.
Là một cô nương bình thường sống ở một ngôi làng nhỏ dưới chân núi.
Khi ấy, ta chỉ vừa hơn một ngàn tám trăm tuổi.
Một ngày nọ, vì tranh giành một cây linh thảo, ta đã đánh nhau với một con sơn quỷ mấy vạn năm tuổi. Đáng tiếc, ta pháp lực không đủ, chẳng mấy chốc đã rơi vào thế yếu, lại thêm kiệt sức, ta rơi xuống chiếc bẫy do dân làng đặt sẵn.
Một chiếc bẫy thú kẹp chặt lấy chân sau của ta.
Ta từ bỏ giãy giụa, an tâm nằm dưới đáy hố.
Dự định khi hồi phục chút ít nguyên khí, sẽ dùng pháp lực thoát ra.
“Tiểu hồ ly? Tiểu hồ ly?”
Nhị Nương thò đầu vào hố, gọi ta hết lần này đến lần khác, chuẩn bị cứu giúp.
Vùng đất nơi ta rơi xuống hiểm trở, nếu kẻ cứu giúp sơ sẩy, cũng sẽ rơi vào hố theo.
Rõ ràng, nàng sợ chết khiếp.
Vậy mà vẫn lớn tiếng nói, để tự trấn an mình.
“Tiểu hồ ly… chắc ngươi đau lắm phải không? Ngươi ngoan một chút, đừng cử động, ta sẽ cứu ngươi ngay.”
Vừa nói, nàng vừa bò đến, thận trọng tiến lên.
Nhị Nương là một cô bé có tâm thiện, giúp ta tháo gỡ bẫy, rồi nhai nhuyễn dược thảo, băng bó cho ta.
Lúc chuẩn bị thả ta về núi, ta mở miệng.
“Ngươi đã cứu ta, ta sẽ là hồ ly của ngươi, ngươi có thể ước ba điều ước.”
Nàng sợ đến ngã ngồi xuống đất.
“A a a a ngươi, ngươi… ngươi là hồ yêu?!”
Kể từ khi tổ tiên của ta là Đát Kỷ đã một mình khiến Thương triều sụp đổ, tộc người và hồ yêu chúng ta luôn đối địch.
Ta tưởng nàng sẽ bỏ chạy thục mạng, hoặc gọi cả đám dân làng đến bao vây săn đuổi ta.
Nhưng không ngờ.
Nàng nắm lấy gáy ta, nhét ta vào một cái bao gai.
“Ngươi mau trốn đi! Nếu bị người khác phát hiện, họ sẽ bắt ngươi nấu lên mà ăn đấy!”
Ta: “…”
2
Nhị Nương mỗi lần lên núi đốn củi đều ghé thăm ta.
Có lúc là để thay thuốc cho chân ta, có lúc lại mang đến một miếng đuôi gà, có khi chỉ đơn giản đến trò chuyện, tò mò hỏi ta trong suốt một ngàn tám trăm năm qua ta đã làm gì.
Nàng đã ước hai điều.
Một là cuộc sống đầy đủ sung túc.
Hai là sức khỏe và bình an.
Còn điều ước thứ ba, nàng mãi chưa nghĩ ra, lần nào gặp ta cũng chỉ bảo: “Để lần sau nói.”
Ngốc nghếch thật, nàng nghĩ ta không nhìn thấu ý định của nàng sao?
Nàng không muốn ước điều thứ ba, vì sợ khi cả ba điều ước đã được thực hiện, nàng sẽ không còn lý do để gặp ta nữa.
Nhìn theo bóng nàng chạy nhảy rời đi, ta cười, gọi nàng một tiếng ngốc.
Điều ước thứ ba, để ta thay nàng ước vậy.
“Ta mong ngươi hạnh phúc.”
3
Mưa lớn kéo dài, gây nên trận lũ từ núi tràn xuống.
Đất đá rung chuyển, bùn đất cuốn theo tảng đá lớn lao xuống ầm ầm, chẳng mấy chốc, cả ngôi làng sẽ bị chôn vùi, bọn quỷ quái yêu ma trong núi đều hối hả chạy trốn.
Ta cũng bỏ chạy sao?
Không được.
Nàng đã ước với ta rằng nàng sẽ được bình an, ta không thể nuốt lời.
Ta dùng yêu lực ngăn chặn dòng lũ.
Đổi lại, ta mất đi một ngàn bảy trăm năm tu luyện.
Sau trận đại nạn, dân làng không còn coi hồ yêu là kẻ thù.
Họ kính trọng ta như Sơn thần, xây đền, tạc tượng, dâng hương khói.
Nhị Nương cũng trở thành tín đồ trung thành của ta.
Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của nàng, ta liên tục ăn ba con gà quay mỡ màng béo ngậy.
Rồi mới từ tốn lên tiếng.
“Để ngăn lũ, ta đã mất nhiều năm tu vi, còn bỏ lỡ một cơ hội thành tiên. Ngươi nói xem, giờ phải làm sao đây? Ngươi định cảm tạ ta thế nào?”
Ánh mắt nàng sáng lên.
“Ta muốn làm bạn thân với ngươi suốt đời! Không! Cả đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau sau nữa… chúng ta đều sẽ là bạn tốt của nhau! Được không?”
Ta nhai đùi gà, suy nghĩ một lúc.
“Ừ, vậy cũng được.”
4
Do trong thời gian tu luyện ta đã có biểu hiện xuất sắc, Yêu Tinh Quản Lý Cục đặc biệt phá lệ, chỉ cần ta xuống nhân gian trải qua một kiếp nữa, nếu vượt qua thử thách hoàn mỹ, ta sẽ được thăng lên tiên giới.
Nhân duyên thật khéo léo.
Kiếp này, chúng ta trở thành hai tỷ muội song sinh.
Phàm nhân trước khi chuyển kiếp đều phải uống canh Mạnh Bà để xóa bỏ ký ức, còn yêu tinh thì không cần.
Vì vậy, khi cùng chào đời, ta nhận ra nàng, nhưng nàng lại không nhận ra ta.
Chẳng bao lâu sau, ta được che giấu thân phận, đưa đến Pháp Hoa Tự để chuyên tâm tu hành.
Trước khi Thẩm Từ Nguyệt nhỏ bé có thể tự mình lên núi, chúng ta hiếm khi gặp nhau.
Khoảng ba tháng một lần, Thẩm gia mới lên núi với danh nghĩa dâng hương, để cả gia đình đoàn tụ.
Ta nhớ câu nói đầu tiên mà Thẩm Từ Nguyệt nhỏ bé nói với ta.
Mẫu thân chỉ vào ta, dạy nàng nhận mặt người.
“Đây là muội muội, gọi là Linh Chi.”
Ta rất tò mò, không biết người không có ký ức liệu có thể nhận ra ta không?
Nàng bò đến trước mặt ta, dang tay ôm lấy đầu ta, mấp máy vài từ ngữ ngây ngô.
“Muội muội, thơm thơm, thích.”
Lúc đó, ta hiểu ra.
Dù kiếp này Thẩm Từ Nguyệt không có ký ức, nhưng trong tiềm thức, nàng vẫn giữ bản năng.
Bản năng thân cận ta.
Bản năng bảo vệ ta.
Bản năng… nhét ta vào trong bao tải.
Lớn thêm một chút, nàng có thể tự mình lên núi.
Số lần chúng ta gặp nhau nhiều hơn.
Nàng thường ôm lấy ta, lau nước mắt.
“Yêu hồ chuyển kiếp gì chứ, đúng là nói nhảm, bắt muội phải ở đây chịu khổ, hu hu…”
Ta nhìn vào đôi mắt trong veo của nàng, nghiêm túc nói.
“Không phải chịu khổ.”
“Tỷ tỷ, dù ta bị trói buộc bởi thân phận không thể gặp gỡ mọi người, dù thực sự phải sống cả đời ăn chay tụng kinh trong Pháp Hoa Tự, cũng không sao cả.”
“Ta chỉ mong tỷ hạnh phúc.”
Năm thứ ba mươi ta sống với thân thể mới.
Phụ mẫu Thẩm gia lần lượt ra đi, thanh thản về với cõi vĩnh hằng.
Tâm nguyện của Thẩm Từ Nguyệt đã hoàn thành, nàng đã lên đường bước vào vòng luân hồi chuyển kiếp.
Còn ta, hành trình tu luyện nơi nhân gian cũng đã viên mãn, sắp vũ hóa thành tiên.
Lần cuối cùng trong thân thể con người, ta tụng kinh trước Phật.
“Tất cả chúng sinh, từ vô thủy đến nay. Sinh tử nối tiếp, đều do không biết đến chân tâm vĩnh hằng, tính tịnh sáng suốt, mà dùng những vọng tưởng sai lầm. Vọng tưởng ấy không thực, nên phải chịu luân hồi…”
Tỷ tỷ à.
Dù là kiếp sau, kiếp sau nữa, hay kiếp sau sau nữa…
Ta chỉ mong nàng hạnh phúc.
(Hoàn)