Họa Quốc Yêu Phi - Chương 4
15
Hoàng hậu vì muốn đối phó với ta, lén lút cầu khấn thần tiên, hy vọng dựa vào tà thuật để giải quyết vấn đề.
Nghe đồn hồ yêu giỏi mê hoặc lòng người, cai quản chuyện tình ái.
Nàng bỏ ra một khoản tiền lớn để thỉnh về, ngày đêm thành kính cung phụng.
Vì tò mò, ta hóa thành nguyên hình vào ban đêm, lần theo mùi hương chui vào phòng tối của nàng, phát hiện tượng hồ yêu mà nàng đang cúng bái.
Thật bất ngờ, ta lại thấy có chút quen mắt.
Đuôi to lớn, toàn thân trắng như tuyết, đầu tai điểm một chút hồng.
Khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi trôi qua.
Ta bật cười đến rơi nước mắt.
Giang Nhược Vi quả thực đã đến mức điên cuồng như thế, hoàn toàn rơi vào thế bí, nên phải nhắm mắt làm liều.
Thế thì nàng cứ thử đoán xem—
Hồ yêu mà nàng đêm ngày quỳ lạy, thành tâm dâng hương đó, rốt cuộc là ai?
16
Giang Nhược Vi dâng cho ta hương khói và một hộc châu báu.
Về đêm, ta biến thành bản thể, tiến vào giấc mơ của nàng.
Nàng nhận ra ta, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
“Tiểu hồ ly, ngươi thật sự thần kỳ như vậy, có thể thực hiện mọi tâm nguyện sao?”
Ta gật đầu.
“Xem thành ý của ngươi thế nào.”
Để thực hiện những tâm nguyện càng khó khăn, lễ vật cung phụng càng phải quý giá.
Giang Nhược Vi là Hoàng hậu, dưới một người mà trên vạn người, Giang gia của nàng có cha và ca ca nắm giữ binh quyền đã lâu, phe cánh trong triều cũng đông đảo, nên của cải với nàng mà nói chỉ như trở bàn tay.
Nàng quyết tâm đạt được điều mình muốn.
“Nếu ngươi có thể giúp bản cung loại bỏ mối lo lớn trong lòng, dù ngươi muốn bao nhiêu lễ vật, bản cung đều đáp ứng.”
Ta thu mình lại, quét đuôi qua, đầy thích thú ngắm nhìn dáng vẻ cung kính, nịnh bợ của nàng.
Ban ngày thì căm hận ta đến tận xương tủy, còn bây giờ lại lộ ra một bộ mặt hoàn toàn khác. Sống đã vài ngàn năm, đây là lần đầu tiên ta gặp chuyện thú vị như vậy.
Ta giả vờ nghiêm trang hỏi:
“Không biết nương nương có tâm nguyện gì?”
Nàng ngẫm nghĩ một lát.
“Trước tiên hãy chứng minh năng lực của ngươi, giúp ta giành lại trái tim của bệ hạ.”
Ta gật đầu đồng ý: “Được.”
Con người khi có tà niệm, sẽ sinh ra tâm ma, mất đi lý trí.
Từng bước một, sẽ dần dần trở thành con rối bị tâm ma chi phối.
Mùa săn thu sắp tới, ta dùng phép biến hóa tạo ra một con hươu trắng, đồng thời chuẩn bị trang phục cho Giang Nhược Vi.
Ở Lương quốc, hươu trắng là linh thú chỉ xuất hiện khi bậc quân vương có đức, và kẻ săn được nó sẽ được ban thưởng danh hiệu cao quý.
Bùi Cảnh vô cùng vui mừng, lập tức ra lệnh tổ chức săn bắn.
Hôm nay, Giang Nhược Vi không đeo trang sức vàng bạc, cởi bỏ bộ cung trang rườm rà.
Nàng chỉ dùng một cây trâm đơn giản cài lên mái tóc dài, ngồi vắt vẻo trên lưng ngựa, tà váy đỏ tung bay trong gió, anh khí bừng bừng, rạng ngời nổi bật, mang đầy phong thái của một nữ nhi nhà tướng.
Nàng hào sảng nói: “Bệ hạ, hôm nay thần thiếp nhất định sẽ săn được hươu trắng, đoạt lấy danh hiệu đầu bảng!”
Bùi Cảnh nhìn nàng, mắt sáng lên, tán thưởng: “Hoàng hậu hôm nay thật sự rất đẹp.”
Ngày trước, khắp kinh thành ai mà không nghe nói đến truyền kỳ về Giang Nhược Vi giả nam trang.
Quần áo rực rỡ, kiếm sáng như sương.
Mỗi khi vó ngựa lướt qua, trên lầu đầy dải tay áo vẫy gọi.
Đáng tiếc, con người rực rỡ ấy lại mang trái tim xấu xa.
Qua những đoạn đường xóc nảy, thân thể yếu ớt của ta đã trở nên nhức nhối, đến nơi thì đầu óc quay cuồng, ói mửa không ngừng.
Giang Nhược Vi nghe thế, đắc ý cười:
“Linh Phi muội muội thân thể không khỏe, cứ yên tâm ở lại trướng nghỉ ngơi đi.”
Không có ta, sẽ chẳng ai quấy rầy khoảng thời gian riêng của nàng và Bùi Cảnh nữa.
Ngày hôm ấy, nàng trải qua thật trọn vẹn.
Cho đến lúc mặt trời lặn, nàng mới cùng Bùi Cảnh cưỡi ngựa về trướng, vô cùng phấn khởi.
Đằng sau là đám nô tỳ dắt theo hươu trắng, xung quanh là những lời khen ngợi từ các quan thần.
Quả là gây ấn tượng vang dội.
Vui vẻ đủ rồi chứ?
Giờ đến lượt ta phá hỏng cuộc vui.
Vài vị thái y từ trướng của ta bước ra, đồng thanh chúc mừng:
“Chúc mừng bệ hạ, Linh Phi nương nương có tin vui rồi!”
18
Trở về, Giang Nhược Vi tức giận đến nỗi phát hỏa.
“Dựa vào cái gì?! Tại sao lần nào bản cung cũng bị nàng ta lấn lướt như vậy!”
Rồi nàng lại nghĩ đến ta.
Nàng dâng hẳn một rương vàng ròng, cầu khấn:
“Hồ yêu phù hộ, đứa con của ả tuyệt đối không thể ra đời.”
Ta lắc đầu.
Nàng không hiểu, hỏi: “Có ý gì vậy? Ngươi… không làm được sao?”
“Không phải ta không làm được, mà là những thứ này, không đủ.”
Ta bịa chuyện:
“Ta nhìn thấy Linh Phi, sau khi có thai, xung quanh nàng tràn ngập khí tím, chứng tỏ đứa con này vô cùng quý giá, là thiên mệnh chi tử.”
“Ngươi muốn ngăn cản đứa trẻ này chào đời, tức là trái ý trời, cái giá phải trả sẽ vô cùng đắt, chừng này vàng hoàn toàn không đủ để ta giúp ngươi.”
Nàng hoảng hốt: “Cái gì?!”
Ba năm trước, Giang Nhược Vi đã hạ sinh trưởng tử Bùi Dục, và đứa bé đã được phong làm Thái tử.
Những lời vừa rồi của ta ám chỉ rằng, nếu đứa con này ra đời, ngay cả vị trí Thái tử của con nàng cũng có thể lung lay.
Điều này càng khiến nàng quyết tâm trừ khử mối nguy từ trong trứng nước.
Thế là nàng viết mật thư về cho nhà mẹ đẻ, yêu cầu họ đưa những báu vật hiếm có trong kho vào cung.
Giang Nhược Vi có ba người ca ca, nhưng chỉ có một mình nàng là muội muội, cả nhà yêu thương nàng như báu vật.
Thấy nàng viết thư về yêu cầu, Giang gia liền đáp ứng.
Trước khi đưa đi, họ còn căn dặn kỹ càng, phải thận trọng, tốt nhất là cất vào kho riêng, không để kẻ khác biết được.
Ba ngày sau, đủ loại bảo vật quý hiếm chất thành đống như núi, đặt dưới bức tượng của ta.
Trong đó, quý giá nhất chính là viên ngọc Thượng Thanh.
Đó là một viên dạ minh châu khổng lồ, chỉ cần mở hé nắp, cả căn phòng tối đã bừng sáng.
Điều đặc biệt nhất là, các đường vân bên trong viên ngọc này đan xen nhau, tạo thành hình một vị tiên cưỡi hạc, trên đời chỉ có một viên duy nhất, quả thật là vô giá.
Ta mỉm cười: “Nương nương quả thật hào phóng.”
“Thành giao.”
19
Mang thai đến tháng thứ năm, ta sinh non và chỉ sinh ra một đứa trẻ chết.
Bà đỡ vừa nhìn thấy đã kinh hãi ngất xỉu.
“Yêu… yêu quái!”
Đứa trẻ có lớp lông trắng phủ khắp người, trông vô cùng kỳ dị.
Thế là lời đồn ta là yêu phi nhanh chóng lan truyền, ngày càng dữ dội, thậm chí ngay cả Bùi Cảnh cũng có phần dao động.
Đây chính là điều Giang Nhược Vi mong muốn.
Ta bị cú sốc này khiến cho hôn mê suốt mấy ngày, Liêu Hoa quỳ trước mặt Bùi Cảnh, nước mắt đầm đìa:
“Bệ hạ, ai cũng có thể không tin nương nương, nhưng người không thể không tin được.”
“Nô tỳ có thể làm chứng, đêm đó nương nương đi tản bộ sau bữa tối, trên lối đi bỗng xuất hiện một con hồ ly trắng, khiến nương nương hoảng sợ mà sinh non.”
Hắn không tin.
“Đang yên lành, trong cung sao có thể có yêu quái hoành hành? Đừng nói với trẫm những chuyện mơ hồ viển vông ấy.”
Nhưng đêm hôm sau, và đêm sau nữa, số người nhìn thấy bóng hồ ly trắng ngày một nhiều, khiến mọi người nghe mà sợ hãi.
Một số cung nữ và thái giám trực đêm nghĩ mọi cách mua chuộc các ma ma để đổi ca.
Bùi Cảnh luôn cố thuyết phục bản thân không nên tin vào những điều đó.
Cho đến khi chính mắt hắn chứng kiến.
Một ngày nọ sau buổi chầu, hắn ngồi kiệu đi ngang qua cung.
Nhưng trước cổng cung, hắn lại bắt gặp ta trong hình dạng hồ ly.
Giống như bị phát hiện bí mật, ta quay đầu thật nhanh, chân như bay, cơ thể nhẹ tựa mũi tên, phóng về phía tẩm cung của Hoàng hậu.
“Đuổi theo!” Hắn ra lệnh.
Các thị vệ bên cạnh hoàng đế đều là những người có võ công cao cường.
Ta nghe tiếng bước chân sau lưng, dựa vào đó để phán đoán khoảng cách, luôn giữ cho họ ở một khoảng cách không quá xa cũng không quá gần.
Ta dẫn họ thẳng vào…
Phòng tối trong cung Hoàng hậu.
20
Bùi Cảnh chính mắt nhìn thấy căn phòng đó.
Phật đường, hương khói, tượng hồ tiên, và vô số bảo vật quý hiếm.
Những thứ này đều là báu vật được các nước chư hầu tiến cống, lẽ ra phải được hoàng đế duyệt trước rồi ban thưởng cho các thần tử hay hậu phi khác.
Điều thú vị là, hắn chưa từng nhìn thấy chúng.
Điều này cho thấy quan lại Lễ bộ sau khi kiểm đếm cống phẩm của các nước, đã trước tiên tặng chúng cho Giang gia, rồi mới trình cho hoàng đế xem qua.
Hắn nổi trận lôi đình.
“Trẫm thật không ngờ, quyền lực của Giang gia các ngươi lại lớn đến mức này? Ngay cả trẫm cũng không coi ra gì phải không?!”
Giang Nhược Vi vì ghen tuông mà hại các phi tần, dùng tà thuật hủy hoại hoàng tự, bằng chứng xác thực; còn cha và ca ca nàng nắm giữ quân quyền lâu năm, coi thường hoàng quyền, kiêu ngạo lấn lướt.
Chỉ cần bất cứ tội nào trong những tội đó cũng đủ khiến cả nhà họ phải trả giá đắt.
Giang Nhược Vi mặc y phục đơn giản, quỳ trước mặt Bùi Cảnh, tháo trâm tạ tội.
“Bệ hạ, thần thiếp và cha huynh của thần thiếp trước giờ đều một lòng trung thành với người, chỉ một phút hồ đồ mới phạm phải lỗi lầm này…”
Nàng vừa khóc vừa quỳ bước tới.
“Bệ hạ chẳng lẽ quên rồi sao? Ngày trước ngài ở Đông cung, địa vị mong manh, nếu không có cha và các ca ca giúp đỡ, ngài…”
Năm đó, Vệ Quý phi bị oan mà chết, khiến Bùi Cảnh cũng bị tiên đế lạnh nhạt suốt nhiều năm, vị trí Thái tử được coi là bấp bênh. Nếu không phải Giang Nhược Vi cương quyết gả cho hắn, đem lại cho hắn chỗ dựa vững chắc, thì hôm nay người ngồi trên ngai vàng này có lẽ đã là người khác.
Nàng nghĩ rằng có thể gợi lên tình xưa.
Không ngờ, câu nói ấy lại khiến Bùi Cảnh hoàn toàn phẫn nộ.
“Đừng lấy chuyện đó ra uy hiếp trẫm!”
“Cha huynh nàng đã thao túng quân chính nhiều năm, kết bè kết cánh; nàng ở trong hậu cung, những chuyện các ngươi làm, nàng nghĩ trẫm không biết sao? Nói cho nàng biết, bấy lâu nay trẫm nhẫn nhịn, đối đãi tử tế với Giang gia đã đủ rồi!”
Cho dù ân tình Giang gia đối với hắn có lớn đến mấy thì sao?