Họa Quốc Yêu Phi - Chương 3
11
Thế nhưng, vị trí Quý Phi, cuối cùng ta vẫn chưa thể ngồi.
Giang Nhược Vi đổi sách lược. Bề ngoài, nàng không còn làm khó ta khiến Hoàng thượng khó chịu, mà quay sang tỏ vẻ dịu dàng săn sóc. Đúng vào lúc này, đại ca nàng lập công dẹp giặc, Bùi Cảnh mấy ngày nay thường xuyên đến thăm, ban thưởng vô số vàng bạc châu báu.
Hai người bỗng chốc như xóa tan mâu thuẫn, tình cảm trở lại như thuở ban đầu.
Ta nhân cơ hội gây sự, mượn việc này cãi lộn một phen.
“Hoàng thượng biết rõ hôm yến tiệc là Hoàng hậu làm khó dễ, thế nhưng lại không đứng về phía ta, còn đối với nàng như thế!”
Bùi Cảnh vòng tay từ phía sau, dỗ dành ta:
“A Chi, đừng gây sự. Triều chính và hậu cung là một thể, trẫm cũng phải lo cho đại cục.”
Ta không chút nể tình đẩy hắn ra:
“Ta bị cảm, người không khỏe, Hoàng thượng vẫn nên tới tìm Hoàng hậu đi, kẻo ta lây bệnh cho người.”
Bùi Cảnh là bậc đế vương, dù có cưng chiều thế nào cũng không thể dung thứ thái độ như vậy.
Toàn bộ cung nhân đều quỳ xuống, không khí trở nên ngột ngạt.
Hắn cười nhạt.
“Hoàng hậu nói đúng, trẫm quả thực quá nuông chiều nàng rồi.”
“Ngày mai là lễ sắc phong Quý Phi, nàng đã không khỏe thì cứ ở lại đây, không cần tham dự.”
Ta bị thất sủng.
Bùi Cảnh cố tình làm ra vẻ, không ngừng ân sủng Giang Nhược Vi, ban thưởng nàng nhiều vàng bạc châu báu, suốt một tháng chẳng nhắc đến ta, cũng không tới thăm.
Đây là điều ta mong muốn.
Thứ nhất, từ sau yến tiệc hôm đó, Giang Nhược Vi càng thận trọng hơn, muốn tìm sơ hở của nàng, ta phải để nàng đắc ý; thứ hai, tuần sau là sinh thần của tỷ tỷ, ta không muốn ai làm phiền trong thời gian này.
Những ngày qua, ta giam mình trong Phật đường, chuyên tâm lễ Phật tụng kinh, chép lại kinh văn.
Một ngày nọ, khi đang quỳ trên bồ đoàn, ta chợp mắt một lúc.
Khói hương mờ ảo, tỷ tỷ từ trong làn khói hiện ra, nhẹ nhàng bước vào giấc mộng.
Khuôn mặt nàng thoáng nét u sầu, mở miệng câu nói đầu tiên là.
“Muội muội, muội đã thay đổi.”
Tim ta chùng xuống.
Ta đã hứa với nàng, rằng sẽ làm người tốt.
Lẽ nào… nàng thất vọng về ta?
Ta vội vàng phân trần.
“Tỷ tỷ, có phải tỷ nói muội tàn nhẫn hơn không? Muội đã hứa không giết người vô tội, nhưng Giang Nhược Vi, muội nhất định sẽ không tha, nàng ta nhất định phải đền mạng cho tỷ!”
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu.
Ngón tay chạm nhẹ vào trán ta, ánh mắt đầy nét buồn.
“Muội đã… không còn hay cười nữa.”
“Những ngày qua, chắc muội khổ sở lắm phải không?”
“Ta biết muội mang mối hận của ta mà bước đi, nhưng điều ta mong hơn cả, là muội có thể sống vui vẻ, cười nhiều một chút.”
Những cảm xúc bị đè nén bấy lâu như đứt rời.
Ta ôm nỗi đau cùng oán hận, thận trọng bước đi như dẫm trên băng mỏng, không dám lơ là, ngày đêm tính toán. Nói những lời giả dối, làm những việc trái lòng. Giờ gặp lại tỷ trong mộng, ta mới có thể tháo bỏ chiếc mặt nạ, buông bỏ hết mọi phòng bị.
Ta gục vào vòng tay lạnh lẽo của tỷ, khóc một trận cho hả lòng.
“Tỷ tỷ, muội ghét những mùi của bọn họ, ngửi thấy là muốn nôn, muội không thích cuộc sống ở đây, phải làm sao đây?”
“Muội thật sự, rất mệt mỏi…”
12
Suốt một tháng trời, ta quanh quẩn giữa việc ăn, ngủ và tụng kinh lễ Phật.
Lựu Hoa không chịu nổi nữa.
“Nương nương, người không thể cứ mãi sống an phận thế này, nhỡ một ngày Hoàng thượng quên người thì phải làm sao?”
Lấy sắc thờ người, sắc phai thì tình cạn, chuyện này không hiếm thấy.
Ta từ trong chăn ngồi dậy, tùy tiện gạt mái tóc qua một bên, ngẩng mặt lên.
“Ngươi nói gì? Đến, nhìn kỹ gương mặt này, rồi hãy nhắc lại những lời vừa rồi.”
“…”
Nàng đột nhiên im bặt.
Không khách khí mà nói, hồ yêu nhất tộc bọn ta hoành hành thiên hạ, trường tồn muôn đời, tất cả là nhờ vào gương mặt này.
Lựu Hoa ngồi xuống mép giường, ôm lấy ta, cọ cọ.
“Nhưng mà nương nương, dù Hoàng thượng không quên người, thì đám nô tài trong cung này kẻ nào mà chẳng giẫm cao đạp thấp. Người xem mấy bữa ăn gần đây xem, đến cả thịt cũng không có!”
Ta im lặng.
Những lời nàng nói, thật sự có lý.
Thấy ta lắng nghe, Lựu Hoa liền tận dụng cơ hội, nói với ta đủ điều, vừa khuyên nhủ, vừa dỗ dành.
“Nương nương tốt của nô tỳ, vì để chúng ta có thịt ăn, người hãy tìm cách làm lành với Hoàng thượng đi!”
Ta gật đầu, đưa mũi lên, cẩn thận hít hà..
Không khí phảng phất mùi ẩm ướt.
Dựa vào ngàn năm kinh nghiệm của mình, ta biết, đêm nay sẽ có một trận mưa bão.
Ta trèo ra khỏi chăn, ôm cổ Lựu Hoa, ghé sát tai nói nhỏ vài câu.
Nàng ngơ ngác không hiểu: “Nương nương cần mấy thứ đó làm gì?”
“Tất nhiên là để làm… những gì một yêu phi cần làm.”
13
Thái giám bên cạnh Bùi Cảnh bước vào thông truyền:
“Hoàng thượng, trà phòng vừa đưa tới một bình trà mới.”
Hắn vừa ngẩng đầu, liền thấy ta trong trang phục cung nữ, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ hồ ly.
“Ừm, lại đây hầu hạ trẫm.”
Hắn đã sớm đoán ra đó là ta, bởi trong cả hậu cung này, không ai có thủ đoạn như thế, cũng không ai dám hạ mình đến mức ấy.
Thế nhưng, hắn không vạch trần, ngược lại còn đầy hứng thú mà phối hợp theo.
Chờ xem hôm nay ta sẽ bày trò mới gì.
Ta cung kính tiến lên, rót đầy tách trà.
Bùi Cảnh mải mê phê duyệt tấu chương, không để ý kỹ, cầm tách lên uống, giây sau, hắn phát giác điều gì đó không ổn, lập tức phun ra.
“Xì…”
Hắn chỉ vào bình giấm chua, nhăn mặt khó chịu: “Ái phi, ý nàng là gì?”
Giọng ta đầy sự bướng bỉnh.
“Dĩ nhiên là để bệ hạ nếm thử mùi vị trong lòng thần thiếp.”
“Chậc, nghe nói một tháng nay nàng gần như đều ở trong Phật đường chép kinh, cứ tưởng nàng thật sự sẽ học ngoan.”
Hắn vừa trêu chọc, vừa đưa tay gỡ mặt nạ hồ ly trắng của ta xuống.
Rồi hắn ngẩn ngơ ngay tại chỗ.
Dưới lớp mặt nạ, ta ngập tràn nước mắt, dáng vẻ dịu dàng mà yếu đuối.
Ngày trước, Bùi Cảnh đã quen nhìn ta biểu lộ đủ loại vui, giận, hờn, ghét, nhưng chưa bao giờ thấy ta yếu ớt đến vậy.
Không son không phấn, trong ánh mắt lấp lánh ánh lệ, càng tăng thêm phần xót xa, vẫn đẹp đến nao lòng.
“Sao vậy?” Hắn cốc nhẹ vào mũi ta: “Ngày trước ngốc nghếch đến mức không biết tranh sủng, giờ lại còn biết ghen tuông nữa cơ đấy?”
“Đều là bệ hạ dạy thiếp mà.”
Ta vòng tay ôm lấy eo hắn, dè dặt tỏ lòng.
“Bệ hạ đã dạy thần thiếp biết yêu, thì thần thiếp chỉ thuộc về một mình bệ hạ thôi.”
“Suốt một tháng nay, thần thiếp ở trước mặt Phật tổ, suy ngẫm hối cải, nhưng bệ hạ vẫn sủng ái người khác, không chịu gặp thần thiếp, khiến thiếp đau lòng vô cùng, chỉ có thể nghĩ ra cách vụng về này thôi.”
Sự yếu đuối và nước mắt là vũ khí lợi hại nhất.
Những ngày qua, hắn luôn giận dỗi với ta, hôm nay ta đến nhún nhường làm hắn vui, lòng hắn tự nhiên bồn chồn khó chịu.
Hơi thở gấp gáp, tim đập mãnh liệt.
Hắn cúi đầu tìm đến đôi môi ta.
“Cho nàng một cơ hội, tối nay để trẫm xem kỹ thái độ ‘nhận lỗi’ của nàng, được không?”
Nhưng ta lại đẩy hắn ra đúng lúc đó.
“Hôm nay là ngày rằm, buổi tối bệ hạ nên đến chỗ Hoàng hậu nương nương, thiếp hiện tại đang mặc y phục cung nữ, nếu để truyền ra ngoài, ngài vì một cung nữ mà lạnh nhạt Hoàng hậu, e rằng sẽ không hay đâu.”
Bùi Cảnh chững lại.
Bên ngoài, giọng của tiểu thái giám không đúng lúc vang lên.
“Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương đích thân vào bếp nấu món canh cá mà ngài thích nhất.”
Dù là món yêu thích, ăn đi ăn lại, cũng có lúc thấy chán.
Ta gỡ tay hắn ra, cười vui vẻ: “Bệ hạ đi nhanh đi, Hoàng hậu nương nương đã sốt ruột rồi.”
Trêu chọc xong liền chạy mất, không hề có trách nhiệm.
Để lại một mình Bùi Cảnh đứng đó bứt rứt không yên.
Vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng lén lút, lén lút lại không bằng không có được.
Tối nay khi đến chỗ Giang Nhược Vi, lòng hắn nhất định sẽ không yên.
Bùi Cảnh đang ngồi trong tẩm cung của Giang Nhược Vi, nhấm nháp món canh cá đã ăn liên tục suốt một tháng, nhạt như nước ốc.
Dùng bữa xong, liền chuẩn bị đi ngủ.
Ngoài cửa sổ, gió bão bỗng nổi lên, mây đen ùn ùn kéo tới.
Sấm chớp xé toạc bầu trời u ám, ngay sau đó, một tiếng sét lớn vang dội.
Giang Nhược Vi rúc đầu vào lòng hắn.
“Bệ hạ còn nhớ không, thần thiếp sợ sấm sét nhất.”
Bùi Cảnh nào còn tâm trí bận tâm đến việc khác, lơ đễnh an ủi vài câu, rồi quay đầu đi, trong tâm trí lại hiện lên khuôn mặt nhợt nhạt đẫm nước mắt của ta lúc ban ngày.
Giang Nhược Vi tỏ vẻ nghi hoặc.
“Bệ hạ, đêm nay ngài làm sao vậy…”
Tiếng hô hoán vang dội ngoài cửa đã cắt ngang lời nàng.
“Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương!”
“Cung điện của Linh Phi nương nương bốc cháy rồi!”
Vừa trở về từ Ngự Thư phòng, ta đã tự nhốt mình trong phòng, tập trung dưỡng khí, tích tụ pháp lực.
Chỉ dựa vào mỹ nhân kế thì chưa đủ.
Yêu khí ngưng tụ trên mái nhà, kéo đến một đạo thiên lôi.
Nghe tin, Bùi Cảnh không màng đến lời níu kéo của Giang Nhược Vi, khoác áo choàng, lao vào màn mưa đêm.
Khi hắn vội vã chạy đến, thấy ta toàn thân ướt đẫm, ngập trong mưa, sợ hãi không yên.
Ta ngẩng đầu, trên khuôn mặt trắng bệch có vệt đen do tro bụi, ánh mắt đầy bàng hoàng, trông như một con thú nhỏ bị hoảng sợ.
Ta bật khóc nức nở.
“Bệ hạ, thần thiếp không bao giờ giận dỗi với ngài nữa!”
“Lúc nãy thần thiếp còn tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại ngài nữa!”
Hắn ôm ta vào trong chiếc áo choàng, nhẹ nhàng vỗ về, như đang đối đãi với một báu vật dễ vỡ.
Con người chỉ khi nhận ra suýt nữa mất đi điều gì thì mới thêm phần trân trọng.
Giang Nhược Vi không ngờ rằng, người nàng cố gắng giữ lại, lại bị ta dễ dàng cướp đi.
Đại cung nữ bên cạnh nàng kể lại những việc ta đã làm tại Ngự Thư phòng hôm nay.
Nàng ta tức giận đến cực điểm.
“Lại là ả ta? Sao lại là ả ta nữa!”
“Ban ngày thì mê hoặc đến mức khiến bệ hạ tâm thần bất định, ban đêm lại dùng thủ đoạn khổ nhục kế này, cứ như hồn ma không siêu thoát vậy?!”
“Bản cung phải khiến cho tiện nhân đó không được chết tử tế!”