Họa Quốc Yêu Phi - Chương 2
6
Từ trước đến nay, trong hậu cung người được sủng ái nhất cũng chỉ đến ba tháng.
Còn ta, sự sủng ái từ bệ hạ vẫn không hề suy giảm.
Sống qua mấy nghìn năm, nếu không có chút thủ đoạn để nắm bắt lòng người, sau này làm sao có thể mặt đối mặt với những tiền bối trong Hồ tộc?
Chẳng hạn như:
Hậu cung của Bùi Cảnh đa phần là những khuê nữ của các gia tộc thế gia vọng tộc, đều được quy củ lễ giáo rèn dũa mà thành.
Họ đoan trang, dịu dàng, nhưng cũng nhạt nhẽo và nhàm chán.
Họ sợ hắn, ngoan ngoãn phục tùng hắn, còn ta thì không, ta không những dám cãi lại hắn, thậm chí còn dám đạp hắn xuống khỏi giường.
Hắn tức giận bật cười:
“Cả hậu cung đều cung kính nhìn trẫm, sợ hãi trẫm, chiều chuộng trẫm, chỉ có ái phi là dám bày ra thái độ này với trẫm.”
“Thì sao nào?”
Ta không chút khách khí, cắn một miếng lớn trái vải hắn vừa bóc sẵn, tựa lên giường cười hả hê.
“Các nàng không phải đều ở sau lưng mắng thần thiếp là 『 Hồ ly tinh 』 Sao? Vậy thần thiếp dĩ nhiên là thuộc giống hồ ly, không giống các nàng, là cẩu nha.”
Còn có một chiêu nữa.
Hậu cung mỹ nhân đều tô son điểm phấn, đua nhau khoe sắc.
Những đóa hoa sặc sỡ ấy, hắn đã thấy quá nhàm chán.
Vì thế, ta mặc một bộ y phục thuần trắng, không trang điểm gì mà múa một điệu giữa đêm dưới ánh trăng.
Người ta thường nói, nữ nhân xinh đẹp nhất khi mặc đồ tang, không phải sao?
Vả lại, như thế còn khơi gợi cho hắn nhớ đến lần đầu gặp gỡ giữa ta và hắn.
Một mỹ nhân quyến rũ, trong tăng bào trắng muốt bên hồ ngày ấy, một cái nhìn chạm đến tâm hồn.
Đám cung phi ấy hẳn đã ghen đến chảy nước mắt, túm tụm với nhau nguyền rủa:
“Hừ, cái đồ hồ ly tinh, ra vẻ đoan trang thục nữ, tâm địa ai mà không biết chứ?”
“Những trò đê tiện đó, có nói ra chúng ta cũng chẳng bao giờ làm theo.”
“Đúng đấy!”
Nhưng chẳng bao lâu sau, có một người trong số đó quay đầu làm theo, bắt chước cả trang phục và lối trang điểm của ta, khiêu vũ dưới trăng, trước cửa điện, và trên lối đi bệ hạ thường qua.
Rồi dần dần, trong cung càng ngày càng có nhiều mỹ nhân mặc váy trắng khiêu vũ.
Bùi Cảnh rốt cuộc không thể chịu nổi nữa, lớn tiếng quát:
“Các ngươi đang muốn làm gì hả?!”
“Nơi đây là hoàng cung, không phải chỗ để tang, nếu còn ai làm vậy nữa, tất cả các ngươi đều phải cút ra khỏi cung!”
Kể từ đó, không ai có thể chống lại được hào quang của ta nữa.
Bùi Cảnh đối với ta cực kỳ sủng ái, đi đâu cũng muốn mang ta theo bên mình. Ngày xuân yến hội, đêm đến vui vầy, ta thực sự trở thành một họa thủy yêu phi.
Ngay cả Hoàng hậu cũng không còn cố ý nhắm vào ta, mặc cho danh tiếng của ta càng ngày càng lớn hơn.
Nhưng ta biết, nàng ta sẽ không dễ dàng buông tha như vậy. Dưới vẻ yên bình kia, một cơn bão lớn đang dần hình thành.
Ta đã đợi ngày này từ lâu.
8
Đêm yến hội Trung thu, ta dự định sẽ công khai hiến vũ.
Trước buổi tiệc, khi ta đang thay y phục trong tẩm cung, một cung nữ từ phòng y phục đi vào, lập tức quỳ sụp xuống trước mặt ta, giọng lạc đi vì sợ hãi:
“Nô tì đáng chết, khi ủi đã làm hỏng mất váy của nương nương. Khi phát hiện ra thì đã quá muộn để sửa lại.”
Nói xong, vai nàng run rẩy, cúi gằm mặt xuống, ta không nhìn rõ biểu cảm của nàng.
Nàng bưng ra một chiếc hộp gỗ, đặt trước mặt ta:
“Nương nương, trong cung chỉ còn lại bộ váy này là hợp với người.”
Ta không muốn xem nhân mạng như cỏ rác, tùy ý đánh giết hạ nhân trút giận. Ta chỉ xoa nhẹ thái dương, phất tay:
“Bản cung đã rõ.”
Sự việc nhỏ nhặt này khiến ta trễ chút thời gian. Đến khi ta bước vào đại điện, mọi người đã an vị.
Trong khoảnh khắc ấy, không gian trở nên im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Ta vận một bộ váy xanh biếc, trên tà váy điểm xuyết những sợi tơ vàng hình lông chim, dưới ánh sáng của đèn cung điện lung linh rực rỡ, mỗi bước đi đều tỏa sáng.
Đúng lúc này, biến cố đột ngột xảy ra.
Sắc mặt của Giang Nhược Vi kinh hãi:
“Đây là… Trời ơi…”
Nàng ta vội quỳ xuống tạ tội: “Bệ hạ, Linh phi muội muội hẳn không cố ý mạo phạm, xin người tha thứ cho nàng ấy!”
Thái hậu thì sững sờ, lắp bắp: “Là Khanh Vân, phải không?”
Gương mặt của Phủ Cảnh cũng dần trở nên tối sầm, đen tựa mực.
Bọn họ đều đang nhắc đến sinh mẫu của Bùi Cảnh – quý phi Vệ Khanh Vân, phi tần của tiên đế.
Bộ váy này có tên là Khước Kim Thường, chính là trang phục mà Vệ quý phi yêu thích nhất khi còn sống.
9
Vệ Quý Phi từng là sủng phi một thời.
Ký ức sâu sắc nhất trong lòng Bùi Cảnh thuở niên thiếu, chính là hình ảnh mẫu phi mình mặc áo tước linh vàng nhảy múa dưới ánh trăng, phụ hoàng ngồi bên gảy đàn đệm nhạc, đế hậu hòa âm, đã trở thành một đoạn giai thoại.
Về sau, Vệ Quý Phi bị người hãm hại, vu oan là đã dùng thuật trù ếm, bị Tiên Đế đày vào lãnh cung, sắc đẹp phai tàn.
Thậm chí, ngay cả Bùi Cảnh khi ấy là thái tử cũng bị ghẻ lạnh, suýt chút nữa đã mất đi địa vị.
Trước khi mang oan mà qua đời, bà khoác lên mình bộ áo tước linh vàng, môi thì thầm gọi tên Tiên Đế, mong được nhìn thấy ông một lần cuối.
Nhưng Tiên Đế chẳng buồn ban cho bà dù chỉ một ánh mắt.
Vệ Quý Phi qua đời, điệu múa tước linh mà bà tự mình sáng tác cũng theo đó mà thất truyền, không ai còn nhắc đến.
Mãi đến sau này, bà mới được minh oan, khi Bùi Cảnh lên ngôi, đã truy phong bà làm Thái Hậu.
Quá khứ này, là ký ức đen tối nhất trong lòng Bùi Cảnh, cũng là vảy ngược mà không ai dám đụng vào.
Và bây giờ, ta lại khoác lên mình bộ áo tước linh vàng, xuất hiện giữa đại yến cung đình.
Thật sự là muôn lần chết cũng khó mà chuộc tội.
Hoàng hậu đứng bên cạnh Bùi Cảnh, cẩn trọng dò xét nét mặt hắn.
Thấy hắn lặng thinh, sắc mặt âm trầm đáng sợ, nàng ta liền nở một nụ cười phảng phất ý mừng.
Rồi nàng ta lớn tiếng chỉ tay về phía ta, quát lên:
“Yêu phi to gan, bình thường mê hoặc quân vương thì cũng thôi đi, nay lại dám công khai xúc phạm Tiên Thái Hậu, tội này quả thực không thể tha!”
“Người đâu! Mau cởi bỏ y phục của nàng ta, bắt lấy yêu phi này!”
10
Thì ra là ở chỗ này chờ ta.
Hai tên thị vệ bước lên, một trái một phải nắm lấy tay ta.
Ta mạnh mẽ giằng ra, không nhận tội cũng không quỳ gối.
“Xoẹt!”
Vạt váy tung bay, như cánh tước linh mở rộng.
Ta ổn định thân thể, uốn người, vươn tay chân, nhẹ nhàng khởi đầu điệu múa.
Có lẽ chưa từng thấy ai càn rỡ như vậy, hai tên thị vệ thoáng ngẩn người, nhìn nhau một cái rồi định lao đến áp chế ta một lần nữa.
“Dừng tay!” Bùi Cảnh đột nhiên ngưng mặt, lạnh giọng quát hai thị vệ: “Tránh ra!”
Nguyên nhân chẳng có gì khác.
Điệu múa mà ta đang biểu diễn, chính là điệu múa tước linh của Vệ Quý Phi.
Sự yên tĩnh của bữa tiệc được khôi phục, các nhạc công cầm lại nhạc cụ, bắt đầu tấu lên khúc nhạc dành cho ta.
Chuông ngân vang, nhạc tấu vỡ tan tựa ngọc vỡ, hương lan như khóc trong sương;
Tay áo vung lên, váy dài tung bay, mỗi bước chân tựa như đóa sen nở.
Khắp sảnh tràn ngập ánh sáng rực rỡ, làm người ta không thể rời mắt.
Khi điệu múa kết thúc, Bùi Cảnh bước xuống từ đài cao, lặng người nhìn ta.
“Nàng… lại có thể…”
Ta cúi đầu hành lễ:
“Bệ hạ, thần thiếp gần đây thường mơ cùng một giấc mơ, trong mơ có một mỹ nhân mặt mày phúc hậu, dạy thiếp nhảy một điệu múa. Nàng nói, mong thiếp có thể nhảy điệu múa này trước mặt ngài.”
“Thần thiếp tự biết, điệu múa của thiếp không thể sánh bằng nàng ấy một phần mười, nhưng không đành lòng từ chối tâm ý của nàng, nên mới lớn gan múa dâng trước cung yến.”
“Không ngờ, mỹ nhân trong mộng ấy lại là sinh mẫu của bệ hạ, còn bộ y phục này cũng là thứ bà ấy yêu thích nhất.”
“Có lẽ, là tiên Thái Hậu nhớ ngài quá đỗi, cảm động trời xanh, nên mới có những trùng hợp hôm nay, để thiếp có thể tái hiện vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của bà.”
Giang Nhược Vi, ngươi tưởng chỉ mình ngươi mới có thể đem Tiên Thái Hậu ra sao?
Ta cũng có thể.
Không ai có thể nghĩ ra, rằng làm sao ta lại có thể múa điệu múa tước linh đã thất truyền này.
Vệ Quý Phi tinh thông âm luật, thích khiêu vũ, thường nghiên cứu cổ thư để phục hồi những điệu nhạc, điệu múa đã thất truyền.
Hơn hai ngàn năm trước, người Sở quốc thích bắt chước các loài động vật để tạo thành các điệu múa.
Trong đó, đẹp nhất chính là múa Khổng Tước, để thể hiện sự tôn quý, giới quý tộc Sở quốc quy định, điệu múa này chỉ có thể do giới quý tộc thưởng thức, không được lưu truyền ra dân gian.
Còn hơn hai ngàn năm trước, ta từng là sủng vật của Sở vương, hấp thụ long khí, cường hóa tu vi của mình.
Sau khi phục chế, Vệ Quý Phi chỉ thay đổi vài chi tiết, rồi tạo thành điệu múa tước linh.
Thời gian trôi qua, hình bóng mẫu thân đã dần mờ nhạt trong ký ức của Bùi Cảnh, không còn nhớ kỹ từng chi tiết nhỏ. Trong mắt hắn, hai điệu múa này gần như giống hệt nhau, nên ta đã may mắn đánh lừa được hắn.
Hắn nhẹ nhàng đỡ ta đứng lên.
“Nếu nàng đã có duyên với mẫu hậu, vậy trẫm sẽ ban cho nàng vinh sủng khi xưa của người.”
“Người đâu, truyền chỉ của trẫm, tấn phong Linh Phi làm Quý Phi.”
“Hoàng thượng, không thể!”
Giang Nhược Vi vội vàng bước tới, chặn trước mặt Bùi Cảnh.
“Linh Phi chưa có con nối dõi, nếu tấn phong làm Quý Phi như vậy thì thật trái với quy tắc triều ta!”
“Thế nào?” Bùi Cảnh nheo mắt, “Hoàng hậu là không hài lòng với trẫm, hay không hài lòng với mẫu hậu của trẫm?”
Nàng cúi đầu hoảng hốt, giọng run rẩy, “Thần thiếp nào dám.”
Ta cúi đầu bái tạ, nhưng khi định đứng dậy thì mắt bỗng tối sầm, đôi chân không còn sức, suýt chút nữa khuỵu xuống.
Bùi Cảnh vội đỡ ta, sau đó vòng tay ôm lấy, bế ta lên.
“Nhẹ quá.” Hắn ước lượng trọng lượng, rồi đặt tay lên trán, ngữ khí cưng chiều:”Có phải dạo này nàng không chịu ăn uống tử tế không?”
Cung nữ Lựu Hoa liền lên tiếng: “Bẩm bệ hạ, mấy ngày nay nương nương chăm chỉ luyện múa, thường xuyên bỏ bữa, nô tỳ khuyên thế nào cũng không được.”
Bùi Cảnh bế ta trở lại long ỷ, đặt ta ngồi trên đùi hắn, không để ta kịp phản đối.
“Nàng ngồi cạnh trẫm, trẫm sẽ nhìn xem nàng ăn uống cho đàng hoàng.”
“Bệ hạ, như vậy không hợp quy củ…”
Ta lúng túng khẽ nói, liếc mắt nhìn thấy ánh nhìn của Giang Nhược Vi từ xa, dưới ánh nến chói lòa của đại điện, khuôn mặt nàng ta dần trắng bệch.
Có câu: Nhạc vũ ngừng, tiếng tiêu lặng, ba mươi sáu cung thắm dài đêm thu.
Đêm nay, ắt hẳn nhiều người sẽ không thể ngủ yên.