Họa Quốc Yêu Phi - Chương 1
1
Liên tiếp mấy ngày được thị tẩm, hoàng hậu càng lúc càng thấy ta chướng mắt.
Sáng nay, nàng lấy cớ ta có tội bất kính, sai người đẩy ta đến Phật đường để cấm túc.
“Linh phi vốn là người tu hành, mấy ngày này hãy đến Phật đường thành tâm cầu phúc thay bổn cung đi.”
Giang Nhược Vi có sự thù địch kỳ lạ đối với ta, nàng luôn không tiếc sức mình đả kích ta.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, nàng đã sợ hãi đến tái mặt, ban đêm còn liên tiếp gặp ác mộng.
Nàng có linh cảm…
Sự xuất hiện của ta không chỉ chia rẽ ân sủng hoàng đế dành cho nàng, mà còn khiến nàng cảm thấy nguy hiểm.
Để dẹp yên những lo lắng trong lòng, nàng đã mấy lần phái người ngầm điều tra thân thế của ta.
Nhưng chẳng lần nào có kết quả.
Thực ra, cảm giác không lành của nàng là hoàn toàn chính xác.
Ta vào cung là để đoạt mạng nàng ta…
2
Ta quỳ trong Phật đường, thêm dầu vào đèn trường minh đang được thờ phụng, lẩm nhẩm tụng kinh.
Trong phút chốc, ngọn nến như lay động, dường như ta trông thấy bóng dáng cố nhân.
Mười sáu năm trước, Thẩm gia sinh ra một cặp tỷ muội song sinh.
Lúc gia đình đang chuẩn bị yến tiệc chúc mừng, thì có một vị cao tăng đi ngang qua, để lại một lời tiên đoán.
Ông bảo, ta là hồ yêu chuyển thế, sau này nhất định sẽ trở thành một yêu phi mê hoặc quân vương.
Hồ yêu, nhẹ thì khiến người ta mê đắm mà lụi bại, nặng thì có thể diệt cả quốc gia, đưa bách tính vào cảnh lầm than.
Tin tức lập tức bị phong tỏa.
Phụ mẫu nhẫn tâm giấu thân phận của ta, đưa ta đến ngôi chùa trên núi để tu hành.
Bên ngoài chỉ tuyên bố rằng Thẩm gia chỉ có duy nhất một nữ nhi là Thẩm Từ Nguyệt.
Thế là, ta lớn lên tại Pháp Hoa Tự.
Dù không được nhận tổ quy tông, nhưng phụ mẫu vẫn thương yêu ta, tỷ tỷ lại càng thân thiết, lấy cớ đi lễ Phật mà thường xuyên đến thăm ta.
Nàng hay ôm lấy ta mà lau nước mắt.
“Hồ yêu gì chứ, thật là vô lý! Để muội phải chịu khổ ở nơi này, thật không đáng mà, hu hu…”
“Nhưng tỷ tỷ à, muội quả thực là hồ yêu đấy.”
Ta nhìn quanh bốn phía, chắc chắn không có ai, mới thận trọng hé lộ đôi tai hồ ly lông trắng, đầu tai còn hơi phơn phớt hồng của mình.
Nàng giật mình lấy bao tải trùm đầu ta lại, khóc càng dữ dội hơn.
“Mau giấu đi! Nếu để người ta thấy được, họ sẽ bắt muội đem đi hầm ăn mất!”
Ta đã hứa với tỷ tỷ rằng, ta sẽ trở thành một hồ ly tốt, không, là người tốt mới đúng.
Hai chúng ta cùng ngồi dưới gốc cây bồ đề.
Ta khép mắt, tĩnh tâm niệm chú.
Chẳng bao lâu, những chú chim nhỏ ngậm vòng hoa cành liễu bay đến, nhẹ nhàng đặt nó xuống đầu nàng.
Ta chớp mắt, hỏi:
“Tỷ tỷ, giờ ta trông có giống người tốt không?”
Nàng bật cười, ôm chầm lấy ta.
“Muội muội của tỷ chính là muội muội tốt nhất trên thế gian!”
Chúng ta cứ thế vui đùa dưới ánh nắng rực rỡ.
Trước khi hoàng hôn buông xuống, ta từ biệt nàng.
“Tỷ tỷ, lần sau khi tỷ đến, muội sẽ cho tỷ thấy song liên đồng khai (hai đóa sen cùng nở trên một cuống)!”
3
Nhưng rồi, tỷ tỷ cũng không kịp thấy ngày hai đóa sen cùng nở.
Nàng chết trên đường lên núi thăm ta, bị bọn sơn tặc làm nhục đến chết, thi thể phơi xác nơi hoang dã, chết không nhắm mắt.
Trong túi nàng mang theo loại điểm tâm mà ta thích nhất.
Nàng đã có người yêu, là Nhị công tử của Trần thị lang. Hai người tình sâu ý nặng, ngày thành hôn đã cận kề.
Hết thảy chỉ vì một giấc mộng của Hoàng hậu.
Giang Nhược Vi xuất thân cao quý, cùng Bùi Cảnh là thanh mai trúc mã, tình nghĩa thắm thiết. Từ khi tân đế đăng cơ, nàng càng được sủng ái trong lục cung.
Nhưng trong mộng, có một giọng nói khẽ bảo nàng rằng, hậu vị, tính mệnh và tương lai của nàng đều sẽ bị đoạt bởi một nữ nhân họ Thẩm.
Vì vậy, nàng âm thầm sai người giết tỷ tỷ để tận trừ hậu hoạn.
Ta gào khóc, đau thương đến mấy lần ngất lịm.
Tỷ tỷ là nữ nhân dịu dàng rạng rỡ nhất, sao có thể chết dưới sự nhục mạ như vậy.
Việc này được báo lên Đại Lý Tự.
Phụ thân ta chỉ là một quan nhỏ tứ phẩm, trong khi Đại Lý Tự khanh lại là phe cánh của gia tộc Hoàng hậu, quan viên thẩm án cũng chỉ làm qua loa cho xong rồi kết thúc vụ án.
Nỗi đau khôn cùng, tuyệt vọng đến tột độ khiến ta hóa thành tro lạnh.
Ta thôi khóc, lau khô dòng lệ cuối cùng.
Tỷ tỷ, tỷ xem,
Yêu hồ chưa từng làm ác, còn kẻ gian tà vẫn sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Thiên đạo luân hồi, ta không đợi được.
Vậy ta sẽ đúng như lời tiên tri của cao tăng năm đó.
Dùng mỹ nhân kế mê hoặc lòng vua, gây họa nhân gian.
4
Là một hồ yêu, muốn gây sự chú ý của Hoàng đế chẳng phải việc khó.
Pháp Hoa Tự là quốc tự, Bùi Cảnh mỗi năm đều đến đây để dâng hương cầu phúc.
Ta tính toán lộ trình của hắn, đứng đợi tại nơi hắn sẽ đi ngang qua trên đường về thiền phòng nghỉ ngơi. Khi hắn đến gần, ta “vô tình” chạm mắt với hắn một cái.
Hắn liền xong đời rồi.
Ta đã nắm chắc hắn trong tay.
Quả nhiên, Bùi Cảnh vừa thấy ta liền lưu luyến, lại thất thần đến mức “phụt” một tiếng, ngã thẳng xuống hồ nước.
Ta kêu lên kinh hãi, trong lúc đám thị vệ còn chưa kịp phản ứng, đã nhảy xuống hồ cứu hắn lên.
Ta lo lắng hỏi:
“Thí chủ, ngài không sao chứ?”
Lên bờ rồi, hắn cứ nhìn ta không chớp mắt, ngay cả áo choàng thị vệ đưa cũng quên nhận lấy.
“Nói cho trẫm, nàng tên là gì?”
Ta thoáng ngẩn người, rồi bật cười.
“Ta tên Linh Chỉ.”
5
Bùi Cảnh vừa thấy đã si mê ta, nghĩ mọi cách muốn đem ta về cung.
Hoàng hậu trước giờ thích thể hiện rộng lượng hiền thục trước mặt hắn, nên việc nạp phi lần này nàng vốn không phản đối.
Nhưng khi thấy ta lần đầu tiên, nàng liền giật mình, lùi lại một bước, ánh mắt đầy vẻ lạnh lẽo.
Ta và tỷ tỷ khác nhau.
Nàng dịu dàng, thuần khiết; còn ta là loại yêu nghiệt diễm lệ.
Thế nhưng rốt cuộc chúng ta cũng là tỷ muội song sinh, xương cốt có mấy phần tương đồng.
Nàng ta sắp phát điên rồi, tìm đủ mọi cách để ngăn cản.
4
Hoàng hậu lớn tiếng trách mắng: “Bệ hạ hồ đồ rồi! Người đã quy y cửa Phật, làm sao có thể đưa về cung chứ?!”
Nàng cho rằng lôi Phật pháp ra có thể cản được ý chí của Hoàng đế.
Thế nhưng Bùi Cảnh là Thiên tử, những giới luật thanh quy đó đâu khiến hắn bận tâm.
Lời của Thiên tử, chính là thiên lý.
Hoàng đế ý đã quyết, Hoàng hậu cương quyết phản đối, hai người nhất thời giằng co không ai nhường ai, dẫn đến nảy sinh rạn nứt.
Ta nhân lúc hỗn loạn, âm thầm thêm dầu vào lửa.
Giữa đêm khuya thanh vắng, ta bước đến trước hồ sen, lặng lẽ niệm chú.
Ngày hôm sau, tin tức về hai bông hoa sen cùng nở đã làm chấn động cả Pháp Hoa Tự.
Có người kinh ngạc kêu lên:
“Quả thật là trăm năm khó gặp, một điềm lành lớn!”
Một vị quan nịnh nọt tiến cử:
“Truyền thuyết nói rằng khi hoa sen song sinh nở, chính là báo hiệu cho duyên lành tốt đẹp. Thật là chuyện vui của Đại Lương, xin chúc mừng bệ hạ!”
Hoàng hậu tức giận đến mức suýt phát tác ngay tại chỗ, chỉ thẳng vào ta mà mắng:
“Ngươi thân là người xuất gia, vậy mà lục căn không tịnh, tâm thuật bất chính, dụ dỗ bệ hạ, đúng là nỗi nhục của cửa Phật!”
Tĩnh Ngôn sư phụ đem ta bảo hộ ở sau lưng, tiến lên hành lễ.
“Cầu mong Hoàng hậu nương nương cân nhắc lời nói.”
“Pháp Hoa Tự là Quốc tự, nơi đây khí chất chính trực, là ngày ấy bệ hạ chẳng may rơi xuống nước, đồ nhi Linh Chi của ta thấy mà động lòng trắc ẩn, nên đã ra tay cứu giúp, từ đó mới khiến bệ hạ để mắt đến. Nàng tuyệt không có ý đồ xấu xa như Hoàng hậu đã nói.”
Rồi sư phụ quay sang hành lễ với Bùi Cảnh.
“Bệ hạ, người xuất gia mang tóc tu hành là vì chưa dứt bụi trần, lòng vẫn còn vướng bận. Linh Chi đã tu hành tại tự viện mười mấy năm, có lẽ cũng là duyên phận, định sẵn nàng phải chờ đợi người hữu duyên của mình ở đây, quả nhiên hôm nay, Phật tiền đã hiển linh.”
Ta lặng lẽ nhìn bóng dáng sư phụ, trong lòng không khỏi dâng lên một niềm xót xa.
Sư phụ đã dạy ta, phải giữ lòng từ bi, không nên sinh lòng sát ý.
Nhưng giờ đây, người sẵn lòng giúp ta báo thù.
Trước là điềm lành, sau là lời của trụ trì.
Hoàng hậu bị nghẹn lời không nói nên câu.
Chuyện đến nước này, kết quả đã ngã ngũ.
Bùi Cảnh bật cười lớn:
“Tốt! Quả là một mối lương duyên trời ban!”
Hắn đưa tay về phía ta.
“Nàng có nguyện cùng trẫm về cung?”
Ánh dương rực rỡ, chẳng ai thấy được ngọn lửa phục thù đang bừng bừng cháy trong mắt ta.
Ta cúi đầu, đặt tay vào tay hắn.
“Linh Chi nguyện ý.”
5
Mỗi khi Bùi Cảnh qua đêm ở chỗ ta, Giang Nhược Vi liền đổ bệnh triền miên, hết đau đầu nhức óc lại mơ thấy ác mộng, như thể mệnh chẳng còn dài, phái người đến mời hắn.
Khi cung nữ bước vào bẩm báo, Bùi Cảnh đang phê duyệt tấu chương.
Còn ta nằm trong rèm giường, tay chân quấn lấy chiếc gối tròn lớn, lăn qua lăn lại chơi đùa.
“Hoàng hậu nương nương lại đau đầu, bệ hạ có thể qua xem sao?”
Bùi Cảnh không trả lời ngay, tay chống cằm, rơi vào trầm tư.
Ta biết hắn đang do dự điều gì.
Hoàng hậu là người hắn yêu từ thuở thiếu thời, còn ta là mối tình nhất kiến chung tình.
Giờ đây, tình mới trong lòng, còn tình cũ lại ngáng đường.
Hắn đặt bút xuống, quay sang nhìn về phía giường.
“Nàng mong trẫm đến thăm Hoàng hậu sao, A Chi?”
Hắn muốn thấy ta vì hắn mà ghen tuông.
Điều này tự nhiên ta sẽ không đáp ứng.
Ta bước chân trần xuống giường, chạy nhanh đến bên án thư, hành lễ không mấy chuẩn mực.
“Thần thiếp cung tiễn bệ hạ.”
Không ngờ ta lại trả lời như vậy, sắc mặt Bùi Cảnh thoáng qua nét khó chịu, bóp cằm ta.
“A Chi lại nóng lòng muốn đuổi trẫm đi? Không thèm tranh sủng sao?”
Ta chớp mắt nhìn hắn: “Tranh sủng là gì?”
Hắn ngẩn ra: “Nàng không biết?”
Ta lắc đầu, thành thật giải thích.
“Trước khi gặp bệ hạ, A Chi chưa từng nói chuyện với nam nhân, làm sao biết tranh sủng là gì.”
Bùi Cảnh hơi nín thở, giọng có chút run rẩy.
“Thật chứ?”
“Thật mà.”
“Sư phụ không cho phép chúng ta tiếp xúc nam nhân, nếu không phải ngày ấy bệ hạ ngã vào nước trước mặt A Chi, ta cũng không ra cứu ngài, lại càng không nói tên cho ngài nghe.”
Nói xong, ta giả bộ giận dỗi, liếc mắt trách hắn.
“Đều là do bệ hạ cả, hại A Chi phá giới.”
Trên mặt Bùi Cảnh thoáng chốc tan đi nét u ám.
Dẫu là đế vương, nhưng cũng chẳng khác gì những nam nhân ngu muội trên đời, đều thích tìm kiếm sự thỏa mãn từ một người nữ tử.
Nếu như lần đầu của ngươi là dành cho họ, thì họ sẽ cảm thấy vô cùng hài lòng và kiêu hãnh.
Hắn đuổi cung nhân do Hoàng hậu phái tới, rồi vươn tay nhấc ta lên, cười lớn:
“Tốt, là trẫm khiến A Chi phá giới.”
“Vậy đêm nay, trẫm sẽ bù đắp cho nàng thật chu đáo.”