Hoa Phù Dung - Chương 7
19
Vào ngày sinh thần của Thẩm Diễn, A Trinh cũng không có trở về.
Chỉ để người ta mang về tin chiến thắng.
Xem như là quà sinh nhật cho Thẩm Diễn.
Thẩm Diễn cười một tiếng: “Nàng ta không phải tặng cho trẫm, rõ ràng là tặng cho chính mình.”
Người bên dưới cũng cười theo.
Duy chỉ có Tần đại nhân, cúi đầu uống một ngụm rượu.
Thẩm Diễn từng nói với ta, Tần đại nhân ban đầu không muốn con gái mình được chọn làm hoàng hậu, mà là con gái cả của Uy Viễn đại tướng quân.
Đơn giản là hắn muốn cho con gái của mình gả cho một người bình thường, trải qua cả đời của một người bình thường.
Đáng tiếc A Trinh không muốn.
Nàng một lòng muốn ra chiến trường, vì nam nhân ăn nói cứng rắng chết trên trận sa trường kia mà báo thù.
Khi nghe những câu chuyện này, tôi có chút thổn thức.
Trong cuộc sống thật sự là có quá nhiều tiếc nuối.
May mà tôi được viên mãn.
Tôi hướng về phía Tần đại nhân giơ ly rượu lên xa xa, kính hắn một ly.
Trong ly của tôi đều là nước mà Thẩm Diễn chuẩn bị cho tôi.
Hắn nói hoa không thể uống rượu.
Năm ngoái tôi uống rượu, suýt nữa mất mạng.
Đương nhiên tôi ngoan ngoãn nghe lời, nước cũng trở nên ngọt ngào.
Nhưng thứ hắn uống là rượu.
Uống rất nhiều, rất nhiều rượu.
Lúc chúng tôi trở về tẩm cung, hắn đã có chút say.
Tôi nói muốn đi lấy lễ vật cho hắn, lại bị hắn bắt lấy.
Sức lực của hắn rất lớn, đem tôi đè ở trên giường, tôi không thể động đậy được chút nào.
“Lễ vật mà ta hài lòng nhất đang ở đây rồi.” Hơi thở hắn nóng bỏng, cúi đầu về phía tôi.
Đôi môi lạnh lẽo rơi trên trán tôi, một đường đi xuống, cuối cùng dán lên môi tôi.
Tôi ngoan ngoãn nằm dưới người hắn, cho đến khi nghe được một tiếng cười trong trẻo của hắn, hắn giơ tay che hai mắt thật to của tôi lại.
Trong bóng tối.
Môi hắn mềm mại lại ướt át, như là có một mảnh lông vũ rơi vào trong lòng tôi.
Vừa mềm vừa ngứa, là cảm giác chưa từng có.
Tôi giống như bị người ta ném lên đám mây, trôi nổi trên không trung.
Tay của hắn ở trên người tôi di chuyển xung quanh, chọc cho tôi từng trận thở hổn hển.
Không biết phải mất bao lâu trước khi chúng tôi dừng lại trong mồ hôi đầm đìa.
Giọng Thẩm Diễn nhẹ nhàng ghé vào tai tôi: “Tiểu Phù Dung, nàng đẹp quá, nàng là loài hoa đẹp nhất trên đời này.”
Tôi mở mắt ra, nhìn hắn bằng đôi mắt ươn ướt.
Hắn không biết, những lời này tôi đã đợi rất nhiều rất nhiều năm.
20
Tôi nở hoa rồi.
Chỉ lần này thôi, tôi sẽ mở lòng.
Thúy Lan nói tôi bây giờ nhìn kiều diễm hơn rất nhiều, thế gian này sợ là không ai có thể đẹp hơn tôi.
Đó là đương nhiên rồi.
Tôi chính là hoa Thẩm Diễn một tay nuôi lớn.
Thẩm Diễn bây giờ cũng không còn là bạo quân mà người người đều sợ nữa.
Hắn tựa hồ trở nên bình thản, đối với tất cả mọi người nhiều hơn một phần khoan dung.
Ngay cả Tần đại nhân lần nữa đề nghị đưa phụ hoàng hắn vào Thái Miếu, hắn cũng không nổi giận nữa.
Thúy Lan nói đây đều là công lao của tôi.
Tôi làm gì có bản lĩnh lớn như vậy.
Tôi chỉ là một bông hoa nhỏ.
Rõ ràng là Thẩm Diễn, hắn vốn là một người rất tốt.
Ba tháng sau, tôi ngày ngày tham ngủ, không muốn ăn, cũng không có tinh thần.
Sợ đến mức tôi nghĩ mình lại bị bệnh.
Cho đến khi thái y mời tới nói, là tôi có thai.
Hôm nay Thẩm Diễn vô cùng cao hứng, toàn bộ trên dưới cung đều được thưởng.
Hắn vì có thể để cho hài tử của chúng tôi không bị người đời chỉ trích, đáp ứng thỉnh tấu của Tần đại nhân, đem phụ hoàng hắn dời vào thái miếu.
Ngay cả A Trinh ở biên cương xa xôi cũng nghe được tin tức này.
Ngựa không dừng vó mà chuẩn bị cho tôi rất nhiều đồ chơi kỳ lạ.
Trong thư nàng ấy nói mình đánh trận đều có sức, thầm nghĩ nhanh chóng đánh trận xong trở về thăm hài tử của ta.
“Cô ấy cao hứng giống như đứa bé này là của cô ấy.” Đối với việc này, Thẩm Diễn cũng không được vui lắm.
Hắn hơi có chút ghét bỏ mà đem thư của A Trinh gấp lại, đưa cho Lý công công một bên: “Tại sao nàng không nghĩ tới ngày đó nàng ta sẽ vào cung cướp nàng khỏi tay ta?”
Tôi “xùy” một tiếng bật cười.
Thì ra cũng không phải chỉ có một mình tôi là lòng dạ hẹp hòi.
Từng ngày trôi qua rất nhanh.
Bụng tôi cũng lớn lên nhanh chóng có thể nhìn bằng mắt thường.
So với bộ ngực của tôi lúc trước cũng lớn hơn nhiều.
Mỗi lần tôi nằm nghỉ dưới gốc cây trước cửa, đều giật mình cảm thấy đây là một giấc mộng.
Sợ mộng tỉnh lại, tôi vẫn là một đóa hoa phù dung sắp khô héo mọc trong cỏ dại ở lãnh cung.
Thẩm Diễn an ủi tôi, nói từ trước đến nay phụ nữ sinh con đều vất vả, tất nhiên sẽ suy nghĩ nhiều một chút.
Từ đó về sau hắn liền đem tấu chương đều chuyển đến trong cung của tôi, ngoại trừ vào triều đều luôn ở cùng tôi.
Nhưng vào thời điểm bảy tháng, trên mặt của tôi lại mọc ra đóa hoa phù dung kiều diễm kia.
Lần này đến lượt Thẩm Diễn sợ hãi.
“Ta vốn là một đóa hoa, lần trước ta không phải cũng không sao sao?”
Thật ra tôi đã nói dối.
Có lẽ là rượu lần đó vốn đã tổn thương rễ hoa.
Cũng có thể là hoa như tôi không nên sinh con như người.
Tôi vẫn cảm nhận được thân thể một ngày lại một ngày không bằng trước kia.
Thuốc bổ như nước chảy vào trong cung điện.
“Bệ hạ, nương nương thân thể yếu, nếu là hiện tại không cần hài tử, sợ là cả hai đều không giữ được.” Thái y quỳ gối ngoài điện, run giọng nói.
Tôi nấp sau cánh cửa và nghe rất rõ.
Thẩm Diễn đẩy mọi thứ trước mặt xuống đất, vô cùng khó thở.
Sau đó Thẩm Diễn mời tới không ít thái y có y thuật cao minh.
Lại liều lĩnh mời tới một ít hoa tượng.
Cuối cùng lại từ dân gian mời tới một ít pháp sư thuật sĩ.
Còn tiếp tục như vậy, hắn sẽ phát điên.
21
Thẩm Diễn.
Hôm nay tôi đem tất cả mọi người trong cung đuổi ra ngoài, ngoan ngoãn ngồi ở trên giường chờ hắn.
Đôi mắt hắn đỏ bừng, lúc nhìn thấy tôi đã dịu đi rất nhiều.
“Làm sao vậy?” Mặt hắn dịu xuống, đi về phía tôi.
Tôi kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, vươn tay sờ sờ khuôn mặt mệt mỏi không chịu nổi của hắn.
Thật sự không nỡ.
Rõ ràng cũng không ở cùng hắn bao lâu.
Nhưng con người không thể quá tham lam.
Hoa cũng không thể
“Ta quên nói cho ngài biết, hoa của chúng ta không giống con người.” Ta nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn, “Người chết thì chết, nhưng hoa bại còn có thể nở.”
Tôi đang nói dối.
Nói một lời nói dối lớn.
Hắn hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn tôi.
Tôi hướng hắn lè lưỡi, có chút áy náy: “Trước đó vài ngày bị ngài hù dọa, cũng không nhớ tới chuyện này. Ta tuy rằng không phải yêu quái, nhưng ngài xem ta có thể từ hoa biến thành người, khẳng định là sẽ không dễ dàng chết.”
“Nàng nói thật sao?” Trong đôi mắt hắn lóe ra hy vọng.
Tôi rũ mắt, không dám nhìn hắn: “Đương nhiên rồi, ta là hoa phù dung của Thẩm Diễn.”
Tôi lừa ai cũng sẽ không lừa Thẩm Diễn.
Thẩm Diễn là người thích tôi nhất.
Cho nên tôi nói cái gì, hắn liền tin cái đó.
Hắn đem những giang hồ thuật sĩ kia đều đuổi đi, bắt đầu cùng nhau chờ mong hài tử của chúng tôi ra đời.
Chỉ là tôi bảo hắn không nên chậm trễ việc quốc sự, hắn luôn nói chờ sau khi hài tử của chúng ta ra đời, hắn chắc chắn sẽ càng thêm nổ lực hơn.
Tôi cũng không nói gì nữa.
Dù sao cũng không có nhiều thời gian.
Hắn ở bên cạnh tôi cũng tốt, hắn còn có một đời dài đằng đẵng có thể đối xử tốt với thiên hạ bách tính.
Mấy ngày trước khi lâm bồn, tôi lại nhận được thư của A Trinh.
Nàng ấy không biết gì về mọi chuyện trong cung.
Chỉ nói nàng ấy rốt cục đánh thắng trận chiến này, xong mới có thể trở về gặp tôi.
Nàng còn mang cho tôi trái cây và thịt khô ngon nhất biên cương, chắc hẳn tôi sẽ rất thích.
Chắc chắn tôi sẽ thích lắm.
Nhắc tới cũng kỳ quái.
Thực ra tôi chỉ là một bông hoa.
Yếu ớt không chịu nổi.
Có lẽ là tôi quá thích Thẩm Diễn, cũng có lẽ là tôi cũng muốn kiên cường như A Trinh.
Lúc sinh con, tôi lại một tiếng cũng không khóc.
Cho đến khi đứa bé oa một tiếng chào đời.
“Chúc mừng nương nương, là một công chúa.” Bà đỡ cười nói vui vẻ.
Tôi cũng nhếch khóe miệng.
Công chúa thì tốt, công chúa thì tốt.
Lúc này Thẩm Diễn chạy vào, hắn không nhìn con của chúng tôi, không để ý cung nhân ngăn cản chạy đến bên cạnh tôi.
Tôi nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới đã từng có một ngày.
Hoàng hậu nương nương cầm kéo muốn cắt bỏ cành lá dư thừa cho tôi, lại không cẩn thận bị thương tay.
Nàng khóc nói với tôi: “Tiểu Phù Dung, Diễn nhi mệnh khổ, ngươi liền nở hoa chọc hắn vui vẻ một chút đi.”
Nước mắt và máu rơi xuống đất.
Thì ra là tôi đến đây như vậy.
Tiếc là ngắn quá.
Thật sự là quá ngắn.
Thẩm Diễn nửa quỳ bên cạnh tôi, đáy mắt hắn có nước mắt, cười dịu dàng hỏi tôi: “Tiểu Phù Dung, có đau không?”
“Đau.” Thanh âm của tôi đã rất nhẹ.
Đôi tay hắn run rẩy dữ dội, không dám sờ mặt tôi.
Có lẽ lúc này, hoa phù dung trên mặt tôi đã nở rất lớn.
Tôi cố sức giơ tay lên, sờ sờ nước mắt nơi khóe mắt của hắn.
“Thẩm Diễn, chôn ta ở nơi có mặt trời đi.”
“Hoa phù dung phải phơi nắng nhiều mới có thể nở hoa.”
22.
Tôi đã ngủ một giấc rất dài.
Mở mắt ra lần nữa, người trước mắt đều đã không nhận ra.
Có một cung nhân trẻ tuổi tiến đến phía tôi, không dám tin hô to:
“Mau nhìn xem! Nảy mầm rồi! Mau đi báo cho bệ hạ! Nảy mầm rồi!”
(Chính văn xong)