Hoa Phù Dung - Chương 5
13
Sau này tôi mới biết, mấy ngày đó là Thẩm Diễn xuất cung.
Ngoại trừ hoàng hậu, không ai biết hắn xuất cung làm gì.
Thúy Lan nói hắn vừa trở về liền phát hiện không thấy tôi, gấp đến độ đi khắp hoàng cung tìm tôi.
“Bộ dáng bệ hạ khi đó, tựa như muốn ăn hết người trong hoàng cung, dọa người vô cùng.” Thúy Lan nhắc tới việc này còn run rẩy.
Tôi có chút ngượng ngùng.
Không đợi tôi lên tiếng, liền có người truyền là hoàng hậu đến.
Dựa theo quy củ trong cung, ngày thứ hai Hoàng hậu nương nương tiến cung, tôi sẽ đi thỉnh an người.
Nhưng ngày thứ hai sau đại hôn, Thẩm Diễn đã phế bỏ những quy củ này.
Đây là lần đầu tiên từ khi hoàng hậu tiến cung tới nay, tôi gặp nàng ấy.
“Đang nhìn cái gì?” Thấy tôi thật lâu không nói lời nào, nàng ấy liền lên tiếng hỏi.
Tôi sửng sốt một chút, thành thật nói: “Người rất đẹp mắt.”
Nàng giống như một đóa hoa lan sinh ra trong bụi hoa, mặc hoa phục của hoàng hậu, nhìn có một tia hơi mất tự nhiên nhưng vẫn ung dung quý phái.
Trái lại sống lưng nàng ấy thẳng tắp, khiến cho nàng ấy cùng đóa hoa nhu mì đều không giống nhau.
Nàng “xùy” một tiếng bật cười.
“Khó trách Thẩm Diễn lại thích cô.” Nàng ấy đi tới trước mặt tôi, vô cùng tự nhiên sờ sờ đầu tôi,”Ngay cả ta cũng thích cô.”
Tôi ngạc nhiên nhìn nàng ấy.
Nàng ấy đi vòng qua tôi, tùy tiện ngồi xuống giường thấp.
Chờ cung nữ bên cạnh ho một tiếng, nàng mới ngồi ngay ngắn lại, hướng về tôi vỗ vỗ vị trí kế bên nàng ấy: “Lại đây ngồi.”
Tôi ngoan ngoãn đi lại ngồi xuống.
“Ai nha, cô cũng ngoan quá rồi.” Nàng ấy đột nhiên lại bắt đầu xoa mặt ta, “Thật sự là tên tiểu tử Thẩm Diễn kia được hời rồi.”
Tôi trừng to mắt nhìn nàng ấy.
Thúy Lan nói, trong cung này chỉ có một mình tôi dám gọi thẳng tên Thẩm Diễn.
Không ngờ Hoàng hậu cũng dám.
“Được rồi, các ngươi đều đi xuống đi, ta…… Khụ! Bổn cung cùng Chiêu phi trò chuyện.” Nàng ấy hướng về phía cung nhân phất phất tay.
Rất nhanh trong điện chỉ còn lại hai chúng ta.
Tôi đối với bộ dáng này của nàng ấy không kịp thích ứng, nàng ấy lại không cho là đúng, tiếp tục đem một chân gác lên một chân khác.
“Hoàng hậu nương nương.” Tôi gọi nàng ấy.
Lại bị một ngón trỏ của nàng ấy đặt lên miệng tôi: “Gọi ta là A Trinh là được.”
Đôi mắt tôi nhìn nàng ấy, chớp rồi lại chớp, lại ngoan ngoãn gọi nàng: “A Trinh.”
“Ta cướp Thẩm Diễn với cô.” Đầu nàng ấy tiến sát lại gần,” Cô không ghét ta sao?”
Tôi mím môi, lắc đầu.
“Ôi, cô cũng thật là một người hiếm có nha.” Nàng lại xoa xoa mặt tôi,” Cô yên tâm, ta không cướp Thẩm Diễn với cô.”
Tôi giương mắt nhìn nàng ấy.
Nàng ấy bĩu môi: “Không ai có thể cướp được của cô đâu, đây là lần đầu tiên ta thấy ngài ấy như vậy.”
Đôi mắt tôi sáng lên.
Tôi biết Thẩm Diễn thích tôi nhất.
14
Lúc Thẩm Diễn đến, A Trinh đang nói với tôi chuyện xấu hổ của Thẩm Diễn.
Tôi cười khúc khích không ngừng.
Vừa quay đầu lại liền thấy Thẩm Diễn đen mặt đứng ở cửa.
Tôi chạy về phía hắn, hắn ôm lấy tôi, tiếp tục đen mặt nhìn A Trinh.
A Trinh sờ sờ mũi, bĩu môi từ trên giường thấp đứng lên.
“Tiểu Phù Dung, ngày mai ta lại đến thăm cô.” Nàng ấy đi tới bên cạnh tôi, tùy ý sờ mặt tôi một cái rồi đi ra ngoài.
Tôi quay lại nhìn nàng ấy.
Chỉ thấy nàng đi hai bước, lại trở về phóng thái quy củ trong ánh mắt cung nữ bên cạnh.
Tôi che miệng cười một tiếng.
Thẩm Diễn nhíu mày, ôm tôi đi vào: “Vui vẻ vậy sao?”
Tôi cười ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu.
“A Trinh là người tốt.” Tôi cười rộ lên, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn,”Nàng ấy nói nàng ấy không cướp ngài đi.”
Hắn cũng cười rộ lên.
“Nếu như nàng ấy muốn cướp, thì nàng sẽ làm sao?” Hắn chế nhạo nhìn ta, “Chạy đi khóc nhè sao?”
Tôi siết chặt nắm tay, đập một cái lên ngực hắn.
Sau đó lại nhớ tới hành vi mất mặt mấy ngày nay của mình, khuôn mặt đỏ bừng.
“Ta… Ta đương nhiên là muốn đoạt ngài về.” Tôi mạnh miệng nói.
Hắn cười đắc ý hơn.
Chúng tôi dường như đã trở lại những ngày như trước.
Chỉ là đóa hoa phù dung trên mặt tôi vẫn tồn tại.
Tôi ngồi trước gương, đưa tay sờ sờ đóa hoa phù dung kia, đáy lòng có chút bất an.
“Thẩm Diễn.” Tôi nằm bên cạnh Thẩm Diễn, nhẹ nhàng gọi hắn.
“Ừm?”
“Ta không phải yêu quái.” Tôi nhẹ giọng giải thích.
Tôi là con người.
Là hoa.
Nhưng nhất định không phải là yêu quái xấu hại người.
Thẩm Diễn ôm tôi càng chặt hơn, cằm hắn đặt lên đỉnh đầu tôi: “Ta biết.”
Hắn gần như không chút do dự.
“Ta nhất định sẽ tìm người đến chữa khỏi bệnh cho nàng.”
Nhưng tôi biết đây cũng không phải bệnh, có lẽ có chữa cũng không khỏi.
Tôi không nói gì nữa, chỉ cọ cọ trong lòng hắn.
Một lúc lâu sau, tôi vẫn mở mắt.
“Thẩm Diễn, ta là một đóa hoa.”
“Ta không phải tỳ nữ bên người Hoàng hậu nương nương, ta là đóa hoa Hoàng hậu nương nương tặng cho ngài.”
“Ngài còn nhớ không, đóa hoa phù dung ngài tự tay trồng trong một cái chậu.”
15
Tôi là đóa hoa Thẩm Diễn trồng.
Hắn ưu tú như vậy, tôi cũng đâu phải là một đóa hoa ngốc.
Ngay từ đầu hắn đã coi tôi là tỳ nữ bên cạnh mẫu hậu hắn, sau khi tôi đã kịp phản ứng thì giả ngu muốn lừa dối cho qua chuyện.
Dù sao cũng sẽ không ai tin, một đóa hoa phù dung có thể biến thành người.
Cho dù thật sự có người tin, cũng chỉ giống như vào ngày sinh thần của Thẩm Diễn, hô to “Yêu quái” với tôi.
Nhưng tôi không phải yêu quái.
Tôi chỉ muốn luôn ở bên cạnh Thẩm Diễn.
“Ta biết rồi.”
Thẩm Diễn không ngủ, giọng nói của hắn nhẹ nhàng tản ra không trung.
Tôi sợ hãi ngẩng đầu lên.
Đầu đập mạnh vào cằm hắn, tôi bất chấp đau đớn: “Ngài có cảm thấy ta là yêu quái không?”
Hắn xoa xoa đầu tôi.
“Sẽ không.”
“Nếu là yêu quái, ta cũng không sợ.”
Bốn phía tối đen.
Tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ biết rằng hắn thực sự không có vẻ sợ hãi.
Vẫn ôm chặt lấy tôi.
Tôi cũng ôm chặt lấy hắn.
Tôi biết ngay hắn thích tôi nhất.
Nghe tiếng tim đập mạnh mẽ mạnh mẽ của hắn, tôi cũng an tâm theo.
Đêm nay tôi ngủ rất ngon.
Thẩm Diễn giống như không nghe thấy tôi nói bí mật kia, không nhắc tới chuyện này nữa.
Chỉ là hắn không bao giờ gọi tôi là Chiêu phi nữa.
“Tiểu Phù Dung.” A Trinh nhìn Thẩm Diễn vừa mới rời đi, trừng mắt, “Sao hắn cũng gọi là Tiểu Phù Dung? Học ta?”
Tôi hé miệng cười trộm.
Bí mật này sẽ không nói cho A Trinh.
Gần đây Thẩm Diễn càng ngày càng bận rộn, A Trinh thường xuyên đến tìm tôi.
Nàng ấy đem việc nàng ấy ở ngoài cung chứng kiến và nghe thấy những gì đều nói cho tôi nghe, còn dạy tôi đánh bài.
“Không đánh nữa.” Nàng ấy ném lá bài trong tay lên bàn.
Tôi lại vươn một tay về phía nàng, nghiêng đầu nhìn nàng.
Nàng cắn răng đem chút bạc cuối cùng trong bao đổ vào tay tôi.
“Tiểu Phù Dung, cô quen giả heo ăn thịt hổ rồi.” Nàng ấy nghiến răng nghiến lợi tiến đến trước mặt tôi, “Khó trách ăn Thẩm Diễn đến gắt gao.”
Tôi ngẩng đầu nhìn nàng ấy, cong mắt cười.
Lại đem tất cả bạc trong tay đổ lại trên tay nàng ấy: “Những thứ này ta đều không cần.”
“Cô kể cho ta nghe chuyện Thẩm Diễn ở Biên Thành đi.”