Hoa Phù Dung - Chương 4
10
Thúy Lan nói mỗi hoàng đế đều nên có một hoàng hậu.
Hoàng hậu nương nương là hoàng hậu của tiên hoàng.
Thẩm Diễn làm hoàng đế, cũng nên lập một hoàng hậu của hắn.
Tôi hỏi Thẩm Diễn: “Vì sao ta không thể làm hoàng hậu?”
Hắn chỉ nhẹ lên trán tôi, cười nói với tôi: “Bởi vì nàng còn nhỏ, chờ nàng trưởng thành là được.”
Hôm đó tôi ăn liền ba bát cơm trắng, ăn no đến nửa đêm cứ ợ mãi.
Sáng sớm hôm sau tôi chạy đến cây đại thụ trong viện.
Vẻ mặt tôi chờ mong Thẩm Diễn khắc một ký hiệu lên cây đại thụ kia.
“Đã cao hơn chưa?” Tôi hỏi.
Hắn cười gật đầu.
Tôi quay đầu lại, quả thật thấy ký hiệu kia cao hơn một chút.
Cứ tiếp tục như vậy, tôi rất nhanh sẽ trưởng thành.
Từ đó về sau Thẩm Diễn không nhắc tới chuyện Hoàng hậu nữa, tôi cũng không gặp lại Tần đại nhân kia nữa.
Tôi trốn trong phòng mình, toàn tâm toàn ý chuẩn bị lễ vật sinh thần cho Thẩm Diễn.
Từng ngày từng ngày trôi qua rất nhanh.
Rất nhanh đã đến ngày sinh thần của Thẩm Diễn.
Tôi không thể đem lễ vật lặng lẽ đặt ở bên gối hắn vào một ngày trước được, cuối cùng chỉ có thể đem lễ vật giấu ở tẩm cung của hắn.
Hắn nhất định sẽ không nghĩ tới.
Thẩm Diễn bây giờ là hoàng đế, sinh nhật của hắn được gọi là lễ Vạn Thọ.
Tiệc tối vô cùng long trọng.
Tôi ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn thần tử phía dưới liên tục dâng lên lễ vật của mình.
Đều là những thứ quý giá hiếm lạ.
Thẩm Diễn nhìn không thích cái nào.
Cho đến khi tiểu thư nhà Thừa tướng đi tới, hai tay nàng dâng lên một chậu hoa.
“Bệ hạ, đây là một gốc hoa nhài thần nữ tìm được từ Tây Vực, có hương thơm kỳ lạ, xin được dâng cho bệ hạ.”
Thẩm Diễn nhìn đóa hoa kia, thật lâu không nói gì.
Tôi có chút hoảng hốt.
May mà cuối cùng Thẩm Diễn đối xử với chậu hoa này cũng giống như những lễ vật khác, để cho Lý công công đem vào thương khố.
Tôi nhất thời cao hứng, cũng giống hắn giơ ly rượu trên bàn lên.
Đem rượu bên trong uống một hơi cạn sạch.
Rượu kia rất cay, giống như một ngọn lửa từ miệng bốc cháy vào trong bụng.
Tôi khó chịu cực kỳ, ngay cả ý thức cũng mơ hồ theo.
Cuối cùng chỉ kịp nắm lấy tay áo Thẩm Diễn.
Trước khi ngã xuống, tôi nghe thấy có người kinh hô một tiếng: “Yêu, yêu quái!”
Yêu quái?
Tôi phải đứng lên bảo vệ Thẩm Diễn.
11
Hình như tôi đã ngủ rất lâu.
Khi tỉnh lại, trời đã tối.
Thúy Lan nằm ghé vào bên giường.
Đầu tôi rất đau, mơ hồ nhớ tới cảnh tượng trước khi ngất xỉu.
“Thúy Lan, Thẩm Diễn đâu?” Tôi nắm lấy tay Thúy Lan, khẩn trương nhìn nàng, “Yêu quái có làm hắn bị thương không?”
Thúy Lan bừng tỉnh, nhìn tôi hồi lâu, đột nhiên khóc lên.
Nàng ta vừa khóc khiến tôi luống cuống, vội vàng từ trên giường bò dậy.
Nhưng lúc định hỏi nàng ta, tôi liền thấy được cách đó không xa trong gương phản chiếu ra khuôn mặt của tôi.
Trên khuôn mặt má phải trắng nõn đó xuất hiện một đóa hoa phù dung diễm lệ.
Thúy Lan cũng theo tầm mắt của tôi nhìn qua, lập tức đứng dậy thu gương lại.
“Nương nương không phải yêu quái, nương nương chỉ bị bệnh thôi.” Nàng ta nhẹ giọng trấn an tôi.
Điều này chỉ mình tôi biết.
Tôi không bệnh.
Tôi không phải là người, bây giờ cũng không phải là hoa.
Thật sự mà nói, không phải yêu quái thì là cái gì đây?
Tôi nằm trên giường, kéo chăn che mình lại.
Không biết qua bao lâu, tôi buồn bực lên tiếng hỏi Thúy Lan: “Thẩm Diễn đâu?”
“Ngài ấy có phải cũng cảm thấy ta là yêu quái hay không.”
“Bệ hạ…” Thúy Lan thanh âm rất nhỏ.
Tôi lộ ra một đôi mắt nhìn nàng.
Nàng cúi đầu, lại khóc lên: “Hôm nay là ngày bệ hạ đại hôn.”
Thẩm Diễn lại lừa tôi.
Hắn nói sẽ chờ tôi lớn lên, lập tôi làm hoàng hậu của hắn.
Nhưng hôm nay, hắn lại đem tiểu thư nhà Thừa tướng ngày đó tặng hoa nhài cho hắn nghênh đón tiến cung, lập làm hoàng hậu của hắn.
Tôi đã khóc rất lâu trong chăn.
Có lẽ là bị chén rượu kia làm tổn thương hoa căn, tôi khóc đến nỗi không còn khí lực.
Lại hôn mê bất tỉnh.
Trong mộng tôi lại gặp được Thẩm Diễn thời niên thiếu.
Hắn nâng tôi lên nói, tôi là đóa hoa độc nhất vô nhị trên thế gian này.
Tôi ôm hắn khóc rất nhiều, hỏi hắn tại sao muốn người khác làm hoàng hậu của hắn.
Khóc mãi cho đến khi tỉnh.
Lúc này, Thẩm Diễn ngồi ở bên giường tôi.
Hắn mặc một thân xiêm y đỏ thẫm, khuôn mặt vốn đã đẹp lại càng được tôn lên như một khối ngọc không tỳ vết.
“Thẩm Diễn…” Tôi thấp giọng gọi hắn một tiếng.
Vốn dĩ là có rất nhiều ủy khuất.
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của hắn, một câu cũng không nói nên lời.
Chỉ giận dỗi nghiêng người, mạnh miệng nói: “Ngài về với hoàng hậu của ngài đi, ta không muốn gặp ngài nữa.”
Hắn không đi.
Ngồi bên giường tôi rất lâu.
Chúng tôi ai cũng không nói chuyện, cuối cùng là Lý công công đến thúc giục hai tiếng.
Hắn mới kéo chăn lại giúp tôi, rồi bước nhanh đi ra ngoài.
12
Sau ngày đó, Thẩm Diễn không tới nữa.
Tôi nằm trên giường rất nhiều ngày, mới có thể xuống giường đi dạo một chút.
“Nương nương, hay là người lên giường nằm đi.” Thúy Lan đi tới khuyên tôi.
Tôi ngồi trên thềm đá ở cửa, nhìn chằm chằm ra cửa, có chút khổ sở.
“Thúy Lan, vì sao Thẩm Diễn không đến thăm ta?”
Thúy Lan ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, có lẽ là ngẫm lại chút lời khuyên giải an ủi tôi, cuối cùng lại một câu cũng không nói.
Ngược lại hai cung tỳ đi ngang qua cửa cung đang nói chuyện phiếm.
“Bệ hạ thưởng cho Hoàng hậu nương nương thật nhiều đồ vật.”
“Đúng vậy, nương nương đều chia cho chúng ta, thật sự là một nương nương tốt.”
……
Phải rồi.
Thẩm Diễn đã có hoàng hậu.
Cũng là tôi tự mình bảo hắn đừng đến nữa.
Trước kia khi tôi vẫn còn là hoa, đã nghe cung nhân nói qua.
Trong cung này phi tần rất là đáng thương, mong đợi cả một đời cũng không gặp được Hoàng thượng vài lần.
Chỉ có hoàng hậu mới có thể mỗi ngày đều nhìn thấy hoàng thượng.
Thật là khó chịu.
Sớm biết vậy thì đừng biến thành người.
Có lẽ là quá khổ sở, tôi thừa dịp ban đêm lại lẻn về cái sân nhỏ trước kia.
Tôi ngồi trong sân, hy vọng mình có thể một lần nữa biến thành một đóa hoa.
Một trận gió thổi tới, cỏ dại trong sân phát ra âm thanh “Lào xào”.
Tôi liền kể với chúng nó những ủy khuất trong lòng.
Cuối cùng không biết tại sao lại ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ màng màng, tôi bị người ta bế lên.
Tôi mở mắt ra liền thấy là Thẩm Diễn.
Hốc mắt hắn ửng đỏ, cằm một mảnh tối màu, bộ dáng có chút chật vật.
Cũng không biết có phải tôi đang nằm mơ hay không.
Ta ôm eo hắn, ở trong lòng hắn khóc lên.
“Thẩm Diễn, ngài đừng chạm vào ta, ta phải biến lại thành hoa.” Tôi thút thít nói.
Đau lòng như vậy không muốn làm người nữa đâu.
Nhưng tôi là hoa của Thẩm Diễn.
Cho dù làm hoa, cũng là một đóa hoa thương tâm.
Nghĩ tới đây tôi càng khóc dữ dội hơn .
Thẩm Diễn không nói gì, dọc theo đường đi ôm chặt tôi vào lòng.
Cho đến khi trở về trong điện, hắn muốn đặt tôi lên giường, tôi lại nắm chặt vạt áo hắn không buông.
“Thẩm Diễn.” Tôi đỏ mắt nhìn hắn, ” Có phải ngài không cần ta nữa không?”
Trong mắt hắn đều là sự đau lòng.
Đưa tay sờ sờ khuôn mặt có hoa phù dung của tôi, dịu dàng dỗ dành tôi: “Sao có thể chứ?”
Tôi rất dễ dỗ dành.
Thẩm Diễn vừa nói như thế, tôi liền không khổ sở như vậy nữa.