Hoa Phù Dung - Chương 3
7
Sắp đến sinh thần của Thẩm Diễn.
Trước kia cứ mỗi năm đến sinh thần, hắn đều không vui lắm.
Bởi vì phụ hoàng của hắn luôn quên chuẩn bị lễ vật sinh thần cho hắn.
Chỉ có Hoàng hậu nương nương là trước đêm sinh nhật sẽ lặng lẽ đem lễ vật đặt ở bên gối hắn.
Giờ đây Hoàng hậu nương nương đã không còn.
Chuyện này cứ để tôi làm cho.
Tôi ngồi ở trên xích đu lắc lư chân, không nghĩ ra được nên tặng hắn lễ vật gì vào sinh thần.
“Bệ hạ là thiên tử, đương nhiên là cái gì cũng không thiếu.” Thúy Lan cùng nghĩ với tôi, nàng ta đẩy xích đu cho tôi, cười nói,” Chỉ cần nương nương ở cùng bệ hạ, bệ hạ tất nhiên sẽ rất vui vẻ.”
Tôi cũng cười rộ lên theo.
Nàng ta nói linh tinh.
Ở cùng Thẩm Diễn, rõ ràng là lễ vật dành cho tôi.
Sao có thể coi là lễ vật cho Thẩm Diễn chứ?
Bởi vì chuyện này, mà ban đêm tôi trằn trọc khó ngủ.
Thẩm Diễn nghiêng người ôm tôi thật chặt, thấy tôi ngoan ngoãn không nhúc nhích mới thấp giọng hỏi: “Sao nàng không ngủ?
“Thẩm Diễn.” Tôi ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn hắn” Ngài muốn lễ vật gì vào sinh thần?”
Hắn hơi sửng sốt.
Bốn phía một mảnh tối đen, cái gì tôi cũng không nhìn thấy, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn.
Ấm quá.
Tôi cọ cọ vào lòng hắn.
Hắn lại ôm tôi chặt hơn.
Một lát sau, hắn mới khàn giọng nói: “Trẫm cái gì cũng không cần, chỉ cần nàng.”
Giống như lời Thúy Lan nói.
Tôi cười khúc khích.
“Ta đương nhiên là của ngài rồi, ta sẽ luôn ở bên ngài.”
Hắn lại khẽ thở dài một hơi, tay ôm ta hơi thả lỏng.
Giọng điệu có chút bất đắc dĩ nói: “Vậy nàng phải mau mau lớn lên, Chiêu phi nương nương của ta.”
Lời này Thúy Lan cũng đã nói với tôi.
Ban ngày, lúc nàng trang điểm cho tôi, nhìn tôi trong gương cười nói: “Chiêu phi nương nương của chúng ta phải mau mau lớn lên, chắc chắn là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.”
Lúc mới biến thành hình người, tôi không cảm thấy mình có gì khác biệt mấy.
Hai ngày nay mới phát hiện, tôi so với Thúy Lan thấp hơn một chút.
Ngực cũng nhỏ hơn nàng ta một chút.
Tôi nghĩ nguyên do là do tôi trốn trong bụi cỏ suốt ngần ấy năm để chờ Thẩm Diễn trở lại.
Nhưng bây giờ điều đó không còn quan trọng nữa.
Thẩm Diễn đã trở lại rồi.
Tôi sẽ không bao giờ phải bỏ những cành hoa nữa.
Không bao lâu nữa, tôi sẽ có thể nở hoa cho hắn xem.
“Được, mỗi ngày ta sẽ ăn nhiều một chút, mau mau lớn lên.” Tôi đưa tay ôm Thẩm Diễn, cười híp mắt lại.
Trời ơi, ông trời đối với tôi tốt quá rồi.
Khiến cho tôi có thể trở thành hoa của Thẩm Diễn, còn trở thành Chiêu phi nương nương của Thẩm Diễn.
8
Thẩm Diễn năm nay hai mươi mốt tuổi.
Vì muốn tặng cho hắn lễ vật độc nhất vô nhị trên thế gian này, tôi đã hỏi rất nhiều cung nhân trong cung.
Nói về người thân thương của mình, những cung nhân này càng nói nhiều hơn.
Chúng tôi đang nói chuyện vui vẻ trong vườn hoa thì Lý công công tới.
Các cung nhân vốn đang sôi nổi lập tức im lặng, quỳ sang một bên.
Lý công công vội vàng đi về phía tôi, hành lễ: “Nương nương, bệ hạ đang tức giận, người đi khuyên nhủ đi.”
Tôi chưa từng thấy Thẩm Diễn tức giận như vậy.
Lý công công mở cửa ra cho tôi, tôi đứng ở cửa liền thấy được bên trong một mảnh hỗn độn.
Thẩm Diễn đứng kế bàn sách, đôi mắt đỏ lên.
Nhìn vào hết sức dọa người.
Ở dưới thì có mấy người quỳ, đầu đều gục xuống đất, khiến tôi không nhìn rõ hình dáng.
Có lẽ là thần tử chọc Thẩm Diễn tức giận.
“Bệ hạ.” Tôi nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.
Lúc đến, Thúy Lan dặn dò tôi ngàn vạn lần không được gọi tên Thẩm Diễn trước mặt triều thần.
Mặc dù tôi không rõ lý do, nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo.
Thẩm Diễn ngẩng đầu nhìn tôi, lệ khí trong mắt tản đi một nửa.
“Nàng tới làm gì? “Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, như là rất khổ sở.
Tôi cũng rất buồn.
Tôi nhấc váy lên, cẩn thận từng li từng tí không giẫm lên quyển sách lộn xộn trên mặt đất, cứ như vậy từ từ đi tới trước mặt hắn.
Nhìn hắn như vậy, tôi cực kỳ đau lòng.
Không biết nên nói cái gì, cuối cùng tôi ngẩng đầu lên học theo mẫu hậu dỗ hắn: “Nên dùng bữa rồi.”
Lông mi dài của hắn khẽ run lên.
Thật lâu sau, hắn mới rũ mắt xuống.
“Được.” Thanh âm của hắn trầm thấp.
Hắn vòng qua bàn sách, nắm lấy tay tôi, sải bước giẫm lên sách trên mặt đất đi ra ngoài.
Tôi quay đầu nhìn về phía những thần tử vẫn quỳ trên mặt đất, không vui nói với bọn họ: “Các ngươi cũng đi dùng bữa đi.”
Lý công công nói, Thẩm Diễn muốn chém đầu bọn họ.
Nhưng bọn họ là thần tử tốt.
Không nên chém đầu.
Tôi không biết tại sao Thẩm Diễn lại tức giận.
Nhưng hắn đã từng nói qua, mình nhất định sẽ làm một hoàng đế tốt, một hoàng đế tốt yêu dân như con.
9
Thúy Lan nói từ sau khi tôi đến đây, Thẩm Diễn đã thay đổi rất nhiều.
Ngay cả đối với cung nhân phía dưới cũng thân thiện hơn.
Nhưng nàng ấy không biết.
Rất nhiều năm trước, cung nhân trong phòng của Thẩm Diễn đều khen hắn không dứt miệng.
Không ai hiểu rõ hắn hơn tôi, hắn trở thành như bây giờ cũng nhất định rất khổ sở.
May mắn là tôi biết, hắn vẫn luôn là người tốt nhất.
“Nương nương, Tần đại nhân cầu kiến.” Khi tôi chuẩn bị quà sinh nhật cho Thẩm Diễn, Thúy Lan đẩy cửa đi vào.
Tôi vội vàng đem đồ vật giấu ở phía sau.
“Tần đại nhân?”
Tần đại nhân chính là một trong những người quỳ trên đất ngày hôm đó.
Tôi cách màn che, liếc mắt một cái liền nhận ra.
Sống lưng hắn ta rất thẳng, quy củ hành lễ với tôi.
Thúy Lan nói hắn là Thừa tướng đại nhân, là quan lớn nhất ngoại trừ Thẩm Diễn.
“Chiêu phi nương nương, người hãy khuyên nhủ bệ hạ.” Hắn quỳ trên mặt đất không đứng dậy.
Tôi đứng dậy khỏi ghế: “Khuyên cái gì?”
“Vào ngày lễ Vạn Thọ, Tiên Hoàng được đưa vào thái miếu, chọn miếu hiệu.”
Phụ hoàng của Thẩm Diễn.
Cái hoa phù dung kia chỉ có phụ hoàng hắn là không tặng.
Phụ hoàng luôn không tặng lễ vật vào sinh thần cho hắn.
Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt giày thêu hoa của mình, không nói gì.
“Nương nương.” Tần đại nhân dập đầu một cái, “Tình cảnh bệ hạ bây giờ mười phần gian nan, chỉ có thể để cho người trong thiên hạ đều biết, ngài là chính thống…”
Hắn nói những thứ này đều rất có đạo lý.
Trước đây Thẩm Diễn cũng thích học thuộc lòng những điều đạo lý.
Nhưng tôi chỉ là một đóa hoa.
Không muốn nghe đạo lý gì cả, chỉ muốn Thẩm Diễn vui vẻ.
“Thẩm … Bệ hạ tự có lý do của mình … ”
“Thừa tướng đại nhân thật to gan.” Không đợi tôi nói xong, giọng Thẩm Diễn từ cửa truyền đến.
Trong lòng tôi sốt ruột, vội vàng xoay người đem lễ vật mình đang chuẩn bị nhét xuống dưới giường.
“Ngay cả hậu cung của trẫm cũng dám xông vào.”
Thẩm Diễn vừa nói chuyện, vừa vén màn bước vào.
Tôi chạy đến bên cạnh hắn, kéo tay hắn: “Tần đại nhân không có xông vào, là ta cho hắn vào, ngài đừng nóng giận.”
Hắn gật đầu, quay đầu nói với Tần đại nhân: “Lui ra đi, điều ngươi muốn nói, trẫm sẽ không đáp ứng.”
Tần đại nhân thở dài một hơi, từ trên mặt đất đứng lên.
Tôi nhìn hắn ta đi được hai bước rồi lại dừng lại.
“Bệ hạ, hậu cung không thể một ngày không có chủ, chuyện lập hậu cũng nên sớm tính toán.”