Hoa Phù Dung - Chương 2
4
Thẩm Diễn đã sắp xếp cho tôi một gian phòng rất lớn.
Bên trong có rất nhiều cung nhân hầu hạ tôi.
Những cung nhân này đều y như nhau, bọn họ đều cúi đầu và không nói lời nào.
Chỉ có một cung nữ trẻ tuổi tên Thúy Lan mới nói chuyện vài câu với tôi.
Nàng ta tiến lại trước mặt tôi: “Cô nương đang nghĩ gì vậy?”
Tôi ngồi trên bậc thềm ngoài cung điện, vuốt cằm hỏi: “Tại sao Thẩm Diễn còn chưa tới gặp ta?”
Nàng ta kinh hãi hô lên một tiếng rồi quỳ rạp xuống đất.
“Cô nương, không thể gọi thẳng tên húy của bệ hạ đâu ạ.”
Tôi nghiêng đầu nhìn nàng ta: “Nhưng mà ngài tên là Thẩm Diễn mà, chính ngài ấy nói với ta như vậy.”
Thúy Lan lộ ra gương mặt trắng bệch, không nói thêm một lời gì nữa.
Cũng không nói cho tôi biết tại sao Thẩm Diễn lại còn chưa tới gặp tôi.
Chính vì vậy nên tôi mới đợi đêm đến chờ mọi người đi ngủ hết, một mình len lén chạy vào phòng của Thẩm Diễn để chui vào trong ổ chăn của hắn.
Bên trong chăn của hắn rất ấm.
So với lúc tôi ngủ một mình thì còn ấm hơn rất nhiều.
Nhưng ngay khi tôi thỏa mãn muốn tìm một tư thế thoải mái để chìm vào giấc ngủ, liền bị hắn lôi từ trong chăn ra.
“Thẩm Diễn.” Tôi mở to mắt mà nhìn hắn.
Hắn có chút nhức đầu khi nhìn thấy tôi: “Nàng tới đây làm gì?”
Nhất thời tôi có chút tủi thân: “Đã mấy ngày ngươi không đến gặp ta rồi.”
Hắn ngơ ngác một chút.
“Gần đây trẫm hơi bận.”
Hắn nói dối.
Lúc hắn nói dối hắn thích mím môi lại.
“Có phải là ngươi không cần ta nữa hay không?” Tôi hỏi hắn.
Hắn rời đi nhiều năm như vậy chắc chắn sớm đã gặp qua không ít hoa phù dung khác đẹp hơn rồi.
Nghĩ đến đây tôi liền bắt đầu khóc.
Nước mắt cứ lã chã lã chã rơi xuống.
Hắn thở dài, giơ tay lên dùng ngón tay lau đi nước mắt trên mặt tôi: “Sẽ không, nàng về trước đi, mai trẫm sẽ tới gặp nàng.”
“Thật không?”
“Thật.”
Trong lòng tôi rất thỏa mãn, nhưng tôi không muốn quay về.
Tôi vui vẻ leo lên giường hắn lần nữa, chui vào phía trong và vùi đầu vào chăn: “Một mình ta ngủ rất lạnh, có thể cho ta ngủ chung với ngươi được không? Ta chỉ nằm chỗ chút xíu này thôi, sẽ rất ngoan mà.”
Hắn đứng bên giường nhìn tôi hồi lâu.
Cuối cùng thì hắn vẫn phải lên giường, nằm kế bên tôi.
“Nàng học được những điều này từ ai?” Lúc tôi sắp ngủ thì hắn đột nhiên hỏi tôi.
Tôi mơ mơ màng màng đáp: “Học cái gì?”
“Thôi bỏ đi.”
5
Nghe nói gần đây Thẩm Diễn có chút chuyện phiền lòng.
Nhưng suy cho cùng thì hắn không còn như xưa nữa, hắn cũng không còn kể cho tôi nghe những chuyện mà trước đây hắn từng thì thầm với tôi nữa.
Tôi cũng không giống như trước nữa.
Giờ đây tôi đã có chân rồi, tôi có thể thường xuyên đến gặp hắn khi tôi nhớ hắn rồi.
Vừa bước ra khỏi cửa Điện Thừa Đức, tôi đã nghe hắn ném thứ gì đó ra ngoài.
“Khi nào thì tới lượt các ngươi can thiệp vào chuyện hậu cung của trẫm?”
Thái giám Lý công công ở ngoài cửa ngăn tôi lại.
Tôi im lặng không nói gì cả, nghe thấy người ở bên trong tất cả đều quỳ xuống.
“Xin bệ hạ nghĩ lại, nên lấy giang sơn và xã tắc làm trọng.”
Tuy rằng tôi là một đóa hoa, nhưng là đóa hoa của Thẩm Diễn.
Từng nghe hắn học thuộc nhiều văn chương như vậy, tự nhiên hiểu được giang sơn xã tắc rất quan trọng.
Tôi đem hộp điểm tâm đưa cho Lý công công nhờ hắn giúp tôi đưa cho Thẩm Diễn, rồi liền mang theo Thúy Lan quay trở về.
“Cô nương lại đang suy nghĩ gì vậy?”
Tôi cắn một miếng kẹo hồ lô trong tay, nhìn ra cửa: “Ta cảm thấy Thẩm Diễn hình như không biết cười.”
Lần này trở về, tôi hầu như không thấy hắn cười.
Thúy Lan thở dài một hơi: “Bệ hạ không thích cười, cũng không thích nói chuyện, bệ hạ chỉ nói với cô nương nhiều nhất.”
Nàng ta không biết.
Trước kia Thẩm Diễn rất thích cười, hắn cười lên rất đẹp.
Cũng rất thích nói chuyện, đối với tôi luôn có lời nói không hết.
Không biết mấy năm nay, có phải hắn bị ức hiếp ở bên ngoài hay không.
Tôi lại rầu rĩ cắn miếng kẹo hồ lô cuối cùng.
Lúc này thì Thẩm Diễn tới.
Không chờ hắn bước đến, tôi liền nhấc váy chạy về phía hắn.
Hắn nhìn bàn tay dính đầy đường của tôi, lại nhìn cái váy tôi nhấc lên, hơi nhíu mày.
“Rửa tay cho nàng ấy.” Hắn nghiêng đầu phân phó Thúy Lan.
Tôi theo bản năng nhìn về phía tay của mình.
Có chút bẩn.
Tôi giấu tay ở phía sau, bước theo sau hắn vào phòng.
“Thẩm Diễn, hôm nay ngài không vui sao?”
Bước chân của Thẩm Diễn dừng lại.
Tôi cũng dừng lại theo, nghiêng đầu nhìn hắn: “Ta nghe thấy ngài làm rơi đồ.”
Đột nhiên hắn nở nụ cười.
Từ lúc hắn trở về cho đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn cười.
Quả thật vẫn giống như lúc đó, cười rất đẹp mắt.
Hắn đi tới bên giường ngồi xuống, cười nhìn ta: “Năm đó mẫu hậu nhất định rất yêu thương nàng, mới nuôi dưỡng nàng thành người có tính tình như vậy.”
Tôi ngoan ngoãn để Thúy Lan rửa tay cho tôi.
Chờ nàng ta lau khô tay cho tôi, tôi mới chạy đến bên cạnh hắn ngồi xuống.
“Hoàng hậu rất yêu thương ta, bà nói ta lớn lên sẽ rất đẹp.”
Tôi quơ quơ hai chân, kéo suy nghĩ ra khỏi kí ức rồi hỏi hắn: “Sao hôm nay ngài lại tức giận?”
Hắn không trả lời tôi, phất tay với Lý công công canh giữ ở ngoài cửa.
Lý công công liền mang theo hộp điểm tâm của tôi đi vào.
Ánh mắt tôi sáng lên, nhìn hắn mở hộp thức ăn, bên trong là món điểm tâm tôi vừa mang đến cho hắn.
“Sao ngài không ăn?” Tôi vừa nói vừa nuốt nước miếng.
Thẩm Diễn từ bên trong lấy hộp ra một miếng bánh bách hoa đưa tới tay tôi, cong cong khóe miệng: “Nghe nói nàng bận rộn đã lâu, nghĩ là nàng cũng chưa ăn.”
“Món ngon nhất là phải cho ngài ăn trước.” Tôi cười khanh khách đưa tới bên miệng hắn.
Đôi mắt đen láy của hắn tựa hồ giật giật, khẽ há miệng cắn một miếng.
Tôi tò mò ghé người qua hỏi: “Ngọt không?”
“Ngọt.”
“Vậy ta cũng nếm thử.” Tôi đem một nửa còn lại đút vào miệng mình.
Hắn lại nói dối.
Căn bản không ngọt bằng kẹo hồ lô vừa rồi.
6
Thẩm Diễn nói muốn phong tôi làm Chiêu phi.
Thật ra tôi không rõ Chiêu phi là cái gì, nhưng lời hắn nói thì nhất định là tốt.
Vào ngày sắc phong thánh chỉ, tôi đang ở trong phòng bếp làm bánh bách hoa cho Thẩm Diễn.
Thúy Lan cứ lôi kéo tôi quỳ gối trước mặt Lý công công.
Nghe Lý công công nói rất nhiều lời, xong cuối cùng hắn cười nói với tôi: “Chiêu phi nương nương, lĩnh chỉ tạ ơn.”
Tôi sửng sốt một lúc lâu mới nhớ ra câu Chiêu phi nương nương này là đang gọi tôi.
Nhưng mà tôi tên là Phù Dung mà.
Thẩm Diễn vẫn luôn gọi tôi là Tiểu Phù Dung.
Chẳng qua là lần này trở về, hắn chưa bao giờ gọi tôi như vậy.
Tôi suy nghĩ hồi lâu, nghĩ đến là hắn cảm thấy Phù Dung nghe không hay nữa, nên mới đổi tên cho tôi.
“Đúng thật là cái tên rất hay, nương nương, chữ Chiêu có nghĩa là quang minh tốt đẹp, rất là hiếm thấy.” Thúy Lan cười cùng tôi trộn bột mì,” Bệ hạ quả nhiên là đem người để ở trong lòng.
Đó là đương nhiên.
Thẩm Diễn thích tôi nhất.
Tôi có chút đắc ý hé miệng cười rộ lên, nhào bột càng có sức.
Thẩm Diễn rất thích bánh bách hoa tôi làm.
“Nàng ở bên cạnh mẫu hậu bao lâu rồi?” Hắn nhìn bánh bách hoa trong tay, hỏi tôi.
Tôi giơ ngón tay lên, tính toán: “Bốn năm.”
Có lẽ không chỉ bốn năm, chỉ là chuyện trước khi tôi nảy mầm tôi cũng không biết.
Thẩm Diễn gật đầu, cắn một miếng bánh bách hoa: “Mùi vị này rất giống mẫu hậu làm.”
Quả thật chỉ có một chút giống.
Năm đó Hoàng hậu nương nương cùng cung tỳ bên cạnh hắn nói về sách dạy nấu ăn, tôi phơi nắng đang ngủ gà ngủ gật.
Nếu như lúc đó không ngủ gật thì tốt rồi.
Bây giờ nhất định có thể làm càng giống hơn.
Thúy Lan nói Hoàng hậu nương nương đã mất rất nhiều năm rồi, tôi cũng không biết.
Khó trách Thẩm Diễn không thích cười.
Tôi cái gì cũng không làm được, chỉ có thể cùng hắn, cùng hắn tâm sự nhiều chuyện năm đó của Hoàng hậu nương nương.
Năm đó lúc hắn xuất cung đi chơi, Hoàng hậu nương nương còn len lén khóc trước mặt tôi.
Việc này ngoại trừ tôi thì không một ai biết.
“Ngài thích ăn, ta sẽ luôn làm cho ngài ăn.” Ta xích lại gần, ngẩng đầu hướng hắn cười.
Hắn đưa tay sờ sờ đầu ta, đáy mắt lóe ra chút ý cười.
“Được.”