Hoa Nở Trong Bước Đường Cùng - Chương 5
Trần Giang cười khổ: “Anh căn bản cũng không có năng lực kia, vẫn luôn là cha anh.”
“Ầm” một tiếng, đầu óc tôi như nổ tung, trước mắt là một vùng trắng xóa.
Cũng không nhịn được nữa, tôi nôn khan không ngừng, thế nhưng trong dạ dày không có bất cứ thứ gì, càng choáng đầu hoa mắt.
Sao bọn họ dám…
Trần Giang không đè ép được tôi đang phát cuồng, gọi bác sĩ tới tiêm thuốc an thần cho tôi.
Tôi ngủ mê man, mơ một giấc thật dài.
Mơ thấy mẹ tôi hoàn toàn không sinh đứa bé kia ra, quan hệ của chúng tôi càng ngày càng tốt.
Thế nhưng khi tỉnh lại vẫn là công dã tràng, vẫn là trần nhà trắng xóa, vẫn là mùi thuốc sát trùng.
Lúc này trong phòng không có người, tôi rút kim tiêm ra, rời khỏi bệnh viện.
Mặc quần áo bệnh nhân đi trên đường cái, rất nhiều người chỉ trỏ tôi, tôi đều không để ý.
Đi đến cửa nhà mẹ tôi, tôi cẩn thận từng li từng tí gõ cửa nhà mẹ như lần đầu.
Bà ấy mở cửa, nhìn thấy dáng vẻ của tôi thì hơi sửng sốt.
Nghiêng người để cho tôi tiến vào.
Tôi lặng lẽ ngồi trên ghế sofa, nhìn bà ấy rót nước cho tôi.
“Mẹ, con có thể nhìn xem em gái không?”
“Trong phòng trẻ em, cô đi đi.”
Tôi mỉm cười đứng lên, sau đó đi về phía phòng trẻ em.
Nhìn khuôn mặt ngủ say sưa không chút phòng bị của con bé, tôi đặt hai tay ở trên cổ yếu đuối trơn mềm của con bé, hơi dùng sức.
Khuôn mặt nhỏ của con nhanh chóng đỏ bừng lên, sau đó khóc lớn hu hu.
Mẹ tôi xông tới lập tức đẩy tôi ngã trên mặt đất: “Cố Á! Cô điên rồi! Cô muốn bóp chết con bé sao?”
Nhìn bà ấy vỗ nghĩ mà sợ vỗ lưng bé cưng, lo lắng dỗ con bé đừng khóc, tôi cười điên cuồng không ngừng, cười đến chảy nước mắt.
Đáng thương biết bao.
Mẹ.
Người mẹ ghét, ngườii mẹ yêu thích, đều từ cùng một người.
“Cố Á, cô muốn nổi điên thì ra ngoài! Đừng ở trong nhà tôi làm tôi buồn nôn.”
Tôi từ từ lau sạch nước mắt, ngồi xếp bằng, giống như một đứa bé không hiểu thì hỏi: “Mẹ, nếu như không phải con sinh ra bằng cách thức dơ bẩn kia thì mẹ sẽ yêu con sao?”
Cẩn thận từng li từng tí: “Sẽ sao?”
Bà ấy không trả lời, thế nhưng sự ghét bỏ và lạnh lùng trong mắt bà ấy đã trả lời tất cả thay bà ấy.
Tôi giống như một đứa trẻ không chiếm được thì muốn phá hỏng, chỉ về phía đứa trẻ trong lòng bà ấy, mang theo chút ác ý: “Mẹ, nó giống như con.”
“Đều là con của người kia.”
Trên mặt mẹ tôi trống rỗng trong một cái chớp mắt, sau đó hiểu rõ: “Cô cũng biết rồi?”
Bà ấy không tin tôi.
Bà ấy cho rằng tôi chỉ đang ghen tuông, bà ấy cho rằng tôi đang cố ý trêu tức bà ấy.
“Mẹ, con mặc kệ chuyện của mẹ và Trần Giang, nếu như mẹ muốn, con có thể tặng cho mẹ.”
Cho dù anh ấy buồn nôn như vậy, nếu như mẹ thích thì cứ lấy đi.
“Anh ta đã nói hết tất cả với con rồi, anh ta, không thể sinh sản.”
Tôi đứng lên, chậm rãi tới gần bà ấy: “Đều là một người, từ đầu đến cuối đều là một người, mẹ à.”
Bà ấy nghe xong, tôi cho rằng bà ấy sẽ kinh ngạc, sẽ tức giận, sẽ điên cuồng, nhưng đều không có.
Bà ấy bình tĩnh tiếp nhận sự thật này.
Rất lâu sau, bà ấy mới mở miệng.
“Cố Á, chuyện của tôi và Trần Giang, cô không có chút cảm giác nào sao?”
Sao có thể không có cảm giác, ngay từ đầu tôi cũng đau muốn chết, thế nhưng bà ấy là mẹ của tôi, nếu bà ấy đã thích thì cứ cầm đi là được.
Tôi lắc đầu.
Bà ấy cười khổ: “Vậy không phải tất cả những gì tôi làm đều uổng phí à?”
Có ý gì?
“Cố Á, tôi chán ghét cô muốn chết, mỗi một phút mỗi một giây tôi nhìn thấy cô, thực chất bên trong đều tràn ngập khí lạnh, nhìn thấy gương mặt này của cô là tôi sẽ nhớ lại đến buổi đêm mà tôi vĩnh viễn không quên được, tại sao cô không rời xa tôi một chút đi?”
“Tôi đã nói rồi, cút đi! Sao cô còn chưa cút!”
Bà ấy giống như một người đàn bà đanh đá, đã mất đi khí chất trước đây coi trọng nhất.
“Cô cho rằng cô là con gái của tôi sao? Không phải! Trong lòng tôi, cô chính là thứ không nên tồn tại nhất trên thế giới này. Tôi cũng đã chạy trốn xa như vậy rồi, sao cô còn có thể đuổi theo? Cô giống như ôn dịch của riêng tôi, cô có biết không?”
“Đến bây giờ, cô còn đang hy vọng xa vời tôi có tình cảm với tôi, cô có bị ngốc hay không? Cô ngây thơ hay không?”
Mỗi một chữ, mỗi một câu bà ấy nói ra, đều đập cứng rắn vào trên người tôi.
“Cố Á, có ai nói với cô chưa, cô rất ích kỷ, cô rất ngu xuẩn. Tại sao tôi lại ở cạnh Trần Giang? Bởi vì tôi muốn cô cách xa tôi một chút, cũng trải nghiệm cảm nhận của tôi, tôi có thể không nhìn ra Trần Giang câu dẫn tôi sao? Tôi biết hết cậu ta đang suy nghĩ cái gì, tôi chẳng qua chỉ trợ giúp thôi.”
Bà ấy rơi lệ đầy mặt mà không biết.
Vì đuổi tôi đi, bà ấy tham dự vào tổng thể to lớn.
“Kết quả là, tôi vẫn sinh ra nghiệt chủng giống như cô.”
Câu nói này, bà ấy nói nhẹ nhàng quá, nhẹ giống một tiếng thở dài.
Nhìn dáng vẻ bà ấy mắng xong suy sụp, đầu óc tôi trống rỗng.
Thì ra, đều chỉ là chuyện cười thôi.
Một trò cười máu chó.
Bà ấy đuổi tôi đi, từng giây từng phút đều không muốn ở cùng với tôi, vạch mặt, tất cả gắn bó dịu dàng đều tan thành mây khói.
Tôi cho rằng bà ấy đuổi tôi đi rồi sẽ tự mình chữa thương.
Thế nhưng tôi mới vừa đi tới dưới tầng.
Bà ấy ôm đứa bé rơi xuống trước mặt tôi.
Máu, chảy đầy đất.
Về sau, tôi vẫn ngơ ngơ ngác ngác, thường xuyên nhìn thấy bóng dáng oán độc của mẹ tôi ở khắp các nơi.
Mãi đến một ngày, tôi đột nhiên tỉnh táo trên một vùng cỏ.
Trời rất tối, còn đang mưa.
Tôi đi lại trên đường chẳng có mục đích, không rõ ràng vì sao mình lại xuất hiện ở nơi này.
Mãi đến khi thấy được một người đàn ông khiêng một người con gái vào ruộng ngô.
Người con gái kia còn đang không ngừng giãy dụa và la lên.
Đây là một cuộc phạm tội.
Phạm tội trong ngày mưa.
Tôi không tự chủ được, đi theo sau đám bọn họ.
Nhìn người con gái tuyệt vọng trên mặt đất, tôi không nhịn được mà nhớ tới mẹ của tôi, nếu như tôi có thể ngăn cản tất cả có phải có thể kết thúc mọi đau khổ không.
Tôi bổ nhào lên, ghìm chặt cổ người đàn ông.
Ông ta hùng hổ, lắc tôi trên mặt đất.
Đau quá, giống như toàn thân đều vỡ tan.
Khóe mắt tôi thấy trên đường có một chiếc xe lớn đi qua, tôi dùng hết sức lực lớn nhất, kéo ông ta đi về phía đường cái.
Ông ta vẫn luôn điên cuồng đánh vào khuỷu tay tôi, giống như sắp đứt tay.
Không sao, xe cũng sắp tới.
Tôi ôm chặt ông ta, nghênh đón xe lao tới.
Nhìn thiếu nữ sợ hãi, tôi cười nhắm mắt lại.
Thế nhưng tôi không hề rời đi, vẫn luôn đi theo bên cạnh thiếu nữ, nhìn cô ấy lớn lên, thi đại học, kết hôn, sinh con.
Mãi đến khi cô ấy 40 tuổi, tôi mới đột nhiên nhớ ra tên cô ấy là gì.
Dương Mẫn.
Tên dễ nghe cỡ nào chứ.
…
Dương Mẫn mơ một cơn ác mộng.
Bà ấy trong mơ bị người khác xâm phạm, sinh ra một đứa bé, bà ấy dường như rất chán ghét sự tồn tại của con mình, cao chạy xa bay.
Thế nhưng đứa bé lại đuổi tới, sau đó vì để thoát khỏi bóng ma mà bà ấy làm rất nhiều chuyện hoang đường.
Cuối cùng, kết thúc sinh mệnh của mình.
Bà ấy cho rằng chỉ là một cơn ác mộng, nhưng hôm nay, bà ấy bị người kia kéo tới bãi cỏ.
Giống trong mơ như đúc.
Bà ấy cho rằng mọi chuyện xong rồi.
Mãi đến khi một nữ sinh xuất hiện, cô bùng nổ sức lực rất lớn, lôi kéo người đàn ông kia cùng đồng quy vu tận.
Cô ấy cười rời đi, giống như buông xuống tất cả, nhẹ nhàng vui vẻ như vậy.
Dương Mẫn nghe ngóng khắp nơi, cũng không biết nữ sinh cứu mình tên gì.
Sau này lớn lên, từ từ quên mất rất nhiều chuyện.
Quên đi ác mộng kia, quên đi đêm hôm đó, quên đi cô gái kia.
Ngẫu nhiên khi con gái bà ấy gọi bà ấy “Mẹ ơi”, bà ấy sẽ hoảng hốt một chút.
Giống như cũng có một người như vậy, thân thiết gọi bà ấy “Mẹ ơi” , mang theo sự lấy lòng, trong mắt đều là quấn quýt.
Hết.