Hoa Nở Trong Bước Đường Cùng - Chương 4
8.
Tôi cố gắng góp đủ 2000 tệ chuyển cho ông ta, nhưng ông ta không nhận, nhất định muốn tôi đưa qua cho ông ta.
Còn gửi địa chỉ cho tôi.
Tôi bất đắc dĩ chỉ có thể bắt xe tới đó, là một nhà máy bỏ hoang.
Tôi cho rằng đưa tiền cho ông ta xong sẽ không sao, quay người muốn đi, thế nhưng vừa nhìn lại, bốn, năm người đàn ông chặn đường đi của tôi.
Tôi lập tức lấy ra bình xịt hơi cay trong túi.
“Các người muốn làm cái gì?”
“Con gái ngoan, đừng sợ, để mấy người anh em này của cha sảng khoái chút, con xem dáng vẻ của con như hoa như ngọc, cũng nên kiếm chút tiền tiêu vặt cho ông đây, 2000 tệ này còn chưa đủ nhét kẽ răng đây này.”
Thì ra ông ta vẫn luôn có ý đồ này.
Tôi cầm bình xịt hơi cay lui lại từng bước, một cái tay khác tranh thủ tìm điện thoại báo cảnh sát.
Thế nhưng không tìm thấy, tìm ở đâu cũng không thấy.
Ông ta cười hì hì lấy điện thoại từ trong túi ra: “Đừng tìm nữa, ông đây giữ hộ mày một lát, lát nữa mày kiếm đủ tiền cho ông đây thì sẽ trả lại cho mày.”
Ông ta trộm lúc tôi đưa tiền cho ông ta!
Tôi rất sợ, cầm bình xịt hơi cay phun tung tóe.
Thế nhưng có tác dụng gì chứ?
Phản kháng như này sẽ chỉ càng kích thích thú tính của bọn họ.
Trong nháy mắt khi bọn họ nhào vào tôi, tôi nghĩ đến mẹ của tôi.
Bà ấy năm đó có phải cũng giống như tôi hiện tại không.
Nhục nhã, khổ sở, tuyệt vọng… Hận không thể khiến toàn thế giới đều chết đi.
Quần áo bị xé rách, tôi gào khóc giãy dụa, cầu xin bọn họ cũng vô dụng, ngược lại bị tát một cái.
Tai tôi ù đi, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy thứ khiến người ta buồn nôn: “Ra tay nhẹ một chút, làm hỏng rồi không bán được giá tốt.”
Tôi thật sự rất hận, tôi thật sự hối hận, khi đó tôi không nên xuất hiện ở trước mặt ông ta, không nên để ông ta biết tôi tồn tại.
Là do tôi sai rồi, tôi không nên được sinh ra, tôi không nên sống sót.
Tôi nhắm mắt lại, từ bỏ giãy dụa, vô dụng, tất cả cố gắng đều là vô dụng, sẽ chỉ càng lún càng sâu, dứt khoát từ bỏ thì hơn.
Khi một bàn tay bẩn thỉu sắp sờ lên người tôi, cửa đột nhiên bị phá tan.
“Cha! Buông cô ấy ra!”
Là ai?
“Cha, con đều làm theo lời cha nói rồi, con van xin cha, thả cô ấy ra có được không.”
Giống như… Giống như giọng của Trần Giang.
Thế nhưng lời anh ấy nói có ý gì?
Anh ấy đang gọi ai là cha?
Cho dù anh ấy đang cầu xin thì động tác trên người tôi cũng không ngừng lại.
Anh ấy đẩy tất cả mọi người ra, ôm tôi vào trong ngực.
Thật sự là Trần Giang.
Anh ấy thương tiếc sờ mặt của tôi, nước mắt đều rơi xuống mặt tôi, khoác áo của anh ấy lên thân thể trần truồng của tôi.
“Xin lỗi, Tiểu Á, xin lỗi… Xin lỗi…”
Đầu tôi mơ màng, không suy nghĩ được bất cứ gì.
“Đừng chạm vào cô ấy! Các người mà còn chạm vào cô ấy là tôi sẽ báo cảnh sát!”
Trần Giang bị đá một cái ngã ra đất: “Oắt con, vì đàn bà mà cũng dám phản kháng cha này! Không có tiền đồ!”
Khi tôi ngất đi, hình như tôi nhìn thấy bọn họ đều rời đi.
Trần Giang ông chặt lấy tôi: “Không sao, không sao, Tiểu Á, không sao…”
Trong tiếng xin lỗi của Trần Giang, tôi đã mất đi ý thức.
9.
Đến khi tỉnh lại, tôi đang nằm trên giường bệnh viện.
Trần Giang đang trông coi tôi.
Nằm lỳ trên giường ngủ thiếp đi.
Tôi muốn uống nước nhưng lại đột nhiên choáng đầu buồn nôn, lập tức ngã ở trên giường.
“Tiểu Á.”
Trần Giang lập tức bừng tỉnh: “Đừng lộn xộn, em bị chấn động nhẹ, đừng đứng lên.”
Thân thể này thật yếu, tùy tiện đánh một chút đã chấn động não.
Tôi nhìn Trần Giang, giống như lần đầu tiên quen biết anh ấy, cẩn thận đánh giá anh ấy.
Anh ấy trốn tránh ánh nhìn của tôi, trong mắt là sự khủng hoảng sâu sắc.
Tôi cố gắng trấn định, không để giọng nghẹn ngào: “Cho nên, chúng ta là anh em đúng không?”
“Tiểu Á, xin lỗi…”
Xin lỗi, vẫn là xin lỗi, tôi nghe đủ rồi!
Tôi hung hăng đập giường một cái, khàn giọng lên tiếng: “Trả lời tôi!”
Trần Giang cúi thấp đầu xuống, toàn thân tràn ngập hơi thở suy sụp: “Phải…”
“Nhưng mà… Anh được nhận nuôi, chúng ta… Không có quan hệ máu mủ…”
Tôi hung hăng nhắm mắt lại, choáng đầu buồn nôn quấy nhiễu khiến tôi muốn hét to.
Một câu không có quan hệ máu mủ là có thể xoá bỏ mọi thứ anh ấy làm với tôi sao?
Không thể!
Nước mắt không thể ngăn được, đều rơi vào trên gối đầu theo hốc mắt.
“Cho nên… Chúng ta quen nhau ba năm, trước giờ anh không chạm vào tôi, không hôn tôi, chỉ ôm tôi một cái, nắm tay. Tôi cho rằng… Tôi vẫn cho rằng anh rất quý trọng tôi, rất thương yêu tôi… Thì ra, thì ra chúng ta là quan hệ khiến người ta buồn nôn như vậy.”
Hốc mắt Trần Giang lập tức đỏ lên: “Cố Á, em có thể đánh anh, em có thể mắng anh, anh không cho phép em nói quan hệ của chúng ta buồn nôn!”
Tôi nhìn anh ấy chằm chằm: “Không buồn nôn sao? Anh cảm thấy không buồn nôn sao? Quan hệ của chúng ta, người như anh, đều rất buồn nôn!”
“Tôi vẫn luôn cho rằng tôi mới là con chuột trong cống ngầm, anh là chùm sáng của tôi, không phải, không phải, đều sai rồi! Anh giống như tôi, đều là thứ buồn nôn trong cống ngầm không thể vươn mình!”
“Bốp!”
Trần Giang tát tôi một cái.
Đau đớn khiến tôi trống rỗng trong một nháy mắt.
Anh ấy chảy nước mắt, toàn thân run rẩy: “Cố Á… Chúng ta không phải, chúng ta đều không phải loại người này…”
Anh ấy còn muốn nói thêm cái gì nhưng bờ môi khẽ nhếch lên, cuối cùng không nói gì cả, ôm đầu ngồi trên ghế.
Tôi ngơ ngác nhìn trần nhà trắng bóng, suy nghĩ một đời ngắn ngủi buồn cười này của tôi.
Con gái của tội phạm cưỡng gian, thích amh trai của mình, mẹ ghét bỏ, cha ruột muốn mình bán da thịt lấy tiền cho ông ta sống…
Thật đáng buồn.
Thật buồn cười.
Không có ai thật sự yêu tôi, không có ai coi tôi là một người có máu có thịt, biết tức giận, biết khổ sở.
Chỉ là một đám bùn nhão thôi.
Qua thật lâu, cuối cùng tôi tỉnh táo lại.
“Anh nói anh cũng nghe ông ta, ông ta muốn anh làm gì?”
Tôi nhìn Trần Giang: “Nếu như anh muốn tôi tha thứ cho anh thì nói hết tất cả mọi chuyện ra đi.”
Anh ấy nhìn tôi một cái, trong ánh mắt là khổ sở và xoắn xuýt rất sâu, còn có sợ hãi không dễ dàng phát hiện ra.
Rốt cuộc anh ấy đã trải qua cái gì?
Cuối cùng, Trần Giang cầm tay của tôi, nói cho tôi biết tất cả.
Cha vào tù khiến người nhà bọn họ cũng phải chịu đựng rất nhiều lời đồn đại.
Nhất là Trần Giang khi còn bé, đi tới chỗ nào cũng bị trẻ con ném đá, nói anh ấy là con trai của súc sinh.
Mẹ anh ấy không được sự đả kích này và các hương thân chỉ trỏ nên cuối cùng đã chuyển xa khỏi chỗ kia.
Thế nhưng sau khi Trần Bình ra tù vẫn tìm được hai mẹ con họ.
Đêm hôm đó, là đêm Trần Giang vĩnh viễn không quên được.
Cha điên cuồng, mẹ nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, còn có tất cả rối bời.
Trần Giang vừa tan học thấy thì lập tức xông lên đánh Trần Bình, thế nhưng sức lực của trẻ nhỏ vẫn không đánh lại cha cao lớn.
Bị hung hăng đá qua một bên.
Bởi vì Trần Bình ra tay quá nặng, vị trí đã hơi lệch, lại thêm cứu chữa chậm trễ.
Nên Trần Giang đã vĩnh viễn mất đi quyền lợi làm đàn ông, hắn đã mất đi nặng lực quan trọng nhất.
Trần Giang nói đến đây, đau khổ ôm đầu.
“Sau khi ông ta ra tù, ba ngày đánh mẹ anh hai trận, mẹ anh muốn ly hôn thì ông ta uy hiếp muốn giết ông ngoại, bà ngoại của anh. Nói lần nào đánh lần đó, càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng, mẹ anh không nhắc đến nữa, người cũng chết lặng.”
“Lần này, mọi chuyện anh làm chẳng qua là để ông ta thả mẹ anh đi, ly hôn với mẹ anh thôi.”
Tôi nghe rất lâu vẫn không biết rõ anh ấy đến gần tôi có lợi ích gì.
10.
Trần Giang suy nghĩ đỏ vành mắt, sâu trong ánh mắt anh ấy là thứ tôi không thể hiểu được.
“Ông ta kêu anh tới gần em… Rồi tới gần mẹ của em.”
Tôi không thể tin: “Tại sao? Tại sao? Trên thế giới này có nhiều người như vậy, sao lại chỉ tổn thương một mình bà ấy?”
Tôi không để ý tới choáng đầu, nắm gối đầu ném về phía anh ấy.
“Bà ấy còn chưa đủ đáng thương sao? Sao các người còn không buông tha cho bà ấy?”
“Tổn thương một mình tôi là đủ rồi, sao còn phải hết lần này đến lần khác kích thích bà ấy?”
Tôi khóc tê tâm liệt phế, buồn nôn muốn nôn.
Dựa vào đâu chứ?
Có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp như mẹ tôi, sao hết lần này tới lần khác là bà ấy bị xâm phạm?
Cũng đã trốn xa như vậy rồi, sao còn muốn tìm đến?
Trốn còn chưa đủ xa sao?
Trần Giang đè tôi đang cử động loạn xạ lại: “Tiểu Á, anh đã rất khắc chế rồi, không nên ép anh.”
Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt của anh ấy, trong mắt của anh ấy là điên cuồng lặng lẽ.
Làm tôi sợ hãi.
Tôi đột nhiên rùng mình: “Mẹ tôi… Con của mẹ tôi có liên quan đến các người sao?”
Trần Giang xê chăn cho tôi: “Bà ấy tưởng rằng là con với anh.”
Ý là gì?
Cái gì gọi là cho rằng?