Hoa Nở Trong Bước Đường Cùng - Chương 3
6.
Trần Giang an ủi tôi, nói là anh ấy sẽ tìm người chăm sóc mẹ tôi, tôi không cần lo lắng chuyện này.
Nếu như tôi không muốn tới thì anh ấy có thể thay tôi trông ở đây.
Lúc Trần Giang nói với tôi những lời này, trong lòng tôi vô cùng cảm kích anh ấy, bởi vì tôi còn phải chuẩn bị cho kỳ thi, thực sự không có cách nào phân thân.
Sau khi tạm biệt Trần Giang, tôi quay về trường học.
Trên đường đi, tôi luôn cảm thấy có người đi theo tôi, khi nhìn lại thì hoàn toàn không có ai.
Tôi lập tức tăng tốc độ, rẽ thêm một cái là có thể thấy cổng trường học.
Nhưng mà người kia cũng lập tức tăng tốc độ, bịt kín miệng của tôi, kéo tôi vào trong góc tường.
Tôi rất sợ, dùng hết sức lực tránh thoát khỏi ông ta.
“Đừng nhúc nhích, nhìn cho rõ, ông đây là gì của mày.”
Trong một nháy mắt, máu của tôi đều đông lại.
Ông ta ra ngoài rồi?
Ông ta thấy tôi ngu ngơ không giãy dụa nữa, cũng buông tôi ra.
Tôi cố giả bộ bình tĩnh: “Ông… Sao ông tìm được tôi?”
Ông ta châm một điếu thuốc, không có ý tốt mà nhả khói thuốc lá lên mặt tôi, tôi sặc ho khan.
“Trở lại cái nơi nhỏ xíu chim không thèm ị kia, sau khi tao nghe ngóng thì biết con phượng hoàng vàng bay ra ngoài mấy năm trước hiện giờ ở đâu.”
“Không tệ đấy, Cố Á, con chuột trong cống ngầm xoay người thành phượng hoàng, gen của ông đây còn có thể ưu tú như thế sao?”
Ánh mắt như đang nhìn món đồ chơi đáng tiền của ông ta khiến tôi muốn nôn mửa.
Tại sao? Tại sao ông ta còn có thể thấy ánh mặt trời một lần nữa?
Ông ta xách cổ áo của tôi lên: “Cố Á, đừng có nhìn tao với ánh mắt như lũ sói con đấy, ông đây là cha mày, không phải kẻ thù của mày.”
Tôi né tránh sự trói buộc của ông ta: “Ông rốt cuộc muốn làm cái gì?”
“Tao muốn làm cái gì? Ông đây chỉ muốn tìm con gái mình lấy chút tiền sinh hoạt thôi.”
Không biết xấu hổ.
Sao ông ta có thể không biết xấu hổ như thế.
Khoan đã.
Tôi bỗng nhiên ngẩng đầu: “Con của ông cũng ở đây sao?”
Ông ta gật đầu: “Nó trốn quá kỹ, ông đây còn chưa tìm được nó, được rồi, mày cho tao ít tiền trước đi.”
Tôi nói tôi không có tiền.
Ông ta không tin, cướp túi của tôi đổ hết đồ ra.
Ngoại trừ vật dụng hàng ngày vụn vặt lẻ tẻ thì không có một đồng tiền nào.
Ông ta tát tôi một cái: “Gom đủ 2000 tệ trong tuần này cho tao, nếu không ông đây sẽ nói thân phận của mày cho tất cả mọi người đều biết.”
“Xem đến lúc đó mày làm người thế nào được!”
Ông ta nói xong thì rời đi.
Tôi nhìn đồ vật tung tóe trên mặt đất, trên mặt còn đau rát, nước mắt lập tức rơi xuống.
Tôi muốn gọi điện thoại cho Trần Giang, muốn nghe giọng của anh ấy, trời tối quá, bóng đen bao phủ tôi, sắp khiến tôi chết chìm.
Run rẩy mở ra điện thoại, gọi vào số điện thoại của Trần Giang hết lần này đến lần khác.
Không nghe, vẫn không nghe máy.
Tôi cứng cổ gọi hết cuộc này đến cuộc khác, mãi đến khi điện thoại không còn pin.
Giống như cả thế giới đều đang ức hiếp tôi, bắt đầu từ khoảnh khắc tôi được sinh ra.
( Cùng lúc đó )
“Em không nghe điện thoại của nó sao?”
“Hiện giờ không cần nghe, lát nữa em tìm lý do nhắn lại là được.”
“Em xử lý cho tốt đi, hiện giờ chị còn chưa muốn nó phát hiện.”
“Em biết. Chị nghỉ ngơi thêm đi, đứa bé cứ để cho em là được rồi.”
7.
Ngày hôm sau tỉnh lại, mặt tôi sưng vù.
Chỉ có thể xin phép nghỉ ở ký túc xá.
Nhìn tin nhắn của Trần Giang, trong lòng tôi cuối cùng cũng có chút ấm lại.
Anh ấy nói, hôm qua ngủ thiếp đi, không nghe thấy điện thoại của tôi.
Còn hỏi tôi có chuyện gì.
Tôi nhắm mắt lại, tắt điện thoại di động, hôm qua là do tôi quá cảm xúc, không cân nhắc nhiều như vậy, cũng chỉ muốn được an ủi đơn giản thôi.
Hiện giờ tôi phải suy nghĩ thật kỹ xem nên gom đủ 2000 tệ trong một tuần như thế nào.
Học phí của tôi đều do tôi làm thêm vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè kiếm được, tiền sinh hoạt là bình thường kiêm chức kiếm được, bà ngoại lớn tuổi rồi, tôi không thể tiêu tiền dưỡng lão của bà nữa.
Cho ông ta 2000 tệ chỉ là kế sách tạm thời để làm yên lòng tâm trạng của ông ta.
Phải giải quyết phiền toái này như nào thì còn phải bàn bạc kỹ hơn.
Nhưng con trai ông ta ở thành phố này, có lẽ tôi có thể lợi dụng điểm này.
Nhưng tôi không biết tình cảm của ông ta với con trai ông ta sâu bao nhiêu, nhưng mà có lẽ một tội phạm cưỡng gian cũng không có bao nhiêu tình cảm.
Tôi không dám đánh cược, chỉ có thể lặng lẽ theo dõi thay đổi.
Qua một thời gian, bà ngoại tới, tôi dẫn bà tới chỗ mẹ.
Trên đường đi, bà ngoại vẫn luôn cau mày ủ dột.
“Bà ngoại, bà không vui sao?”
Bà khựng lại, cười khổ một tiếng: “Á Á, cả đời bà ngoại chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý.”
Nói đến đây, hốc mắt bà đỏ lên.
“Thế nhưng con của bà chưa từng để bà an lòng phút nào, con bé quá khổ, cuộc đời của con bé quá khổ.”
Bà ngoại có chút nghẹn ngào: “Từ nhỏ con bé đã là một người mạnh mẽ, dù gặp phải chuyện như vậy thì con bé cũng cứng rắn đối diện. Hôm đó mưa lớn như vậy, con bé một mình đi hai mươi dặm đến cục cảnh sát, báo án cho chính mình.”
“Á Á, bà ngoại biết, vẫn luôn biết, com bé không thích cháu, cháu cũng chịu rất nhiều ấm ức, thế nhưng nể mặt bà ngoại, lần này tha thứ cho con bé có được không?”
Bà ngoại đã gần bảy mươi tuổi, nhìn mái tóc hoa râm của bà, tôi khóc khẽ gật đầu.
Lúc này, tôi cho rằng chuyện mẹ không nói lời nào mà có con nên bà ngoại muốn tôi tha thứ cho mẹ, sau này tôi mới biết được, là tôi vẫn luôn tự mình đa tình, tất cả mọi người đang lừa tôi, có người giấu diếm một lời nói dối tận trời, có người giấu diếm một âm mưu đầy trời.
Thế nhưng, trong cuộc ngoài cuộc, không ai thắng cả.
Lúc mẹ tôi mở cửa, đang mặc đồ ngủ, trên áo ngủ có một vết sữa đọng rõ ràng.
Tôi liếc mắt qua một bên, không nhìn cảnh tượng chướng mắt này.
Bà ngoại nói, là bà chắt cháo gạo đút cho tôi ăn từng ngụm lớn lên, khi đó mẹ tôi đi thẳng một mạch, điều kiện gia đình lại không tốt, không mua nổi sữa bột.
Tôi hiện giờ vẫn không dám mua rất nhiều sữa bò, chỉ khi thèm mới có thể mua hai túi nếm thử, với tôi mà nói, nó là một loại thực phẩm xa xỉ.
Mẹ tôi gặp bà ngoại thì rất vui vẻ, ôm con bà ấy đặt vào trong tay bà ngoại.
Nói con bé tên là Dương Khả Tâm.
Cùng họ với mẹ tôi, là thứ tôi luôn hi vọng xa vời không có được.
Khả Tâm, nhưng trong lòng bà ấy, có đúng không?
Bọn họ vui vẻ hòa thuận, tôi an tĩnh ngồi trên ghế sa lon uống nước.
Đột nhiên, cửa mở ra, là Trần Giang.
Cửa rõ ràng đã khóa, sao anh ấy lại có chìa khóa nhà mẹ tôi? Còn nữa, đồ dùng trong túi anh ấy xách đều là đồ dùng cho trẻ con.
Thứ không thích hợp nhất chính là, anh ấy đi dép lê.
Còn có vẻ mặt rõ ràng kinh ngạc trên mặt anh ấy khi nhìn thấy tôi.
Tôi vừa mới gửi tin nhắn cho anh ấy, anh ấy nói đang bận, thì ra là bận đi mua đồ cho con của mẹ tôi.
Trong nháy mắt, lòng tôi chìm đến đáy cốc.
Tôi có một loại dự cảm vô cùng không tốt.
Tôi còn chưa mở lời, mẹ tôi đã chủ động giải thích với tôi: “Là tôi nhờ Tiểu Trần mua hộ tôi mấy thứ.”
Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ, đè xuống tất cả cảm xúc, không nói câu nào nữa.
Mãi đến khi bà ngoại qua phòng ngủ phụ nghỉ ngơi, tôi cầm túi xông ra ngoài cửa.
Quá ngột ngạt.
Hoàn cảnh như vậy, chung sống như thế, không phải chung sống hòa thuận mà tôi vẫn muốn.
Giống như… Giống như Trần Giang sắp bị cướp đi vậy.
Trần Giang thở phì phò cũng theo sau, sau đó ôm chặt lấy tôi từ phía sau lưng.
“Tiểu Á, anh sai rồi, đều là lỗi của anh, công việc bận quá, lại thêm chuyện bên này, là anh không để ý đến em, xin lỗi.”
Anh ấy nói xin lỗi với tôi mãi, cuối cùng tôi cũng mềm lòng, xoay người ôm lại anh ấy.
“Trần Giang, em không giận anh, em đều biết, anh vì em nên mới luôn chăm sóc bên phía mẹ em.”
“Thế nhưng, trong khoảnh khắc như vậy, em cảm thấy… Anh giống như sắp bị cướp đi vậy.”
Tay Trần Giang đang xoa tóc tôi khựng lại trong một khoảnh khắc: “Không đâu, em suy nghĩ nhiều rồi.”
Trần Giang vừa đưa tôi đến trường, tôi nhận được điện thoại của người kia.
Trần Giang nhìn ra sự khẩn trương của tôi: “Ai thế?”
Tôi lắc đầu: “Không có gì, số rác thôi.”
Tôi kêu Trần Giang quay về công ty, thấy xe anh ấy biến mất ở đầu phố, tôi mới gọi lại.
“Còn chưa tới một tuần, ông vội cái gì?”
“Nhóc con, tao phải nhìn chằm chằm vào túi tiền của tao chứ, lỡ như chạy mất, coi như tôi không chặn nổi miệng của tôi, nói lung tung khắp nơi.”
“Sẽ cho ông.”
Nói xong tôi cúp điện thoại.