Hoa Nở Trong Bước Đường Cùng - Chương 2
4.
Con người đều như vậy, đối mặt với người mình yêu thích sẽ tỏ ra mềm yếu, đối mặt với người mình chán ghét sẽ dựng thẳng đầy gai nhọn, dù cho bản thân cũng đã máu me đầm đìa.
Tôi muốn chăm sóc mẹ tôi từng li từng tí lần này, để làm dịu mối quan hệ cứng ngắc của chúng tôi.
Thế nhưng bà ấy không cho tôi cơ hội này.
Bà ấy ném tất cả những thứ trong tầm tay vào trên người tôi, hung tợn nhìn tôi chằm chằm, giống như tôi là tội nhận độc ác không thể tha thứ.
Rõ ràng người biến bà ấy thành dáng vẻ này không phải tôi.
Trong một buổi chiều bình thường, tất cả những thứ tôi kiềm chế trong lòng cuối cùng cũng bùng nổ.
Tôi để cơm đã đặt lên bàn ăn, cũng dựng giường bệnh lên để bà ấy ngồi dễ chịu.
Thế bà ấy nhắm mắt lại, không ăn cơm, cũng không nói chuyện.
Tôi cầm thìa, múc canh thổi nguội đặt bên miệng của bà ấy.
Trong nháy mắt khi thìa tiếp xúc với môi bà ấy, bà ấy đưa tay hất đổ đồ ăn, tôi không tránh kịp, đổ hết lên người.
Khổ sở, ấm ức, xấu hổ tràn đầy trái tim của tôi, tôi lau nước canh trên mặt một cái.
“Giờ mẹ còn cậy mạnh cái gì? Mẹ là bệnh nhân, con là con gái của mẹ, yên lặng để con chăm sóc không được sao?”
Bà ấy cười nhạt: “Tôi là bệnh nhân, không phải người chết, cô đổi hết hộ lý tôi mời tới đi, lại cứ phải tự mình ở lại chăm sóc tôi, cô muốn làm tôi buồn nôn hay khiến mình buồn nôn?”
Tay tôi đang lau mặt dừng lại: “Con có thể ở đây chăm sóc mẹ, không cần mời hộ lý.”
Bà ấy cười, trong miệng lại toàn lời ác độc: “Cố Á, tôi nhắc lại một lần nữa, tôi bị ép sinh ra cô, không phải mẹ của cô.”
“Tôi không nuôi dưỡng cô, cô cần gì phải chăm sóc tôi.”
“Đừng ở đây tự mình đa tình, tôi biết cô muốn cái gì, nhưng tôi không cho nổi.”
Tôi còn muốn nói thêm cái gì nhưng ánh mắt liếc qua lại thấy được Trần Giang.
Sao anh ấy lại ở đây?
Anh ấy ngây ngốc nhìn tôi chật vật, không biết phải làm sao.
Giống như lần đầu tiên đối mặt với tình huống như vậy.
Tất cả những chuyện tôi muốn che giấu nhất đều bị anh ấy phát hiện, khi mà tôi chật vật nhất.
Tôi cũng không nhịn được nữa, che mặt chạy ra ngoài.
Trần Giang gọi tôi ở phía sau, thế nhưng sao tôi có thể dừng lại.
Nước mắt lã chã rơi xuống, không thấy rõ đường trước mặt.
Tiếng phanh xe chói tai vang lên, tôi bị Trần Giang kéo lại, cùng ngã trên mặt đất.
Anh ấy gắt gao bảo vệ tôi: “Cố Á, em không muốn sống nữa à!”
Đến khi tôi tỉnh táo lại, nói ra tất cả mọi chuyện với Trần Giang.
Sau đó, chờ đợi sự phán quyết của anh ấy.
Có lẽ hôm nay sẽ chính là ngày đầu tiên chúng tôi chia tay.
Ai ngờ, anh ấy nhẹ nhàng ôm lấy tôi, giống như đang ôm một món đồ anh ấy vô cùng quý trọng.
Anh ấy nói, Cố Á, con người sinh ra không phải là tội ác, tội ác là từ chỉ sự kiện, không phải con người.
Tôi đáp lại anh ấy bằng lệ rơi đầy mặt.
Thật tốt, may mà tôi không mất đi anh ấy.
Anh ấy tìm tới đây là bởi vì tôi nói lại với bạn cùng phòng không rõ, anh ấy cho rằng tôi nhập viện, tôi còn mãi không nghe điện thoại nên anh ấy tới tìm từng phòng bệnh một.
Cuối cùng cũng tìm được tôi.
Tôi nhìn hơn 20 cuộc gọi nhỡ trên điện thoại mà mình không cẩn thận tắt chuông, lắc đầu cười khổ.
Sau hôm đó, người chăm sóc mẹ tôi lại có thêm một người, Trần Giang.
Anh ấy đồng ý ở cạnh tôi, chờ mẹ tôi hồi tâm chuyển ý.
Có lẽ Trần Giang thật là vận may của tôi.
Từ khi Trần Giang ở cạnh tôi, mẹ ta từ từ không còn nổi nóng nữa, không còn không phối hợp với sự chăm sóc của tôi, cũng ăn cơm rất ngon.
Mặc dù bà ấy vẫn nói lời lạnh nhạt với tôi nhưng thấy bà ấy tích cực phối hợp trị liệu thì tôi vẫn rất vui vẻ.
Đến khi bà ngoại tới, nhìn thấy tôi và bà ấy có thể chung sống hòa bình, cũng nở nụ cười vui mừng.
5.
Là bắt đầu từ lúc nào nhỉ?
Quan hệ của mẹ tôi và Trần Giang càng ngày càng tốt.
Có lẽ là sau khi bà ấy xuất viện, để để tiện chăm sóc mẹ tôi nên tôi nhà bà ấy, Trần Giang thường xuyên đến thăm chúng tôi.
Có lẽ là khi nơi thực tập Trần Giang tìm trùng hợp là công ty của mẹ tôi, mà Trần Giang chính cấp dưới tốt của mẹ tôi.
Thời gian trôi qua từng giờ, tôi và mẹ tôi ngẫu nhiên cũng có thể giao lưu bình thường, tôi biết, trong đó không thể thiếu sự cố gắng của Trần Giang.
Anh ấy giống như dầu bôi trơn quan hệ của tôi và mẹ tôi, tóm lại, cuộc sống tốt lên từng chút một.
Đến khi mẹ tôi có thể xuống đất đi lại đơn giản, tôi và Trần Giang rời khỏi nhà bà ấy.
Cũng bắt đầu từ lúc này, Trần Giang trả lời tin nhắn của tôi càng ngày càng chậm.
Có đôi khi gọi điện thoại tới, cũng không có ai nghe.
Lời giải thích của anh ấy là do công việc bận quá, bởi vì là thực tập sinh nên không dám lười biếng một phút một giây nào.
Nhìn tia máu đỏ trong mắt anh ấy, chút ấm ức trong lòng tôi cũng không là gì cả.
Quen nhau càng lâu, tôi cũng càng ỷ lại vào Trần Giang nhiều hơn.
Đã ôm được mặt trời thì sao có thể để mặt trời biến mất chứ?
Cứ như vậy, Trần Giang đi làm ở công ty, tôi ở trường học chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.
Tôi cho rằng cuộc sống của tôi đã thoát khỏi vận mệnh đầm lầy, có thể hoàn toàn nghênh đón cuộc sống mới.
Mãi cho đến khi bà ngoại một lần nữa gọi điện thoại tới.
Bà nói mẹ tôi sinh một đứa con gái.
Lúc nghe thấy tin tức này, tôi đang rót nước ở cạnh máy nước nóng trong phòng tự học, lúc tắt máy rất lâu rồi tôi mới phản ứng lại, nước trong ly đầy tràn, chảy ra đầy đất.
Tôi điên cuồng lao đến bệnh viện, trong đầu chỉ có một âm thanh.
Không thể nào, sao có thể chứ?
Bà ấy gặp phải chuyện như vậy, cả đời đều không thoát khỏi được, cực kỳ chán ghét có tiếp xúc tứ chi với phái nam.
Giờ sao có thể mang thai sinh con được?
Tôi thở hồng hộc chạy đến, lại thấy được một cảnh tượng cực kỳ kỳ quái nhưng lại rất hài hòa.
Mẹ dịu dàng, bạn trai vui vẻ.
Tôi ngây ngốc mở miệng: “Trần Giang, sao anh lại ở đây?”
Tôi vừa mới dứt lời, biểu cảm xán lạn trên mặt mẹ tôi chuyển thành âm trầm.
Giống như tất cả lại quay về điểm xuất phát, tôi ở trong mắt bà ấy vẫn là sự tồn tại vốn nên biến mất đó.
Trần Giang cười cười: “Là anh đưa chị Dương Mẫn đến, chị ấy cũng sắp đến ngày sinh sự tính rồi mà còn không chú ý thân thể.”
Bởi vì sự chú ý của tôi đều ở trên người mẹ tôi và đứa bé kia nên cũng không chú ý tới Trần Giang có gì không đúng.
Nhìn đứa bé nho nhỏ kia và người mẹ dịu dàng, không biết tại sao, nước mắt của tôi rơi xuống trong nháy mắt.
Tôi chỉ cảm thấy không công bằng, thật sự rất không công bằng.
Tại sao tôi lại chính là con của tội phạm cưỡng gian kia? Tại sao tôi sinh ra đã mang theo tội ác? Tại sao sự tồn tại của tôi ở trong mắt bà ấy lại chính là dư thừa?
Mà đứa bé này, ở trong mắt bà ấy là sạch sẽ, cho nên thái độ của bà ấy dịu dàng, cho nên trong mắt bà ấy chỉ có tình yêu.
Đây mới là dáng vẻ làm mẹ mà bà ấy vốn nên có.
Cuối cùng tôi cũng thấy được dáng vẻ vốn nên có của bà ấy, nhưng lại không phải đối với tôi.
Hiện giờ tôi không biết nên làm cái gì, hẳn là nên chúc mừng sao? Quả thực đúng là nên chúc mừng bà ấy, mừng bà ấy sinh được quý tử.
Thế nhưng khi há miệng ra, lời nói biến thành chất vấn.
“Đứa nhỏ này là ai?”
Mẹ tôi vẫn không trả lời, Trần Giang lại đi tới trước mặt tôi: “Á Á, đừng hỏi như thế.”
Tôi nhìn Trần Giang chằm chằm, vậy tôi nên hỏi thế nào?
Nói là, đứa con hoang này là ai?
Hay là, tên đàn ông kia là ai?
Trần Giang giống như biết tôi muốn nói cái gì, dắt tôi rời khỏi tòa nhà bệnh viện.
“Cố Á, anh hiểu em đang suy nghĩ cái gì, thế nhưng đó là mẹ của em! Chuyện chị ấy muốn làm đều là quyền tự do của chị ấy, em không thể chất vấn quyền lợi của chị ấy.”
Trần Giang cau mày, giống như tất cả đều do tôi đã sai rồi.
“Trần Giang, hình như đây là lần đầu em thấy anh tức giận.”
Trần Giang nghe thấy tôi nói như thế, lập tức ôm lấy tôi: “Cố Á, anh không có ý trách cứ em, chỉ là không muốn quan hệ của hai người lại trở nên cứng nhắc.”
“Hai người không dễ dàng gì mới hòa hoãn được quan hệ, anh không muốn em vì chuyện này mà phí công nhọc sức.”
Đúng vậy, tôi ghen ghét, sợ hãi, nhưng tôi không thay đổi được gì cả.
Chỉ có thể tiếp nhận sự thật này.
Chỉ là lần này, tôi không muốn chăm sóc bà ấy nữa.
Thấy được tình yêu trần trụi trong mắt bà ấy đối với đứa con thứ hai này.
Tôi thật sự không chịu được.