Hoa Nở Trong Bước Đường Cùng - Chương 1
1
Tôi chưa từng nhìn thấy biểu cảm yêu thích của mẹ tôi như thế.
Ở trong ấn tượng của tôi, ánh mắt bà ấy nhìn về phía tôi vẫn luôn là xem thường, ghét bỏ và lạnh lùng.
Giống như đang nhìn một thứ rác rưởi không đáng tiền.
Trước kia tôi chỉ đơn thuần cho rằng tình cảm của bà ấy lạnh nhạt, không thích trẻ con thôi.
Cho đến lúc này, cuối cùng tôi mới sụp đổ chấp nhận, bà ấy chỉ không thích tôi thôi.
Bởi vì tôi là con gái của bà ấy và tội phạm cưỡng gian.
Bản thân tôi sinh ra đã gắn liền với tội ác.
Dù tôi có cố gắng hơn nữa, đạt được nhiều lần xếp hạng đầu trên trường học thì cũng không thể rửa sạch thứ buồn nôn chảy xuôi ở bên trong.
Những lời này là do mẹ nói cho tôi biết.
Khi tôi thi cuối kỳ năm lớp sáu đạt được hạng nhất đã bừng bừng hứng thú gọi điện thoại nói cho bà ấy biết.
Đến khi cúp máy, lòng tôi cũng lạnh lẽo.
Cuối cùng cũng không cầm nổi giấy khen trong tay, nó rơi trên mặt đất, gió thổi qua, trôi vào trong đống rác.
Tôi không kiềm chế được nữa, ngồi xổm xuống gào khóc lớn.
Nếu đã không yêu tôi thì sao còn đưa tôi đến thế giới này?
Tôi tuyệt thực hai ngày, dù bà ngoại có khuyên tôi cỡ nào thì tôi cũng không muốn ăn thêm một miếng cơm nào.
Buổi tối, bà ngoại gọi điện thoại cho mẹ, kêu bà ấy khuyên nhủ tôi.
Tôi vểnh tai lên nghe, chỉ chờ được một câu, nếu đã tự muốn chà đạp thân thể thì cứ chết đói đi.
Sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Cuối cùng tôi cũng không nhịn được, chạy chân trần xông ra ngoài.
Làng cũng chỉ lớn như vậy, tôi có thể bỏ chạy đi đâu chứ?
Bà ngoại vẫn tìm được tôi, thở dài một hơi thật sâu rồi nói cho tôi biết chân tướng mọi chuyện.
Lúc còn trẻ thì mẹ cũng là mỹ nhân trong khắp mười dặm tám thôn, tư thái cũng ổn.
Thế nhưng vẻ ngoài xinh đẹp có thể mang đến hoa tươi, cũng có thể mang đến lưỡi dao.
Một hôm, lúc bà ấy đi đường buổi tối, bị người đàn ông uống say xâm phạm.
Mặc dù cuối cùng hắn đã vào tù nhưng tổn thương mang đến cho mẹ tôi lại tiến không cách nào đền bù được.
Mấy tháng sau, đến khi mẹ phát hiện mình mang thai thì mọi chuyện đã trễ rồi.
Bởi vì số tháng quá lớn nên bệnh viện không cho phá thai, bà ấy từng nhảy sông, từng uống thuốc phá thai nhưng đều không thể lay chuyển được tôi trong bụng.
Có lẽ bắt đầu từ lúc này, bà ấy đã hoàn toàn chán ghét tôi.
Vừa đầy tháng thì bà ấy đã ném tôi cho bà ngoại, cao chạy xa bay.
Thì ra, những đứa trẻ khác ném đá về phía tôi, mắng tôi là “Con hoang” , đều là thật.
Chỉ có chính tôi không biết mà thôi.
Tôi ngơ ngác hỏi bà ngoại: “Vậy bà có thích cháu không? Bà ngoại.”
Bà ngoại không lên tiếng, chỉ xoa đầu của tôi, trong mắt là sự thương hại sáng lạn.
Nước mắt của tôi lập tức rơi xuống, bà ngoại cũng không thích tôi, bà chỉ thương hại tôi, không nỡ nhìn một sinh mạng chết đói.
Ở trong mắt bà, tôi không khác gì chó mèo hoang đi lang thang mà bà từng cho ăn cả, chẳng qua đều là một cái mạng hèn mà thôi.
2
Sau khi biết được chân tướng mọi chuyện thì tôi không còn xoắn xuýt sao mẹ tôi lại không yêu tôi nữa.
Nếu tôi sinh ra đã khiến bà ấy không muốn nhìn mặt thì tôi cố gắng để sự tồn tại của tôi có chút ánh sáng.
Tôi phải cố gắng, tôi muốn bà ấy không thể coi nhẹ tôi được, chú ý đến tôi, thừa nhận tôi là con gái của bà ấy.
Dựa vào chấp niệm này mà tôi thi đỗ vào đại học tốt nhất ở thành phố của bà ấy.
Hôm đó, tôi kích động cầm thư thông báo trúng tuyển gõ cửa phòng bà ấy.
Bà ấy mở cửa, nhíu mày hỏi tôi có chuyện gì?
Sự xa lạ và cảnh giác trong mắt bà ấy đâm sâu vào lòng tôi, để lại vết thương nặng nề, bà ấy không nhận ra tôi.
Tôi gọi một câu, mẹ.
Trong nháy mắt, vẻ mặt mê man của bà ấy biến thành chán ghét, bà ấy vừa đóng cửa vừa nói, tôi không phải mẹ cô, cô nhận lầm người rồi.
Tôi túm cửa một cái, cứng rắn chịu sức lực khi đóng cửa, tôi đau đến mức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Bà ấy không ngờ tôi sẽ dùng tay chặn bà ấy cho nên mới dùng hết sức.
Chỉ chốc lát sau, tay của tôi sưng to.
Tôi chịu đựng đau đớn, giằng co với bà ấy.
Đến cuối cùng, bà ấy thua, để tôi đi vào nhà bà ấy.
Nhà của bà ấy được thu dọn rất sạch sẽ, xem ra cuộc sống của bà ấy cũng không tệ lắm.
Bà ấy lấy hòm thuốc ra, thoa thuốc băng bó cho tôi, nhìn bà ấy cúi đầu xử lý vết thương cho tôi, trong lòng tôi ngập tràn xót xa.
Thì ra được mẹ quan tâm là loại cảm giác này sao?
Thế nhưng bà ấy vừa băng bó cho tôi xong đã đuổi tôi ra ngoài.
Nước mắt của tôi cũng không nhịn được nữa, rơi xuống: “Mẹ, đã nhiều năm như thế mà mẹ cũng không nhớ con sao?”
Trong lúc nhất thời, tôi cảm thấy mình giống như vẫn còn là đứa trẻ cầm giấy khen kia, chỉ là lần này là cầm giấy báo trúng tuyển đại học.
Bà ấy nhíu chặt mày, giống như đại nghịch bất đạo lắm ấy.
Suốt nhiều năm như thế, tôi chẳng qua chỉ muốn một câu khẳng định từ bà ấy, một lần dịu dàng vuốt ve, một ánh mắt hiền từ.
Thế nhưng bà ấy rất keo kiệt với tôi, thậm chí cảm thấy tôi ở cùng một không gian với bà ấy cũng là nhục nhã bà ấy.
“Cố Á, cô cũng không phải đứa trẻ gào khóc đòi ăn nữa rồi, tự mình biết điều một chút, đi đi.”
Nước mắt của tôi không ngăn được, chảy xuống mãi: “Vậy thì khi con gào khóc đòi ăn thì mẹ đã ở đâu?”
“Cho nên hôm nay cô đến là muốn đòi tôi phí nuôi dưỡng sao? Được, tôi cho cô.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì bà ấy đã ném một tấm thẻ lên mặt : “Cầm đi nhanh lên, đừng để người ta trông thấy cô.”
“Không phải… Con không có ý này…”
Tôi muốn nói thêm gì nhưng nhìn thấy khuôn mặt không nhịn được của bà ấy thì cuối cùng không nói thêm được gì.
Cầm giấy thông báo trúng tuyển rồi rời đi.
Tôi tên Cố Á, cùng họ với bà ngoại.
Bà ấy quả thực rất chán ghét tôi, ngay cả họ của bà ấy cũng không muốn cho tôi.
Tôi nhìn nhà nhà thắp đèn trong thành phố lớn, một loại cảm giác cô độc lan tràn từ lòng bàn chân đến trong lòng, nơi này không phải nông thôn nhỏ, không có ngọn đèn của bà ngoại chờ tôi.
3.
Lúc lên cấp 3, tôi từng đi gặp người cha trên mặt sinh lý của mình.
Ở trong tù chỗ chúng tôi.
Ông ta là tội phạm cưỡng gian mà ai cũng kêu đánh, nhưng tôi lúc nhỏ vẫn có chút tò mò với cha ruột của mình.
Có lẽ đó là thiên tính của nhân loại.
Tôi ngồi đối diện với ông ta, cầm ống nghe lên: “Tôi là con gái của ông.”
Trên mặt ông ta có một vết sẹo, lúc nhíu mày càng thêm đáng sợ.
“Tao chỉ có một đứa con trai.”
Tôi nắm chặt microphone, một cái tay khác khẩn trương xoa nắn mép quần áo của mình.
“Là… Con gái của ông và Dương Mẫn.”
Ông ta nghe thấy tên mẹ tôi, biểu cảm lập tức trở nên nghiền ngẫm.
“Con kỹ nữ Dương Mẫn kia còn để giống cho ông đây à.”
Kỹ nữ…
Giống…
Một câu ngắn ngủi lại nổ ra một cái hố sâu ngay trong lòng tôi.
Tôi nhìn ông ta không thể tin.
Tôi cho rằng, tôi cho rằng qua nhiều năm như vậy, ông ta sẽ có chút sám hối với mẹ.
Dù ông ta chỉ có một chút thì tôi cũng cảm thấy tôi đến thăm ông ta đều là đáng giá.
Dù ông ta chỉ có một chút thì tôi cũng cảm thấy tôi được sinh ra không dơ bẩn như vậy.
Thế nhưng, không có.
Biểu cảm của ông ta ác liệt, vẻ mặt cực kỳ ác ý, nơi sâu trong đáy mắt giống như vẫn còn nhớ lại đêm hỗn loạn tồi tệ cách đây mười mấy năm.
Dạ dày tôi cuộn trào dời sông lấp biển trong một khoảnh khắc, sau đó cứng rắn nhịn xuống.
“Bà ấy sinh ra tôi rồi đi mất, cảm thấy tôi là con hoang.”
Ánh mắt ông ra trừng một cái: “Giống của ông đây không phải con hoang!”
“Được rồi, đừng quấy rầy tao nữa. Chờ đến khi tao già cần người hầu hạ thì mày lại tới là được.”
Nói xong thì ông ta quăng ống nghe rời đi.
Năm đó, tâm trạng khi tôi đứng ở cửa ngục giam không khác gì hiện tại.
Giống như thứ tôi khát vọng mãi mãi cũng không chiếm được.
Ngược lại càng chạy càng xa về một phía cực đoan khác.
Tôi thuận lợi nhập học, trải qua cuộc sống giống như sinh viên bình thường.
Cũng quen bạn trai.
Anh ấy cùng quê với tôi nhưng mà từ khi còn rất nhỏ đã dọn đi rồi.
Anh ấy rất quan tâm, rất chăm sóc tâm trạng của tôi.
Tôi cho rằng tình thân tôi thiếu thốn sẽ được tình yêu của anh ấy bù đắp lại, đáng tiếc, không phải.
Nhìn dáng vẻ tự tin của anh ấy, nhìn anh ấy xã giao như cá gặp nước, trong lòng tôi ghen ghét anh ấy.
Tôi cảm thấy mình là một con chuột trong khe cống ngầm, muốn chạy trốn ra ngoài khỏi hoàn cảnh lờ mờ dơ bẩn, làm bạn với con thỏ cả ngày sống dưới ánh mặt trời.
Thế nhưng càng đến gần con thỏ ấm áp thì con chuột càng cảm thấy mình không xứng với cuộc sống sáng ngời.
Chuột đang sợ hãi, sợ hãi một ngày nào đó tất cả ấm áp này sẽ thiêu đốt làn da mình bị thương.
Tôi và Trần Giang yêu nhau hai năm, từ năm thứ hai đại học đến năm thứ ba đại học, anh ấy luôn làm một người bạn trai tốt đẹp.
Các bạn cùng phòng khác đều ghen tị với tôi có một người bạn trai “Hiếu thảo”, lúc tôi nghe thấy những lời này thì chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Anh ấy càng yêu tôi, tôi càng không thể nào nói tất cả về mình cho anh ấy biết.
Nói cho người yêu mình, người anh yêu được sinh ra bởi vì một lần phạm tội, tội phạm cưỡng vẫn còn đang ngồi tù, người bị xâm phạm cảm thấy con gái mình là vết nhơ cả đời của mình.
Sao tôi có thể nói ra với anh ấy được…
Quá tàn nhẫn, đối với hai chúng tôi mà nói đều quá tàn nhẫn.
Trần Giang thích nhìn mắt tôi, anh ấy nói, trong ánh mắt của tôi có u buồn sâu sắc, khiến người ta muốn thăm dò một phen.
Tôi muốn giữ chặt bí mật đến ngày không thể nào giấu được nữa.
Thế nhưng cuộc sống chưa bao giờ định bỏ qua cho tôi một lần.
Tôi giống như thằng hề mà nó nhìn mãi không chán, luôn luôn giày vò sợi dây thừng vận mệnh khiến tôi không thể nào bình an.
Lúc bà ngoại gọi điện thoại cho tôi, tôi đang trong lớp.
Bà nói mẹ tôi gặp tai nạn xe cộ, là người ở bệnh viện liên hệ với bà, bà lớn tuổi rồi, nhất thời không qua được, kêu tôi tới bệnh viện chăm sóc mẹ hai ngày.
Trước mặt sinh lão bệnh tử, hình như tất cả vấn đề đều bị đóng gói gác lại.
Lúc tôi chạy tới bệnh viện, phẫu thuật đã xong, người đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng mà xương đùi bị gãy, cần nằm viện khôi phục.
Mẹ nằm mê man trên giường bệnh khiến tôi thấy hơi lạ lẫm.
Giấu đi sự sắc bén đâm vào lòng khi bà ấy đối diện với tôi thì bà ấy cũng chỉ là một người mẹ bình thường mà thôi.
Buổi chiều hôm đó, tôi tham lam nhìn bà ấy ngủ, dường như muốn bù đắp lại tất cả thời gian đã bỏ lỡ.