Hoa Nở Rộ - Chương 4
15
Tôi thử lên mạng tìm kiếm thông tin về Thẩm Duật Hoành, cũng nói chuyện với người bạn thân nhất của mình.
Cô ấy có nghe qua một vài tin đồn nhảm nhí có liên quan tới Thẩm Duật Hoành nên rất lo lắng cho tôi.
“Chi Ân, tớ có một người bạn du học nước ngoài, hình như người ta nói anh ta từng gây ra mạng người đấy. Mấy năm nay nhà họ Thẩm phát sầu vì chuyện kết hôn của anh ta. Lịch sử tình trường quá phong phú, tính cách thì hờ hững lạnh lùng, mấy gia đình môn đăng hộ đối không đồng ý gả con mình cho anh ta, để con gái mình chịu khổ. Tớ hơi lo lắng, sợ anh ta sẽ ức hiếp cậu, sợ cậu chịu ấm ức.”
Ức hiếp, chịu ấm ức ư? Tôi hơi sợ.
Tiếp xúc với anh hơn một tháng, tôi thấy Thẩm Duật Hoành không đến nỗi tệ như lời đồn.
Chỉ có một điểm, à không, hai điểm, đó là anh rất thích trêu đùa tôi và ham muốn trên giường quá cao.
Tôi và người bạn thân nhất quen nhau từ hồi mẫu giáo, mối quan hệ giữa chúng tôi rất đặc biệt, thân thiết hơn cả chị em ruột.
Tôi sợ bạn thân lo lắng nên kể hết những chuyện này với cô ấy, nhưng tôi vừa nói xong, cô bạn thân đã phát điên lên: “Trần Chi Ân! Sao cậu có thể lén lút ăn ngon như vậy sau lưng tớ! Người tớ vừa chia tay ba tháng trước chỉ lớn bằng từng này thôi đấy, cậu có biết hay không!”
Cô bạn thân vừa khóc lóc vừa lấy chiếc son môi hiệu MAC ra.
“Vậy mà cậu lại ghét bỏ, cho rằng kích cỡ hai người không phù hợp…”
“Tớ nói thật, cậu ngẫm lại đi, Thẩm Duật Hoành cao gần 1m9, trong khi tớ chỉ hơn 1m6.”
Người bạn thân không nghe: “Người yêu cũ của tớ cũng cao cỡ 1m88! Nhưng lại chẳng khác gì quả ớt nhỏ mọc giữa cây đại thụ! Thật không công bằng, không công bằng!”
Tôi chỉ có thể an ủi cô ấy: “To quá cũng không tốt, sẽ đau lắm đấy.”
“Tớ chấp nhận bị đau!” Người bạn thân trừng mắt nhìn tôi: “Tức chết mất, Trần Chi Ân, a a a a, ghen tị quá đi!”
Tôi bị cô ấy chọc đến dở khóc dở cười.
Dường như ám ảnh tâm lý nơi đáy lòng đã tan biến hết sau lần nói giỡn này rồi.
Buổi tối, Thẩm Duật Hoành tới đón tôi đi ăn cơm, ban đầu tôi tưởng đây chỉ là buổi hẹn hò bình thường, nhưng không ngờ anh lại dẫn tôi đi gặp mấy người bạn tốt nhất của mình.
Tôi thấy hơi khó hiểu, tôi nghe nói các mối tình trước đó của Thẩm Duật Hoành rất ngắn ngủi, và tôi nghĩ mình cũng không ngoại lệ.
Nếu đã vậy thì tại sao anh phải dẫn tôi tới gặp bạn bè thân thiết?
Sau khi xuống xe, chúng tôi phải đi xuyên qua một khu vườn nhỏ mới đến tòa nhà nơi ngồi ăn.
Dọc đường đi, tôi không nói gì, cảm xúc trong lòng phức tạp đến nỗi không thể nói nên lời.
“Không vui à?”
Thẩm Duật Hoành bỗng dừng bước.
“Em không muốn gặp bọn họ đúng không?”
Tôi lắc đầu, xong lại gật đầu: “Em không quen biết họ, mấy người các anh nói chuyện liên quan tới chính trị, tài chính, em nghe cũng không hiểu.”
Thẩm Duật Hoành đi du học ở nước ngoài, anh đã chơi quỹ phòng hộ và kiếm lời được hũ vàng đầu tiên.
Bây giờ trong vòng bạn bè anh cũng phải có hơn phân nửa người tinh anh, ưu tú trong giới tài chính.
Mà tôi chỉ là một học sinh bình thường tốt nghiệp đại học, tiền lương một tháng của tôi chắc cũng không đủ trả một bữa cơm của họ.
“Chỉ tới ăn một bữa cơm thôi, ăn xong chúng ta đi.” Thẩm Duật Hoành nói, sau đó anh bỗng nắm cổ tay tôi, kéo tôi lên trước.
“Chi Ân.” Anh cúi người nhìn tôi: “Hôn anh đi.”
“Hử?”
“Đã một ngày không gặp rồi, hôn anh đi.”
Ngón tay Thẩm Duật Hoành nhéo cằm tôi, giọng nói nghe vừa trầm thấp lại dịu dàng.
Tôi nhìn xung quanh theo bản năng, khung cảnh tối tăm, không có bóng người.
Bấy giờ tôi mới nhón chân, đặt một nụ hôn nhẹ lên má anh.
Nhưng khi tôi chuẩn bị tách ra, Thẩm Duật Hoành bỗng đổi vị trí từ khách thành chủ.
Anh giơ tay ghì chặt gáy tôi, hôn sâu hơn, nồng cháy hơn.
Mãi đến khi thiếu oxy, anh mới chịu buông tay.
Khoảnh khắc này, đôi mắt trông phóng khoáng, tự tại khi anh cười rộ lên như chất chứa sự dịu dàng, lưu luyến.
Anh lau vệt nước nơi khóe môi tôi, nắm tay tôi lần nữa: “Đi thôi, chúng ta vào.”
Khi xoay người, anh lơ đãng nhìn thoáng qua nơi nào đó, nhếch môi cười.
Đến cuối cùng thì là ai tính kế ai?
Nếu không phải anh cam tâm tình nguyện thì sao kế hoạch của Tống Ngôn Kỳ có thể diễn ra thuận lợi như vậy được?
16
Những cơn gió đầu hè quét qua với hơi ấm nhè nhẹ.
Nhưng không hiểu sao, Tống Ngôn Kỳ đứng dưới gốc cây lại thấy cả người lạnh toát.
Người bạn nói Thẩm Duật Hoành thích kiểu con gái như Trần Chi Ân, vậy nên khi anh gặp những người như thế, anh sẽ không buông tha.
Nhưng Tống Ngôn Kỳ luôn khẳng định chắc nịch rằng Trần Chi Ân ngoan như thế, tất nhiên cô sẽ không coi trọng một cậu ấm phóng đãng, chơi bời quá độ.
Đến cuối cùng, có chết anh ta cũng không ngờ Trần Chi Ân lại ngoan ngoãn ngẩng đầu hôn người đàn ông khác, cô cũng từng hôn anh ta như vậy.
Lúc ban đầu, anh ta cực kỳ thích dáng vẻ ngoan ngoãn, thẹn thùng của cô.
Nhưng sau này, anh ta lại cảm thấy mệt mỏi vì nó.
Anh ta bị kiểu con gái chủ động, táo bạo kia quyến rũ đến ý loạn tình mê nên đã hoàn toàn quên mất lý do khiến bản thân rung động trước cô thuở ban đầu.
Tống Ngôn Kỳ không thể diễn tả được cảm xúc của mình vào giờ phút này, giống như có thứ gì đó kẹt ở cổ anh ta, khiến anh ta khó chịu như sắp phát điên lên.
Anh ta không biết mình lại ghen tị đến mức này, anh ta ghen đến mức muốn xông lên ẩu đả đến đổ máu.
Nhưng anh ta không có tư cách xông lên chất vấn.
Dù sao thì tất cả những chuyện này cũng do một tay anh ta thêu dệt nên.
Chính anh ta đẩy Trần Chi Ân tới bên cạnh Thẩm Duật Hoành, anh ta không thể đổ lỗi cho ai khác.
17
Bữa tiệc không hề khô khan như trong tưởng tượng của tôi, có lẽ vì Thẩm Duật Hoành luôn quan tâm tới cảm nhận của tôi.
Các chủ đề thảo luận cũng rất nhẹ nhàng và vui vẻ, lúc đi toilet, vợ sắp cưới của một người bạn Thẩm Duật Hoành cũng đi cùng tôi.
Khi tôi đang rửa tay và chỉnh lại lớp trang điểm, chị gái kia nhìn tôi cười nói: “Bao giờ thì hai người định mời chúng tôi uống rượu mừng đây?”
Tôi hơi sửng sốt: “Chúng tôi vẫn chưa có ý định kết hôn.”
“Chưa có sao? Sao thế được chứ, chính miệng cậu cả Thẩm nói với chúng tôi mà.”
“Nói cái gì?”
“Nói năm nay cậu ấy sẽ kết hôn.”
Tôi cười đáp: “Chắc là kết hôn với người khác rồi.”
“Cô đang nói bậy gì đó, cô là bạn gái cậu ấy, chắc chắn cậu ấy phải kết hôn với cô chứ.”
“Chẳng phải anh ấy quen bạn gái nào cũng không quá một tháng sao?”
Chị gái trẻ kia nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh: “Cô nghe ai nói như vậy? Cậu cả nhà họ Thẩm chỉ có một người bạn gái thời trung học, mà khi đó cậu ấy và người bạn gái kia còn chưa từng nắm tay.”
Tôi siết chặt thỏi son trong lòng bàn tay: “Chẳng phải lúc còn học ở nước ngoài anh ấy hẹn hò với rất nhiều người sao?”
“Người theo đuổi cậu ấy có rất nhiều, nhưng cậu ấy luôn cư xử rất vô tình. Với những cô gái mà cậu ấy không thích, cậu ấy vô tình đến đáng sợ, cho nên mang khá nhiều tiếng xấu.”
Tôi mím môi, hỏi một vấn đề mà tôi muốn hỏi nhất: “Vậy chuyện anh ấy gây ra mạng người ở nước ngoài…”
“Đúng là có một nữ sinh đã tự sát vì cậu ấy, không cứu được. Nhưng tôi thấy cậu ấy hoàn toàn vô tội, cậu ấy chỉ đang từ chối người mà cậu ấy không thích thôi.”
“Vậy tại sao lại không làm sáng tỏ chuyện này?” Nhà họ Thẩm sở hữu vô số công ty truyền thông báo trí và giải trí.
Họ muốn làm sáng tỏ chuyện này không hề khó khăn chút nào.
“Không biết, bọn tôi cũng bực mình lắm, nhưng chính cậu ấy là người không muốn làm sáng tỏ chuyện này. Cho nên càng ngày càng có những lời đồn hoang đường xuất hiện.”
Chị gái trẻ cười bất lực: “Thật ra đời sống riêng tư của cậu ấy khá nhàm chán, tính tình cũng nhạt nhẽo, thậm chí cậu ấy còn không chạm vào mấy thứ chúng tôi chơi.”
Chị gái trẻ tiếp tục trêu ghẹo: “Cô ở bên cạnh cậu ấy chắc cũng thấy chán lắm nhỉ?”
Không phải vậy, hơn nữa anh cũng không giống người nhạt nhẽo cho lắm, anh rất hay chọc người khác.
Nhưng khi chọc giận tôi, anh cũng rất giỏi việc dỗ dành.
Nghĩ đến hình ảnh được anh dỗ dành hôm qua, mặt tôi bỗng đỏ bừng.
Thẩm Duật Hoành, anh hoàn toàn không giống những lời đồn đại bên ngoài.
Mà tôi thì… Hình như từ lúc bắt đầu tới giờ, tôi chưa từng chán ghét anh.