Hoa Nở Rộ - Chương 3
11
Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi cảm giác cơ thể mình như vừa bị một chiếc xe tải hạng nặng cán qua, chỗ nào cũng đau đớn bủn rủn.
Tấm rèm cửa được kéo kín đến nỗi không một tia sáng nào lọt qua.
Dường như tôi vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, trong lúc nhất thời, tôi không thể phân biệt được hôm nay là ngày thứ mấy.
Tôi cố gắng ép mình ngồi dậy, bấy giờ mới phát hiện cơ thể trần như nhộng, không một mảnh vải che thân.
Đầu óc tôi muốn nổ tung ngay tại khoảnh khắc này.
Những mảnh ký ức rời rạc ùa về, tôi ngồi bất động trên giường như bị sét đánh.
Vậy là tối hôm qua tôi đã lên giường với Thẩm Duật Hoành sao?
Căn phòng trống rỗng, nhìn cách bày biện và bố trí, chắc đây là phòng ngủ của Thẩm Duật Hoành.
Tôi không biết phải làm thế nào để đối mặt với tất cả những chuyện hoang đường này, tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi xa lạ này mà thôi.
Tôi lao vào phòng tắm, nhìn chiếc váy đã được giặt giũ và phơi khô.
Tôi vội vã mặc lên người, cầm điện thoại di động và túi xách chạy ra khỏi phòng ngủ.
Tới lúc xuống tầng, tôi vẫn không thấy Thẩm Duật Hoành đâu.
Mấy người làm đang chạy đôn chạy đáo trong phòng khác nhìn thấy tôi, họ mỉm cười nói: “Cô Trần tỉnh rồi, trong bếp đã chuẩn bị cơm sẵn rồi…”
“Không cần, cảm ơn.”
Tôi tiếp tục lao ra ngoài.
Người làm lại đi theo nói: “Cô Trần, cô muốn tìm ngài Thẩm sao? Hôm nay ngài Thẩm dậy muộn, vừa mới ra ngoài chạy bộ, giờ vẫn chưa về…”
“Không phải, tôi không tìm anh ấy.”
Tôi dừng bước, hơi bối rối, không có mặt mũi đối diện với người làm.
“Bây giờ tôi phải về nhà, cô cứ tập trung làm việc của cô là được, không cần đi theo tôi.”
“Cô Trần, cậu chủ đã dặn rồi, nếu cô tỉnh thì phải báo với ngài ấy đầu tiên…”
“Không cần.” Tôi vội ngăn cản người làm: “Tôi có chút việc phải về nhà, không cần báo lại với anh ấy.”
“Vậy để tài xế đưa cô đi.”
“Không cần, tôi tự gọi xe.”
Tôi không muốn chạm mặt Thẩm Duật Hoành, nói vài câu có lệ với người làm rồi vội vàng rời đi.
Nhưng tôi còn chưa tới cổng lớn, Thẩm Duật Hoành đã chạy bộ về.
Anh mặc đồ thể dục, để lộ các đường cong cơ bắp trông vô cùng đẹp mắt.
Tôi nhìn thoáng qua, sau đó vội đổi hướng nhìn đi nơi khác.
Trên cánh tay cơ bắp rắn chắc kia có mấy vết cào, nhìn thấy dấu vết khá mới, chắc là do tôi cào từ tối hôm qua.
12
“Muốn đi đâu?”
Thẩm Duật Hoành nhận chiếc khăn lông sạch từ người làm, anh vừa lau mồ hôi vừa hỏi.
“Về nhà.”
“Đợi tôi một lát, tôi tắm rửa rồi đưa em về.”
“Không cần phiền phức như vậy, tôi gọi xe rồi, xe sẽ tới nhanh thôi.”
“Đây là khu nhà riêng, xe bên ngoài không vào được, em phải đi bộ ít nhất một km. Em có chắc là mình còn đủ sức để đi không?”
Thẩm Duật Hoành nhướng mày, liếc mắt nhìn tôi, đáy mắt như đọng lại ý cười.
Tôi cắn môi, siết chặt tà váy.
Chân tôi mềm nhũn, cơ thể thì đau nhức, cái bụng nhỏ cũng chẳng thoải mái chút nào, giày thì là giày cao gót anh sai người đưa tới từ tối qua.
Nếu phải đi bộ một km, tôi biết mình sẽ khó chịu đến mức nào.
“Tôi đưa em về.”
Thẩm Duật Hoành đi tới, anh vén mái tóc rũ xuống má tôi ra sau tai: “Em đi ăn gì đó trước đi. Nếu không dạ dày sẽ khó chịu lắm.”
Tôi nhìn anh, hơi ngạc nhiên. Nhưng sau đó Thẩm Duật Hoành không nói thêm gì nữa mà nắm tay dắt tôi về.
Tôi ngồi trong nhà ăn cơm, Thẩm Duật Hoành lên tầng tắm rửa.
Điều khiến tôi ngạc nhiên là khẩu vị của anh giống hệt tôi, những đồ ăn được chuẩn bị đều là món tôi thích.
Và cuối cùng là tôi ăn sạch mâm đồ ăn.
Thẩm Duật Hoành tắm rửa xong, anh thay quần áo xuống tầng.
Tuy chỉ mặc chiếc áo sơ mi và quần tây giản dị, nhưng từ anh vẫn toát lên mùi vị phóng khoáng, tự do tự tại.
Anh nhìn mâm cơm trước mặt tôi, đáy mắt như hiện lên ý cười mơ hồ.
“Ăn no rồi chứ?”
Tôi hơi ngại ngùng: “Ừm, dì đầu bếp nấu đồ ăn rất ngon.”
Hình như tâm trạng của Thẩm Duật Hoành rất tốt, anh vung tay, tăng tiền lương gấp đôi cho những người làm trong phòng bếp.
Mọi người vui như nở hoa.
Tôi: “…”
Quả không hổ là Thái tử, tiền nhiều không xuể, tiêu tiền như nước.
13
Khi đến tầng một nhà tôi, Thẩm Duật Hoành bảo tài xế xuống xe trước.
Tôi khó hiểu nhìn anh.
“Có chuyện muốn nói với em.”
“Chuyện gì vậy?” Tôi thấp thỏm.
Thẩm Duật Hoành và Tống Ngôn Kỳ hoàn toàn khác biệt.
Mặc dù nhà họ Tống cũng rất giàu có, nhưng chưa thể lọt được vào giới của Thẩm Duật Hoành.
Mà về phần Thẩm Duật Hoành, mặc dù mấy năm trước anh ở nước ngoài, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn sẽ nghe thấy người ta nhắc đến tên anh.
Về bối cảnh, gia thế của anh, nó khiến người ta sốc cỡ nào.
Về cuộc sống riêng tư, nó muôn màu muôn về ra sao.
Mặc dù những lời đồn thường được đẩy lố hơn mấy phần, nhưng không có gió thì không có sóng, ít nhiều gì cũng vẫn có vài phần thật.
Nghe nói trong mấy năm anh học ở nước ngoài, anh chơi bời, làm loạn đủ thứ, còn từng liên quan tới mạng người.
Nhưng với bối cảnh của nhà họ Thẩm, muốn giải quyết cho chuyện lắng xuống dễ như trở bàn tay.
Chỉ có cái là dây vào người như vậy khiến tôi cảm thấy bồn chồn, sợ hãi.
Mặc dù là lúc vừa tiếp xúc tối hôm qua hay khoảng thời gian ở chung hôm nay, từ đầu tới cuối, Thẩm Duật Hoành luôn hành động rất lịch sự, cũng rất dịu dàng.
Anh không trả lời, chỉ lấy điện thoại, bật một đoạn ghi âm.
Tôi vừa nghe được một câu, mặt đã đỏ bừng, vội bịt tai theo bản năng.
Mà Thẩm Duật Hoành cũng nhanh chóng tắt máy, nhưng tôi thì xấu hổ đến mức muốn chui xuống lỗ nào đó.
Trong đầu tôi chỉ toàn câu nói kia…
“Tôi muốn Thẩm Duật Hoành, muốn anh hôn tôi như lúc ở trên xe…”
Tôi chưa bao giờ nghĩ giọng của mình lại có thể mềm xèo đến mức như vậy.
“Thẩm, anh Thẩm, anh có thể xóa đoạn ghi âm này đi không?”
Tôi nhìn anh với vẻ thận trọng.
Thẩm Duật Hoành nhếch môi cười: “Tất nhiên là có thể. Trần Chi Ân, mục đích tôi ghi âm không phải để ức hiếp gì em.”
“Vậy thì là?”
“Tôi sợ em sẽ chối bỏ, sợ em nghĩ tôi cố ý ức hiếp em.”
“Chối bỏ ư?”
“Tất nhiên, tôi là thuốc giải cho em cả đêm.”
Anh nhìn về phía tôi: “Không thể cho không vô ích được.”
“Thật lòng xin lỗi…” Tôi thẹn đến mức sắp khóc tới nơi.
“Không cần nói xin lỗi, em chịu trách nhiệm là được rồi.”
“Chịu trách nhiệm?”
“Đúng, chịu trách nhiệm.”
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
Tôi mông lung vô cùng: “Anh muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào?”
“Kết hôn.”
“Thẩm Duật Hoành?”
Tôi kinh hãi hô thẳng tên anh.
Thẩm Duật Hoành dựa vào thành ghế, nhếch môi cười.
Dáng vẻ khi anh cười rộ lên thật sự rất phóng khoáng, nó khiến trái tim người ta nhộn nhào, đồng thời là những hồi chuông cảnh báo vang liên hồi.
Tuyệt đối không thể dây vào người đàn ông như vậy, đặc biệt là những người có tính cách như tôi, tôi không chơi nổi.
“Sao, tôi mất sự trong trắng rồi, chẳng lẽ em không muốn chịu trách nhiệm?”
Tôi bỗng mở to mắt, trong ánh mắt chỉ toàn vẻ khó tin.
Nhưng dường như Thẩm Duật Hoành đang nghiêm túc hơn: “Em quay về rồi suy nghĩ thật kỹ đi.”
“Anh Thẩm…. Nhất quyết phải như vậy sao?” Tôi cắn môi: “Tối hôm qua tôi thấy anh cũng rất hưởng thụ… Chúng ta coi như huề nhau…”
“Sao lại huề được?”
Nụ cười trên môi Thẩm Duật Hoành đậm hơn, nhưng đáy mắt lại lộ vẻ nghiêm túc: “Trần Chi Ân, chính em nói, sao huề nhau được?”
Tôi cúi thấp đầu, vừa xấu hổ vừa sợ hãi. Cuối cùng nước mắt cũng lăn dài.
Anh nói không sai, sao tôi với anh có thể huề nhau được?
Anh là lần đầu tiên, còn tôi thì không.
“Khóc cái gì?”
Thẩm Duật Hoành thô lỗ nắm cằm tôi, lau nước mắt cho tôi: “Nếu em thật sự không muốn, tôi sẽ không ép em.”
“Thật lòng xin lỗi.”
Tôi cảm thấy áy náy từ tận đáy lòng.
Tống Ngôn Kỳ tính kế hãm hại anh, mà tối hôm qua, vì giận dỗi và ham muốn trả thù nên tôi cũng thuận theo.
Hành động của tôi cũng coi như lợi dụng anh.
Nhưng tôi không ngờ trong nước trái cây có bỏ thuốc, cuối cùng lại đẩy sự việc đi theo hướng này.
“Trần Chi Ân, chúng ta làm một bản thỏa thuận đi.”
“Thỏa thuận gì?”
“Không muốn kết hôn, vậy thì làm bạn gái tôi.” Thẩm Duật Hoành lau nước mắt giúp tôi: “Nước mắt mà cũng nhiều thế này, thảo nào tối hôm qua…”
Tôi vội bịt miệng anh: “Thẩm Duật Hoành, anh không cần nói thẳng ra vậy!”
“Ngại cái gì chứ, chẳng phải em cứ quấn chặt anh, không cho anh rút ra sao?”
“Thẩm Duật Hoành!”
Tôi nhào tới muốn bịt miệng anh lần nữa, nhưng lần này Thẩm Duật Hoành lại nắm cổ tay tôi, cúi đầu hôn tôi.
“Thế này lại càng hiệu quả.”
14
Khi xuống xe, chân tôi mềm nhũn, đứng không vững, cũng may có Thẩm Duật Hoành kịp thời đỡ tôi.
Mãi đến khi về nhà, nhiệt độ trên mặt tôi vẫn không giảm bớt.
Mọi chuyện đã hoàn toàn chệch khỏi đường ray. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, cuộc đời tôi như có một bước ngoặt lớn.
Khi Tống Ngôn Kỳ gọi điện thoại tới, tôi vẫn không muốn nghe, nhưng tôi biết rất rõ… Tình cảm ba năm của tôi và anh ta đã hoàn toàn kết thúc vào tối hôm qua rồi.
Anh ta gửi mấy tin nhắn WeChat cho tôi, là vài bức ảnh chụp tôi và Thẩm Duật Hoành đứng nói chuyện trong vườn tối hôm qua, còn có cả ảnh chụp tôi rời đi theo anh.
“Chi Ân, em có gì muốn giải thích với anh không?”
Tôi cảm thấy thật buồn cười, nếu tối hôm qua tôi không vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện giữa bọn họ thì e là giờ tôi sẽ vô cùng hổ thẹn khi nhìn thấy mấy bức ảnh này.
Có đôi khi tôi thật sự không hiểu nổi, tại sao đàn ông muốn chia tay nhưng lại không thể nói thẳng ra?
Rốt cuộc bọn họ lấy đâu ra tự tin như vậy? Nghĩ rằng người phụ nữ sẽ mãi nhớ nhung họ, lụy họ, không chịu dứt ra.
Có lẽ tôi sẽ thấy buồn, nhưng tôi buồn chỉ vì tình yêu ba năm của tôi đã kết thúc trong vô vọng.
Nghiêm túc với tình cảm của chính mình, nhưng tới cuối cùng lại không nhận được trái ngọt.
Từ đầu chí cuối, tôi không làm gì thẹn với lương tâm.
“Tống Ngôn Kỳ, chúng ta chia tay đi. Về chuyện hai bên gia đình, chúng ta tự giải thích với họ là được. Sau này đừng liên lạc nữa.”
Trả lời tin nhắn xong, tôi không đợi anh ta nhắn trả lời nữa, thẳng tay kéo anh ta vào danh sách đen.