Hoa Nở Rộ - Chương 2
6
Bấy giờ tôi đã ý loạn tình mê, chỉ biết gật đầu.
Thẩm Duật Hoành đưa tay giữ chặt gáy tôi, sau đó anh cúi đầu, lần mò mở khóa môi răng tôi, bắt đầu một nụ hôn sâu.
Tôi giống như bị người nào đó ấn mở nút công tắc bí mật trong cơ thể, ngón tay siết chặt ống tay áo của Thẩm Duật Hoành.
Xoắn chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch, nhưng tôi vẫn không khống chế được mình, khẽ rên một tiếng.
“Thoải mái tới vậy sao?”
Anh khẽ cười, cắn môi dưới của tôi, anh tiếp tục dồn lực vào lòng bàn tay đang đặt lên phần eo sau của tôi, kéo cơ thể tôi áp sát cơ bụng rắn chắc của anh.
Thẩm Duật Hoành lại hôn tôi lần nữa, ngăn chặn những tiếng rên rỉ khe khẽ.
“Nếu không, tôi sẽ không nhịn nổi mất…”
Anh vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại của tôi bất chợt vang lên.
Thẩm Duật Hoành thong thả thò tay vào trong túi lấy chiếc điện thoại ra, màn hình hiển thị tên Tống Ngôn Kỳ nhấp nháy liên tục.
Anh nhếch môi cười, cảm xúc nơi đáy mắt anh trông vừa giống đang kiềm chế mình vừa có phần điên cuồng.
“Chi Ân… Là điện thoại của bạn trai cô, có muốn nghe không?”
Tiếng chuông vang lên không ngừng, dường như nó đã kéo chút lý trí của tôi về.
Tôi ra sức lắc đầu, bấy giờ đuôi mắt đã thấm đẫm lệ: “Đừng, Thẩm Duật Hoành, đừng nghe…”
“Không nghe cũng được.”
Anh buông điện thoại xuống, ngả người dựa vào thành ghế ô tô, nói: “Trần Chi Ân, lại đây hôn tôi.”
“Há miệng.”
“Đừng cắn…”
Anh cau mày vì cơn đau, dùng ngón tay tháo đai an toàn ở cổ áo cô.
Yết hầu của anh lăn lộn lên xuống, mở miệng nói với giọng trầm khàn: “Trần Chi Ân, em trưởng thành rồi…”
7
Tôi thật sự không hiểu mấy lời vừa rồi của Thẩm Duật Hoành có ý gì.
Năm nay tôi hai mươi tư tuổi, tôi đã trưởng thành từ lâu rồi.
Xe dừng lại, nhưng là dừng trước cửa lầu chính biệt thự của Thẩm Duật Hoành, tài xế biết ý chạy đi rất xa để tránh mặt.
Thẩm Duật Hoành dùng áo khoác vest bịt kín cơ thể tôi, bế tôi xuống xe.
Cảm giác khô nóng từ trong cơ thể truyền đến khiến tôi cảm thấy khó chịu vô cùng, tôi kéo áo khoác muốn ném đi nhưng lại bị anh giữ chặt bàn tay đang định làm loạn: “Cố chịu đựng chút, vẫn chưa vào phòng đâu.”
Tôi lắc đầu loạn xạ, dùng ngón tay nóng bỏng mở cúc áo sơ mi của anh, vạch tung vạt áo.
Tôi dừng lại trước vòng eo thon gầy và cơ bắp săn chắc của người đàn ông, lòng bàn tay nóng rực dán sát vào cơ bắp hơi lạnh, sau đó khuôn mặt nóng như lửa đốt cũng ghé lại gần.
Ngay đến hơi thở nóng như thiêu như đốt lúc này cũng đang phả lên ngực anh.
Rõ ràng bước chân của Thẩm Duật Hoành loạn một nhịp.
Anh cúi đầu nhìn tôi, đáy mắt ánh lên sự bất lực.
Một lát sau, anh lại ấn bàn tay đang sờ loạn của tôi xuống, bước đi nhanh hơn.
“Trần Chi Ân, đây là do em tự tìm tới.”
“Đến khi tỉnh táo lại cũng đừng khóc lóc, kêu than, cũng đừng trách tôi.”
Chiếc điện thoại bị vứt trên xe lại bắt đầu đổ chuông liên tục như đi đòi mạng vậy.
Và tất nhiên là chẳng ai thèm để ý tới nó.
8
Mặt Tống Ngôn Kỳ đanh lại, lạnh như băng.
Anh ta không nhớ mình đã gọi cho Trần Chi Ân bao nhiêu cuộc điện thoại hay gửi bao nhiêu dòng tin nhắn.
Nhưng tất cả chỉ như đá chìm đáy biển.
Đêm đã khuya, mà anh ta vẫn không buồn ngủ.
Mọi chuyện diễn ra quá mức thuận lợi, có lẽ vào ngày mai, anh ta sẽ yên tâm, thoải mái đá Trần Chi Ân mà lòng không mang gánh nặng gì.
Nhưng ngay lúc này, anh ta không thể gạt bỏ mọi suy nghĩ ra khỏi đầu.
Trong đầu anh ta chỉ toàn hình ảnh khuôn mặt Trần Chi Ân cười với Thẩm Duật Hoành.
Không hiểu sao, anh ta lại thấy hối hận…
Có lẽ anh ta không nên hành động vội vã, bốc đồng như vậy, nghe theo người bạn kia rồi bỏ thuốc vào ly nước trái cây.
Dù Trần Chi Ân chỉ là một bát cháo trắng nhạt nhẽo, vô vị, khiến anh ta chán ngấy lên được.
Nhưng anh ta vẫn không thể chấp nhận được chuyện bát cháo trắng ấy đột nhiên rơi vào tay người đàn ông khác.
Có lẽ đó chỉ là tính chiếm hữu nực cười đang trỗi dậy trong anh ta.
Có lẽ đó chỉ là vì bọn họ đã ở bên nhau ba năm.
Và cũng vì trước đây anh ta từng thật lòng rất yêu cô…
Vì thế nên giờ anh ta mới có cảm giác không cam lòng.
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, Tống Ngôn Kỳ phản xạ có điều kiện, vội vàng cầm lên.
Nhưng không phải Trần Chi Ân gọi tới.
“Thế nào rồi, chuyện này thành, cậu có vui không?” Giọng điệu đắc ý của người bạn truyền đến.
Không hiểu sao Tống Ngôn Kỳ nghe lại thấy chói tai vô cùng.
“Vừa nãy tôi có chụp được ảnh lúc bọn họ đứng trong vườn, còn chụp được cả ảnh Trần Chi Ân bước lên xe Thái tử, hình ảnh rất sắc nét. Ngày mai cậu cầm mấy bức ảnh này đi tìm cô ta rồi đòi chia tay đi, cô ta sẽ không biện minh được gì đâu.”
Tống Ngôn Kỳ bỗng lên tiếng cắt ngang lời người bạn: “Giờ Trần Chi Ân và Thẩm Duật Hoành đang ở cạnh nhau sao?”
“Không có không có, vừa rồi tôi chỉ cố ý hỏi thăm vậy thôi.” Người bạn kia cười nói: “Mặc dù Thái tử kia có chơi bời trăng hoa, nhưng anh ta vẫn có chừng mực. Biết Trần Chi Ân là bạn gái của cậu nên đã đưa cô ta về nhà rồi.”
Tống Ngôn Kỳ cúp máy, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài. Nhưng khi cánh cửa bị đẩy ra, một khuôn mặt xinh đẹp động lòng xuất hiện.
“Ngôn Kỳ, em chờ anh cả nửa ngày rồi…”
Giọng cô gái vô cùng mềm mại, ngọt ngào và quyến rũ. Một mẫu người khác biệt hoàn toàn với Trần Chi Ân.
Trái tim anh ta bị đối phương quyến rũ, khiến anh ta không nhịn nổi nữa.
Nghĩ nếu Trần Chi Ân đã về nhà thì không còn gì phải lo lắng.
Đằng nào anh ta cũng định chia tay cô.
Giờ tới đó gặp cô, nếu lại mềm lòng rồi bị cô dụ, vậy có lẽ anh ta sẽ mất nhiều hơn được.
Đã đi tới nước này rồi… Tống Ngôn Kỳ nghiến răng nghiến lợi.
Cô gái trẻ trung nóng bỏng đã chủ động dấn thân tới cửa, ôm chặt anh ta: “Ngôn Kỳ, sao anh không nói gì thế?”
Anh ta cúi đầu nhìn cô gái trẻ to gan lớn mật kia.
Bát cháo trắng vô vị Trần Chi Ân đã bị anh ta vứt ra sau đầu, không quan tâm.
Tống Ngôn Kỳ nắm cằm cô gái, cúi đầu hôn cô ta: “Đêm nay tới chỗ anh nhé?”
“Anh không sợ bạn gái anh biết ư?”
Tống Ngôn Kỳ khẽ cười: “Bạn gái nào chứ, em mới là bạn gái anh.”
“Đáng ghét ghê, em còn chưa đồng ý đâu.”
“Đồng ý hay không đồng ý cũng vậy, lời em nói không tính.”
Tống Ngôn Kỳ không nhiều lời vô nghĩa nữa, bế cô gái ném lên sofa.
Cô gái sợ tới mức thét chói tai, vòng tay ôm cổ anh ta.
Tống Ngôn Kỳ quỳ một gối bên cạnh cô gái nọ, cởi dây thắt lưng cho cô ta.
Khi anh ta cúi người lần nữa, không biết vì sao, khuôn mặt quyến rũ, ngọt ngào của cô gái kia lại biến thành… Trần Chi Ân.
Tống Ngôn Kỳ ngẩn người mất vài giây, khẽ cau mày.
Thế là anh ta đứng dậy, dứt khoát xoay người cô gái lại, để cô ta quay lưng về phía mình.
Bấy giờ anh ra mới cúi người xuống lần nữa.
9
Thời điểm Thẩm Duật Hoành bế tôi vào bồn tắm, tôi đã kéo tung chiếc váy trên người, trông như một mớ hỗn độn.
Khi ngâm mình xuống nước, sự tỉnh táo trở về với tôi trong vài giây ngắn ngủi.
Nhưng chẳng mấy chốc, dòng nước ấm lướt qua da thịt nóng bỏng khiến cơ thể tôi đã nóng lại càng nóng hơn.
Lưng tôi dán sát vào cơ thể rắn chắc của người đàn ông.
Thẩm Duật Hoành cúi đầu, khẽ hôn sườn mặt tôi.
Trên chiếc kệ treo bên cạnh, điện thoại đang bật ghi âm, nhưng tôi hoàn toàn không biết gì.
Anh cũng không làm mấy cử chỉ cợt nhả, ngay cả hôn môi cũng rất kiềm chế.
Nhưng điều ấy lại càng khiến tôi thấy như bị dày vò, khó chịu.
Tôi không kiểm soát được mình, giơ cánh tay vòng ra sau ôm cổ anh, muốn anh hôn sâu hơn nữa.
Đáng tiếc là Thẩm Duật Hoành nhất quyết dừng lại.
Anh nắm cổ tay tôi, đẩy cơ thể tôi ra.
Tôi nhìn anh bằng ánh mắt mơ hồ, khó chịu: “Anh Thẩm?”
Sau đó Thẩm Duật Hoành dựa lưng vào bồn tắm, nở nụ cười tà ác: “Chi Ân, em phải nói rõ ràng ra, em muốn cái gì?”
Nước trong bồn tắm xuất hiện những gợn sóng lăn tăn, chiếc váy ướt đẫm ôm sát thân hình mảnh khảnh nhưng lả lướt, quyến rũ.
Hơi thở trở nên hỗn loạn, bầu không khí nhộn nhạo… Phần thân trên của Thẩm Duật Hoành trần trụi, để lộ một khoảng da màu mật và cơ bắp săn chắc.
Tôi không kìm lòng được, tôi muốn sờ.
Nhưng khi tôi vừa mới vươn tay ra, anh lại ấn tay tôi xuống.
“Chi Ân, không còn sớm nữa…”
Anh làm bộ muốn đứng dậy.
Tôi lại không nhịn nổi, nhào tới ôm chặt anh: “Anh Thẩm, tôi… Tôi muốn anh…”
“Muốn gì từ tôi?”
“Muốn anh làm như lúc ở trên xe vậy…”
“Tôi là ai?”
“Anh là anh Thẩm…”
“Anh Thẩm?”
Thẩm Duật Hoành khẽ nâng cằm tôi lên: “Trần Chi Ân, nhìn cho rõ đi rồi nói cẩn thận vào.”
“Tôi nhìn rõ… Anh là anh Thẩm, là Thẩm Duật Hoành.”
“Được rồi, giờ nói lại lần nữa, em muốn cái gì?”
Tôi thổn thức, khẽ rên rỉ khóc lóc, nhắm mắt hôn loạn xạ lên cằm anh: “Tôi muốn Thẩm Duật Hoành, muốn Thẩm Duật Hoành…”
“Muốn Thẩm Duật Hoành làm gì?”
“Hôn tôi như lúc ở trên xe…”
10
Cuối cùng anh cũng chịu cúi đầu, dành cho tôi một nụ hôn cháy bỏng, mấy lớp vải vướng víu trên cơ thể tôi bị anh xé bằng sạch.
Giây tiếp theo, tôi được anh bế ra khỏi bồn tắm.
Ngay trước bồn rửa mặt thật lớn trong buồng tắm, ngay trước tấm gương sạch bong không nhiễm một hạt bụi, tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt mình trong đó.
Lớp trang điểm nhẹ đã trôi gần hết, nhưng cả khuôn mặt lại hồng hào, sáng lạn như đánh phấn hồng, đôi mắt như bị phủ một tầng hơi nước lấp lánh.
Tôi vừa được anh bế ra khỏi bồn tắm, nhưng cơ thể còn ướt hơn lúc ngâm mình trong bồn.
Thẩm Duật Hoành cúi đầu hôn vào gáy tôi: “Trần Chi Ân…”
Anh khẽ cắn vành tai tôi: “Sao lại gầy thế này? Không ăn cơm đầy đủ sao?”
“Thẩm Duật Hoành…” Tôi sốt ruột ngẩng mặt lên, nhìn anh qua tấm gương: “Anh nói quá nhiều lời vô nghĩa.”