Hoa Nở Rộ - Chương 1
1
Tôi và Tống Ngôn Kỳ đã yêu nhau được ba năm.
Tôi cũng giống như tất cả những cô gái khác, yêu đương rất nghiêm túc.
Tôi bắt đầu muốn bước vào một cuộc hôn nhân ổn định.
Vào ngày kỷ niệm ba năm yêu nhau, tôi đã chuẩn bị nhẫn đôi.
Nhưng tới cuối cùng lại chẳng có cơ hội lấy ra.
Trong bữa tiệc tụ họp ngày đó, tôi ra ngoài nghe điện thoại lúc giữa chừng, sau đấy vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa Tống Ngôn Kỳ và bạn anh ta.
“Trần Chi Ân rất tốt, rất ngoan, nhưng tôi không muốn cô ấy nữa. Cô ấy giống như một bát cháo trắng, các cậu có hiểu không? Nó giúp người ăn cảm thấy ấm lòng, khiến người ta thoải mái nhưng thực chất thì nhạt toẹt, không có vị gì. Tôi đã ăn suốt ba năm, tôi chán ngấy rồi. Dạo gần đây tôi có quen một cô gái, khá năng động, phong cách táo bạo, dáng người rất đẹp. Tôi thật sự có hơi quá đà một chút.”
“Cậu nghiêm túc đấy à? Cậu muốn chia tay thật sao?”
Tống Ngôn Kỳ ngậm điếu thuốc lá, anh ta cười nói: “Muốn chia tay thật, giờ trong đầu tôi chỉ toàn hình ảnh của yêu tinh kia thôi.”
Nói đến đây, anh ta khẽ than nhẹ một tiếng, nghe giọng điệu vừa bất lực vừa bực bội: “Nhưng tôi không tìm ra lý do gì để chê trách Trần Chi Ân. Tôi không muốn làm người xấu, phải có lý do thích hợp nào đó để đá cô ấy.”
Tôi đứng đằng sau hàng cây xanh cao lớn, nhìn người đàn ông mình thích suốt ba năm.
Anh ta nhíu mày, đáy mắt lộ rõ sự bối rối.
Ba năm trước, anh ta đã tốn rất nhiều công sức để theo đuổi tôi.
Ba năm sau, anh ta vắt óc nghĩ cách để có thể yên tâm, thoải mái đá tôi đi.
Trong mắt tôi, khuôn mặt Tống Ngôn Kỳ bỗng trở nên mơ hồ.
Trên những chiếc lá xanh to bằng lòng bàn tay, có những giọt nước mắt óng ánh nhỏ xuống.
Tôi đưa tay sờ lên mặt, bấy giờ mới nhận ra mình rơi lệ từ khi nào.
2
Khi tôi xoay người rời đi, tôi bỗng nghe thấy người bạn của anh ta lên tiếng: “Tôi có ý này. Nghe nói mấy hôm trước Thẩm Duật Hoành vừa về nước. Vị Thái tử này chơi bời trăng hoa, quần là áo lụa, không có người phụ nữ nào thoát được khỏi tay anh ta.”
Sắc mặt Tống Ngôn Kỳ bỗng tối sầm: “Ý cậu là gì?”
“Ý tôi là, nếu Thẩm Duật Hoành chiếm được cô ta, vậy chẳng phải cậu có lý do chính đáng để chia tay rồi sao?”
“Thẩm Duật Hoành lúc nào cũng đề ra tiêu chuẩn cao hơn đỉnh, tại sao anh ta phải coi trọng người như Trần Chi Ân làm gì?”
Giọng Tống Ngôn Kỳ có hơi lạnh lùng.
“Nghe nói cậu ấm này chỉ chọn đúng một gu thôi. Trong ngần ấy năm, anh ta đổi mười mấy cô bạn gái, nhưng tất cả đều là loại tiểu bạch hoa*, và biết chơi Anipop. Vừa hay, khuôn mặt của Trần Chi Ân lại quá đúng gu anh ta.”
*Tiểu bạch hoa: mang ý ẩn dụ phê phán, thường chỉ những cô gái yếu đuối vô dụng không có chút lợi ích gì cho mọi người mà ngược lại còn dở chứng đỏng đảnh tiểu thư.
Nhưng Tống Ngôn Kỳ lại lắc đầu với thái độ chắc nịch: “Trần Chi Ân ngoan như vậy, cô ấy lại là người sống theo quy tắc cứng nhắc nên sẽ không thích loại người kiểu này đâu. Thế nên dù Thẩm Duật Hoành có coi trọng cô ấy cũng vô dụng.”
“Trời, ngựa chết nhưng cứ coi như ngựa sống mà chạy chữa, cứ thử xem sao.”
Người bạn kia cười nói: “Lỡ như lại được, vậy chẳng phải cậu đã giải quyết được chuyện phiền lòng rồi sao? Còn nữa, Thái tử cạy góc tường nhà cậu, nói thế nào cũng là lỗi anh ta, anh ta sẽ mắc nợ cậu. Cái này có đốt đèn lồng đi tìm cũng khó nha.”
Tống Ngôn Kỳ khẽ cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
“Vừa hay, đêm nay vị Thái tử kia cũng tới đây ăn cơm, cậu thử xem?”
Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt Tống Ngôn Kỳ, không chớp mắt.
Khoảng mười mấy giây trôi qua, anh ta khẽ gật đầu.
Mà vào khoảnh khắc anh ta gật đầu, dấu vết ràng buộc cuối cùng nơi đáy lòng tôi bỗng biến mất không thấy tăm hơi.
3
Cuối bữa tiệc, Tống Ngôn Kỳ nói anh ta uống quá nhiều nên muốn tôi cùng đi tản bộ ngoài vườn.
Tôi không từ chối…
Khi đi ra ngoài, anh ta vô tình làm đổ đồ uống khiến váy tôi bị bẩn.
Sau đó anh ta dẫn tôi tới phòng nghỉ đổi một bộ đồ mới, là một bộ đồ màu trắng, trông kiểu dáng rất ngây thơ.
“Em xõa tóc xuống trông sẽ đẹp hơn.”
Tống Ngôn Kỳ bỗng giơ tay tháo chiếc kẹp tóc tôi xuống.
Mái tóc dài ngang eo bung ra, óng ả như lụa.
Đáy mắt anh ta ửng đỏ, trong một khoảnh khắc, tôi thấy sự dịu dàng ánh lên từ đôi mắt anh ta.
Nhưng sau cùng anh ta vẫn nói: “Đi thôi.”
Khu vườn rất rộng, vì đang là đêm xuân nên thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu vàng, nhưng dường như phần yên ắng nhiều hơn.
“Chi Ân, em đợi anh một lát, anh đi gọi điện thoại.”
Tôi gật đầu, vẫn im lặng không từ chối.
Tống Ngôn Kỳ cầm điện thoại di động rồi rời đi, nhưng mãi lúc lâu sau anh ta vẫn không quay lại.
Có một người đàn ông uống say tới đây hút thuốc, anh ta tiến đến gần trong bộ dạng say khướt.
Tôi không né kịp, phần cổ váy suýt bị người nọ xé toạc.
Tôi hét lên trong hoảng loạn…
Ở đằng sau đám cây xanh cách đó không xa, chợt có tiếng bước chân nối tiếp nhau vang lên, mấy tên vệ sĩ cao to mặc đồ đen xuất hiện.
Vệ sĩ chỉ cần vài ba cú đánh đã thành công đẩy ngã con ma men kia xuống đất, và sau đó tôi đã được diện kiến Thẩm Duật Hoành trong truyền thuyết.
Anh đứng giữa màn đêm u tối, với những tia lửa le lói giữa các kẽ hở ngón tay.
Ánh đèn không quá sáng, khuôn mặt anh cũng bị bóng tối che phủ gần hết, trông mơ hồ không rõ ràng.
Tôi chỉ thấy thân hình cao ráo mảnh khảnh của anh.
Tôi ngượng ngùng túm chặt cổ áo, mái tóc dài rũ xuống ngực hơi rối.
Ngọn gió đêm xuân thật dịu dàng, thổi bay vạt váy mơn trớn trên bắp chân một chút, nó mang lại cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
Tôi không nhịn được, bèn khom lưng phủi vạt váy xuống, sau đó bẻ gãy đôi giày cao gót khiến tôi không thể đứng vững.
Cơ thể tôi nghiêng ngả và khi gần như té ngã, một bàn tay đàn ông có lực bỗng xuất hiện giữ chặt cánh tay tôi.
Giây tiếp theo, một chiếc áo khoác vest thoang thoảng mùi thuốc là và mùi trầm hương xuất hiện trên vai tôi, che khuất nửa bờ vai trần.
4
Ở phía Tây khu vườn có một cái đình hóng gió nằm trên khu đất nhô cao hơn chút, Tống Ngôn Kỳ và đám bạn của anh ta đang đứng dưới cái đình đó.
Họ có thể nhìn thấy tất cả những chuyện vừa xảy ra trong khu vườn, không bỏ sót bất cứ điều gì.
Tống Ngôn Kỳ thấy Thẩm Duật Hoành ra lệnh cho vệ sĩ giải vây giúp Trần Chi Ân, thấy Thẩm Duật Hoành kịp thời đưa tay đỡ Trần Chi Ân và khoác áo lên người cô.
Mọi chuyện tiến triển đúng như những gì bạn anh ta nói, ngay từ lần đầu gặp, Thẩm Duật Hoành chưa từng rời mắt khỏi Trần Chi Ân.
Ban đầu Tống Ngôn Kỳ rất vui mừng vì điều này, nhưng khi thấy từ đầu tới cuối Trần Chi Ân không tỏ thái độ hiềm khích, né tránh, anh ta lại mang cảm giác khó chịu khó diễn tả bằng lời.
Trần Chi Ân rất nhát gan, cũng rất biết ngoan ngoãn nghe lời.
Mặc dù Tống Ngôn Kỳ cảm thấy chán vì cô lúc nào cũng dịu dàng như nước, nhưng trong thâm tâm anh ta lại hy vọng cô sẽ chỉ ngoan ngoãn dịu hiền với một mình anh ta.
Màn đêm càng lúc càng tối đen… Anh ta đứng nhìn trợ lý của Thẩm Duật Hoành cầm một đôi giày mới tới, nhìn hai người bọn họ đang nói gì đó mà anh ta cũng không biết.
Anh ta thấy thỉnh thoảng Trần Chi Ân lại cong môi cười, lúm đồng tiền hai bên má cứ lúc ẩn lúc hiện, trông vừa dễ thương vừa ngọt ngào.
Anh ta không biết điếu thuốc rơi tàn từ khi nào, nhưng anh ta đã thất thần khi nhìn cảnh tượng đó.
Mãi cho đến khi Trần Chi Ân ngoan ngoãn rời đi với Thẩm Duật Hoành, anh ta mới kinh hãi, siết chặt điếu thuốc đang cháy dở khiến lòng bàn tay đau nhói vì bị bỏng.
Tống Ngôn Kỳ vội buông ngón tay, đầu mẩu thuốc lá rơi xuống.
Khi anh ta ngước mắt lên nhìn lần nữa, khu vườn đã trống rỗng, không một bóng người.
5
Sau khi lên xe của Thẩm Duật Hoành, tôi mới nhận ra cơ thể mình có gì đó khác thường, chắc chắn là do ly nước trái cây cuối cùng mà Tống Ngôn Kỳ đưa cho tôi, anh ta đã thả thứ gì không sạch sẽ vào ly nước.
Tôi biết Tống Ngôn Kỳ là kẻ hèn xảo quyệt, đáng khinh, nhưng tôi không ngờ anh ta lại đáng kinh tởm đến mức này.
Bên nhau ba năm, chúng tôi cũng đã ra mắt cha mẹ hai bên.
Tất cả mọi người đều nghĩ chúng tôi sắp bàn tính chuyện cưới xin.
Nhưng giờ đây, anh ta lại tự tay đẩy tôi cho người đàn ông khác chỉ để không mang cảm giác tội lỗi khi đá tôi.
Tác dụng thuốc càng lúc càng phát huy mạnh…
Khoảnh khắc chiếc xe đi vào chỗ xóc, chân tôi vô tình chạm vào đầu gối của Thẩm Duật Hoành.
Cơ thể nóng bỏng, mềm nhũn đến nỗi tôi không thể ngồi thẳng được.
Thẩm Duật Hoành ngước mắt nhìn tôi: “Trần Chi Ân, cô sao vậy?”
Bấy giờ đầu óc tôi đã không còn tỉnh táo nữa, nhưng tôi vẫn nghe được rằng anh vừa gọi đầy đủ họ tên tôi.
Cảm giác cổ họng khát khô khiến tôi khó chịu vô cùng, tôi cất giọng nghẹn ngào, uốn người: “Anh Thẩm…”
Tôi muốn nói, nhờ anh đưa tôi tới bệnh viện.
Nhưng vào khoảnh khắc tay anh túm cánh tay tôi, sợi dây lý trí lung lay sắp đổ kia bỗng đứt đoạn.
“Sao lại nóng thế này?”
Thẩm Duật Hoành khẽ cau mày đẹp, đặt tay lên trán tôi.
Lúc này nhiệt độ cơ thể anh thấp hơn tôi một chút.
Anh vừa mới chạm vào, tôi đã thở dài thoải mái.
Mùi khói thuốc lá nhàn nhạt, mùi trầm hương lan khắp bầu không khí.
Tôi nắm lấy ngón tay anh, áp nó lên khuôn mặt nóng bỏng của mình: “Thật thoải mái…”
Thẩm Duật Hoành ra lệnh cho tài xế quay đầu xe, sau đó hạ tấm chắn xuống.
Không gian ở hàng ghế phía sau khá lớn và đã được bịt kín, rất riêng tư. Cuối cùng anh cũng tháo bỏ lớp ngụy trang xuống.
Anh rút tay ra, ôm eo tôi.
Cơ thể tôi được nâng lên cao, sau đó lại bị hạ xuống rất nhanh.
Làn váy màu trắng của tôi bay tán loạn quanh bụng anh, giống như những bông hoa mới chớm nở.
Thẩm Duật Hoành giơ tay lên, lòng bàn tay cọ lên đôi môi vừa sưng vừa nóng bỏng của tôi.
Trên khuôn mặt anh xuất hiện ham muốn dục vọng phù phiếm, anh cất giọng trầm khàn mê đắm: “Chi Ân.”
“Hử?” Tôi nhìn anh bằng ánh mắt mơ hồ, rồi lại không thể khống chế được bản thân, há miệng cắn ngón tay thon dài của anh.
Cảm giác nóng ấm khi đụng chạm chỉ giảm bớt sự khô nóng trong cơ thể trong thời gian ngắn ngủi.
“Có muốn thoải mái hơn không?”
Anh đặt một bàn tay khác lên phần eo sau của tôi, ấn chặt.
Khoảnh khắc nói xong câu kia, anh dồn một lực nhẹ vào lòng bàn tay.
Cơ thể của tôi nghiêng về phía trước, nằm trọn trong lòng người đàn ông.
“Có muốn… Thoải mái hơn nữa không?”