Hoa Nở Lần Hai - Chương 4
Nhưng tôi từ chối tất cả.
Bởi vì mục đích ban đầu của tôi không phải là để nổi tiếng.
Mặt khác, kết quả của việc nổi tiếng là, gia đình của Bùi Tự và cha mẹ tôi đều nhận ra rằng tôi đang không làm việc đàng hoàng.
Đầu tiên, cha mẹ tôi gọi điện hỏi tôi tại sao không chịu an phận làm vợ hiền giúp chồng dạy con, mà lại làm những việc không nên này.
Sau đó, có một tối, mẹ của Bùi Tự gọi điện cho tôi: “Đừng chỉ vui chơi làn video mãi. Tuần sau là sinh nhật cha chồng của con, nhớ về nhà ăn cơm.”
Tôi cúp điện thoại.
Lúc tôi đang lo lắng thở dài.
Bùi Tự mang theo Bùi Tử An xông vào.
Bùi Tự mang cho tôi một ít quần áo dùng hằng ngày.
Tôi nhăn mặt: “Tôi không phải không có tiền, những thứ này tôi có thể mua lại, sau này đừng gửi cho tôi nữa. Những thứ tôi để ở nhà thì để dì giúp việc dọn dẹp và xử lý.”
Khi tôi ly hôn với Bùi Tự, tôi không ngốc đến mức từ bỏ tài sản.
Vì nhà họ Bùi là sản nghiệp gia tộc, tài sản chung thuộc về tôi và Bùi Tự cũng khá phức tạp nếu để phân chia, cho nên tôi chỉ yêu cầu hai chục triệu.
Khi ký hợp đồng ly hôn, Bùi Tự còn thêm cho tôi mười triệu nữa.
Vì vậy, tài chính của tôi rất dư dả.
Lúc này, Bùi Tử An đang được quấn trong lớp áo dày, đi đến gần tôi, lúc thằng bé định nói gì đó thì lại ngừng lại.
Tôi nhận thấy thằng bé đã gầy đi rất nhiều.
“Con muốn nói gì?”
Thằng bé mím môi: “Mẹ ơi, mẹ thật sự bị bệnh sao? Chị Thư Mạn nói bệnh ung thư thì sẽ chết, sao mẹ không chết?”
Bùi Tự nghiêm giọng quát con trai: “Bùi Tử An, con lại nói nhảm gì vậy?”
Bùi Tử An không vui ngẩng đầu: “Mẹ đã lừa chúng con!”
Thằng bé nhăn mặt về phía tôi: “Mẹ ơi, mẹ hoàn toàn không bị bệnh đúng không? Lúc đó mẹ lừa con và cha. Mẹ cố tình để chúng con nói sai, rồi mẹ lợi dụng cơ hội để bỏ rơi chúng con, thực ra mẹ đã không muốn con và cha nữa, đúng không?”
Với đứa trẻ này, bây giờ dù thằng bé nói gì, tôi cũng không còn cảm thấy tức giận nữa.
Tôi cầm vài miếng táo sấy khô nhấm nháp: “Lại là chị Thư Mạn nói với con như vậy sao?”
Bùi Tử An im lặng với vẻ mặt nghiêm nghị.
Có vẻ như tôi đã đoán đúng.
Tôi không khỏi khâm phục Thư Mạn.
Dù cô ta đã đánh Bùi Tử An, Bùi Tự cũng đã biết điều đó, nhưng cô ta vẫn có thể duy trì liên lạc với cha con họ.
Cô ta vẫn có thể tiếp tục gây xích mích mối quan hệ giữa chúng tôi.
Bùi Tự nhận ra tâm trạng của tôi, anh ta vội vã giải thích: “Em biết mà, Tử An đã quen với việc mỗi ngày đều ăn bánh ngọt.”
Tôi ừ đáp lại: “Tôi biết, dù sao cũng đã nạp năm mươi vạn, sao có thể tiêu hết nhanh chóng như vậy.”
Bùi Tự cảm thấy lúng túng.
Tôi chỉ vào cửa lớn: “Đồ đã được giao, các người có thể đi được rồi. Từ nay, hai người đừng tìm bất kỳ lý do nào để đến gặp tôi nữa.”
“À đúng rồi, tuần sau là sinh nhật cha anh, tôi sẽ không đến. Về chuyện ly hôn, anh nên sớm thông báo cho gia đình, cứ diễn kịch với các anh mãi, tôi cũng mệt lắm.”
Gương mặt của Bùi Tự trông rất thất vọng.
Có vẻ như anh ta không ngờ rằng tôi vẫn giữ thái độ ác liệt như vậy.
Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ: “Muộn rồi, có lẽ chúng tôi sẽ ở lại một đêm, sáng mai rồi đi…”
Điện thoại của anh ta bỗng nhiên reo lên.
Tiếng khóc của Thư Mạn vang lên: “A Tự, cha em qua đời rồi, anh có thể đến bên em không?”
Bùi Tự gần như không cần suy nghĩ: “Được.”
Sau khi anh ta cúp điện thoại, anh ta mới nhớ lại việc vừa yêu cầu ở lại qua đêm.
“Thẩm Trúc, Thư Mạn chỉ có một người cha…”
Tôi cười: “Ai mà không chỉ có một người cha?”
Anh ta cảm thấy xấu hổ vì sự lúng túng của mình, mặt đỏ bừng.
Tôi mở cửa.
“Xin mời.”
Bùi Tự còn muốn giả bộ nói thêm thêm gì đó, tôi chỉ liếc qua: “Biến đi.”
Bùi Tự đành dẫn theo con trai anh ta đi đến nhà tang lễ.
Chỉ một tuần sau, anh ta lại xuất hiện ở đó vì cha của anh ta, vào ngày sinh nhật, bị Thư Mạn làm tức đến mức lên cơn đau tim, qua đời ngay lập tức.
Theo thông tin từ dì giúp việc nhà họ Bùi.
Vào ngày sinh nhật của ông cụ, Thư Mạn xông vào nhà cũ để ép cưới.
Cô ta nói với người nhà họ Bùi: “Thẩm Trúc và Bùi Tự đã ly hôn từ lâu rồi!”
Cha mẹ Bùi đều không tin.
Thư Mạn liền vứt ra một chồng ảnh.
Những bức ảnh đó đều được chụp ở tang lễ của cha cô ta.
Trong khi gia đình chịu tang đáp lễ, Bùi Tự đứng cạnh Thư Mạn.
Ai nhìn thấy điều này cũng sẽ nghĩ Bùi Tự là chồng của Thư Mạn.
Ông cụ tức giận đến mức lên cơn đau tim ngay tại chỗ, chưa kịp chờ xe cứu thương đến, ông cụ đã không còn thở nữa.
Nhà họ Bùi luôn đối xử tốt với tôi, về tình về lý, tôi cũng phải tham dự tang lễ của ông cụ.
Bùi Tự trông rất tiều tụy.
Khi gặp tôi, anh ta vẫn giải thích: “Thẩm Trúc, Thư Mạn nói gia đình cô ta không có quyền lực, nhưng cô ta vẫn muốn tổ chức một tang lễ trang trọng cho cha cô ta. Cho nên cô ta bảo tôi giả làm người nhà chịu tang…”
“Vậy cho nên, giờ đây anh thật sự trở thành người nhà chịu hiếu tang.”
Tôi phẩy tay: “Anh thực sự không cần phải giải thích nhiều như vậy với tôi, dù sao chúng ta đã không còn là vợ chồng nữa.”
Bùi Tự vội vàng nắm lấy tay tôi: “Vợ à, trước đây anh thật sự rất ngu ngốc, anh không ngờ cô ta lại độc ác như vậy! Anh biết sai rồi, em trở về nhé, được không em?”
Anh ta lại kéo Bùi Tử An đến, thằng bé vẫn đang khóc nức nở: “Tử An, con mau xin lỗi mẹ đi!”
Bùi Tử An nước mắt nước mũi tèm lem: “Mẹ ơi, con xin lỗi, mẹ về nhà đi mẹ. Mẹ ơi, con yêu mẹ.”
Tôi đưa cho thằng bé một chiếc khăn giấy.
“Thế nhưng, giờ tôi đã không còn yêu các người nữa rồi.”
…
Tôi gặp lại Bùi Tử An lần nữa đã là bốn năm sau.
Cậu bé đã là học sinh lớp ba tiểu học.
Cậu bé cùng thầy cô đến thăm nhà máy chế biến thực phẩm hữu cơ của tôi.
Bốn năm trước, sau đám tang của ông cụ Bùi, tôi đã chuyển đi khỏi cái sân nhỏ của bà ngoại để tìm sự yên tĩnh.
Tuy nhiên, tôi vẫn không thể quên những tháng ngày thư thái đó, không quên được hương vị ngọt ngào của cà rốt, khoai tây và cải thảo không dùng phân bón hóa học, không quên được mùi thơm của gà, vịt, ngỗng và heo mà tôi tự nuôi.
Cũng không quên được nỗi chua xót và sự bất lực của những người nông dân làm việc cả năm mà không đổi được bao nhiêu tiền từ mùa màng của họ.
Vì vậy, tôi đã thành lập một nhà máy chế biến thực phẩm hữu cơ.
Tôi tự quay video và livestream trên mạng xã hội, quảng bá nông sản quê hương.
Sau bốn năm, diện tích nhà máy của tôi đã mở rộng gấp nhiều lần.
Tôi trở thành người đại diện hình ảnh của tỉnh và là chiến sĩ thi đua lao động cấp quốc gia.
Mặc dù, mấy năm qua tôi chưa gặp lại Bùi Tự và Bùi Tử An, nhưng thỉnh thoảng dì giúp việc sẽ báo tin về nhà họ Bùi cho tôi.
Sau khi ông cụ qua đời không lâu, mẹ Bùi cũng bị đột quỵ.
Bùi Tự một mình điều hành công ty, bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán.
Thư Mạn không hài lòng với việc Bùi Tự cắt đứt liên lạc với cô ta, nên cô ta đã liên kết với đối thủ một mất một còn của Bùi Tự, khiến Bùi thị bị tổn thất vài lần.
Bùi thị đã từng vô cùng hưng thịnh, hiện đang dần dần suy yếu, giá trị thị trường bây giờ của nó đã không bằng một nửa của công ty tôi.
Tâm tình của Bùi Tự không tốt, đôi khi anh ta uống rượu vào sẽ trút giận lên người Bùi Tử An.
Anh ta mất đi thể diện và giáo dưỡng của bản thân. Anh ta mắng con trai mình là đứa xui xỏe.
“Giá mà mày không nhất quyết muốn Thư Mạn làm mẹ mày, thì mẹ mày đâu có bỏ chúng ta?”
“Nếu không phải vì mày nghi ngờ mẹ con có thật sự bị bệnh hay không, thì mẹ mày đã không vắng mặt trong bữa tiệc sinh nhật ông nội mày. Ông nội mày cũng sẽ không chết!”
Ban đầu, Bùi Tử An còn nhỏ nên không biết phản bác.
Sau đó, cậu bé bắt đầu chống đối.
“Nếu không phải vì cha đưa tôi đi gặp Thư Mạn, tôi làm sao có cơ hội so sánh cô ta với mẹ tôi?”
“Khi tôi nói muốn tiêu hết tiền chữa bệnh của mẹ, để bà ấy chết, cha đã đi gửi năm mươi vạn đó cho Thư Mạn?”
“Khi đó tôi mới năm tuổi, còn cha đã bao nhiêu tuổi rồi? Mẹ tôi có thể tức giận với một đứa trẻ sai? Hay mẹ tôi tức giận với một người trưởng thành?”
“Sau khi tôi bị Thư Mạn tát một cái, tôi đã ghét cô ta chết đi được, là cha để cho cô ta đến xin lỗi tôi và mua đồ chơi cho tôi, tôi mới chấp nhận cô ta lần nữa. Sau đó tôi lại bị cô ta kích động, nghi ngờ mẹ tôi giả bệnh bỏ rơi chúng ta…”
…
Ngày Bùi Tử An đến tham quan, tôi tình cờ đi qua nhóm trẻ con.
Cậu bé đứng dưới bức chân dung lớn của tôi, đôi mắt ươn ướt.
Giáo viên hỏi Tử An làm sao vậy.
Cậu bé vuốt ve bức ảnh: “Đây là mẹ em.”
Các bạn học tỏ vẻ không tin: “Bùi Tử An nói khoác!”
“Mẹ cậu làm sao có thể lợi hại như vậy!”
“Bùi Tử An nhận nhầm mẹ rồi, hì hì hì…”
Bùi Tử An gấp đến đỏ cả mặt.
Cậu bé vội vàng biện minh, đến khi quay đầu lại, cậu bé thấy tôi đứng cách đó không xa.
“Thật tốt quá rồi! Mẹ mình đang ở đó! Mình sẽ nhờ mẹ nói cho các bạn biết mình có phải là con của mẹ không!”
Cậu bé vui vẻ chạy về phía tôi.
Cảnh tượng trước mắt như trùng lặp lại, giống như ngày hôm đó.
Cũng chính đứa trẻ này, vui vẻ nói với cha mình.
“Thật tốt quá rồi, mẹ chết rồi, chị Thư Mạn làm mẹ con!”
Tôi nhẹ nhàng chặn lại cậu bé ở trước mắt lại.
“Bạn nhỏ à, bạn nhận nhầm người rồi, tôi không phải mẹ của bạn.”
Bùi Tử An lo lắng đến mức sắp khóc.
“Mẹ ơi, con sai rồi, con và cha đều biết sai rồi. Mẹ về nhà với con đi, không có mẹ ở nhà, mọi người đều không cười nữa.”
“Mẹ ơi, con sẽ không nhận ai khác làm mẹ nữa, cha cũng sẽ không thân mật với những chị gái khác nữa. Con cầu xin mẹ, hãy về với chúng con đi!”
Tôi mỉm cười và ra hiệu cho giáo viên.
Giáo viên đến đưa Bùi Tử An đi, giáo viên đó còn luôn miệng xin lỗi tôi.
Có một cô bé đến an ủi tôi.
“Dì ơi, chắc chắn là dì quá tuyệt vời, nên Bùi Tử An mới muốn nhận dì làm mẹ. Nếu con có một người mẹ như dì, con cũng sẽ rất tự hào, ngay cả ngủ cũng sẽ cười ra tiếng!”
Tôi vỗ vai cô bé: “Vậy bạn nhỏ có yêu mẹ của mình không?”
“Tất nhiên con yêu mẹ rồi ạ. Dù mẹ con không đẹp như dì, cũng không thành công như dì, mẹ chỉ là một công nhân vệ sinh bình thường, nói chuyện khá thô lỗ, nhưng mẹ luôn ôm con khi con bị bệnh, nấu ăn cho con mỗi ngày. Con cũng rất tự hào về mẹ, con cũng cười ra tiếng khi mơ thấy mẹ vào ban đêm đó!”
Bùi Tử An nghe vậy, cậu bé dần dần ngừng giãy giụa.
Cô bé nâng gương mặt ngây thơ lên nói:
“Vậy dì ơi, dì có con không?”
Tôi cười: “Dì cũng từng có một đứa, nhưng bốn năm trước, nó đã khiến dì mất nó đi.”
Bùi Tử An đã khóc nức nở.
Cậu bé nhìn tôi.
“Mẹ ơi.”
Nhưng lần này, cậu bé đã không gọi thành tiếng.
-HẾT-