Hoa Nở Lần Hai - Chương 3
Bùi Tự dẫn theo Bùi Tử An rời đi.
Bùi Tử An có vẻ tức giận vì không được ăn món cá trích hầm đậu hũ do mẹ nấu.
Tôi nhìn theo hướng chiếc xe rời xa, rồi vui vẻ quay lại mua một miếng đậu hũ mới.
Khi món canh cá trích được bưng ra, tôi lại rắc lên ít hành lá và rau mùi.
Tôi hít một hơi thật sâu, thưởng thức hai bát canh một cách thoải mái.
Uống canh nóng sau cơn mưa, thật sự làm dịu lòng người.
Sau lần đó, Bùi Tự và con trai anh ta không đến làm phiền tôi trong một thời gian dài.
Thời gian trôi qua nhanh, mùa thu đã đến.
Ngày hôm đó, tôi ngồi dưới giàn nho xem lại những bức ảnh chụp gần đây.
Một chiếc taxi dừng lại trước cửa.
Dì giúp việc ở nhà vội vã đưa Bùi Tử An xuống xe.
Thấy tôi, dì giúp việc thở phào nhẹ nhõm: “Bà chủ, cô không sao, thật sự tốt quá rồi.”
Bùi Tử An lại lao vào vòng tay tôi.
“Thật tốt quá, mẹ không chết, con vẫn còn mẹ!”
Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Dì giúp việc lau nước mắt, kể cho tôi nghe tất cả mọi chuyện.
Ngày hôm qua vốn là sinh nhật của Thư Mạn, ban đầu Bùi Tự đã hứa sẽ cc một bất ngờ cho Thư Mạn.
Thư Mạn nghĩ rằng Bùi Tự sẽ cầu hôn cô ta.
Trên đường đến khách sạn, Bùi Tự nhận được cuộc gọi từ giáo viên thông báo rằng Bùi Tử An đã xung đột với một bạn nhỏ và làm gãy một cái răng của bạn nnh ấy.
Hai người vội vàng đến trường mẫu giáo.
Có lẽ để sớm kết thúc việc này để kịp đi đến khách sạn, cho nên, khi Thư Mạn vừa thấy Bùi Tử An, cô ta đã yêu cầu thằng bé xin lỗi bạn nhỏ ấy.
Tử An nói thằng bé không sai: “Là bạn ấy bắt đầu trêu em trước, bạn ấy còn đá em mấy cái nữa.”
Lúc này Thư Mạn lập tức trầm mặt xuống: “Bùi Tử An, sao lại em lại nói dối, em xin lỗi bạn ngay lập tức đi!”
Tuy nhiên, Bùi Tử An kiên quyết không đồng ý: “Em không sai, em cũng không nói dối, tại sao em lại phải xin lỗi?”
Sau đó, dưới sự kiên quyết của Bùi Tự, giáo viên đã xem lại camera giám sát.
Quả thật là bạn nhỏ đó đã bắt đầu trêu chọc Bùi Tử An trước.
Nhóc con đó đã lớn tiếng nói với Tử An: “Chị ở cửa hàng bánh ngọt gần trường là một người xấu, cô ta là người tình của cha cậu, là kẻ thứ ba!”
Có lẽ việc Bùi Tự hàng ngày đưa con trai đến cửa hàng bánh ngọt, cộng với việc tôi đã lâu không đón đưa Bùi Tử An đã khiến các phụ huynh bắt đầu bàn tán.
Kết quả là Bùi Tử An đã cãi nhau với bạn nhỏ đó: “Chị Thư Mạn là tốt nhất, mẹ không cần tôi và cha nữa, chị Thư Mạn không phải là người thứ ba!”
Bạn nhỏ đó đã đá Bùi Tử An vài cái. Khi Bùi Tử An đẩy bạn nhỏ ấy, bạn nhỏ ấy ngã xuống đất và gãy một cái răng.
Khi sự thật được làm rõ, Bùi Tự đã đưa Bùi Tử An về nhà. Anh ta cũng không mời Thư Mạn đến khách sạn nữa.
Thư Mạn cho rằng Bùi Tử An đã làm hỏng kế hoạch được cầu hôn của cô ta.
Hôm nay, khi Bùi Tự gửi Bùi Tử An ở cửa hàng cho Thư Mạn chăm sóc, cô ta không kiềm chế được mà đã tát Bùi Tử An một cái.
Cô ta còn mắng thằng bé là không làm được việc gì mà chỉ biết phá hoại.
Bùi Tử An khóc, nó theo bản năng mà gọi mẹ.
Thư Mạn đã siết chặt miệng thằng bé rồi nói:
“Câm miệng đi, mẹ mày bị ung thư rồi, cô ta sẽ chết sớm thôi! Rồi mày sẽ không có mẹ nữa. Mày đừng bao giờ nhắc đến mẹ mày trước mặt tao nữa!”
Bùi Tử An cảnh cáo cô ta: “Cô là người xấu, tôi sẽ nói với cha!”
Thư Mạn không quan tâm đến thằng bé: “Cha mày yêu tao, dù mày có nói với cha mày thì cũng vô ích mà thôi!”
“Mày không được nói với cha mày, nếu không nghe lời tao, tao sẽ bảo cha mày giết mày!”
Bùi Tử An sợ hãi.
Thằng bé đành phải tìm dì giúp việc, nhờ bà ấy đưa thằng bé đến quê để xem mẹ thằng bé có thật sự đã chết rồi hay không.
Tôi lặng lẽ lắng nghe, rồi đưa cho dì giúp việc một chùm nho, nhưng không hề an ủi Bùi Tử An, thằng bé đã bị tôi đẩy ra, đến giờ thằng bé vẫn không ngừng khóc.
Khi dì giúp việc ăn xong nho, tôi thay quần áo.
“Đi thôi.”
Dì giúp việc nhìn tôi với vẻ nghi ngờ: “Bà chủ, cô muốn đi đâu vậy?”
“Đi tìm quý cô Thư kia.”
Bùi Tử An vui vẻ lên xe.
“Mẹ đi báo thù cho con sao?”
Tôi không trả lời.
Thằng bé nắm tay tôi kéo về phía ghế sau, tôi nhẹ nhàng gạt tay thằng bé ra, ngồi ở ghế lái phụ.
Bùi Tử An rõ ràng rất vui, suốt dọc đường thằng bé không ngừng nói chuyện, chủ đề của thằng bé vẫn luôn quay quanh tôi.
Đây là cảnh tượng tôi chưa từng thấy qua.
Con trai tôi, tôi chỉ mới rời xa thằng bé hai tháng, mà thằng bé đã biết cách nịnh nọt lấy lòng.
Có thể thấy, thằng bé nhớ tôi không chỉ vì muốn ăn món tôi nấu, cũng không chỉ vì cái tát kia của Thư Mạn.
Mà bởi vì thằng bé đã nhận ra rằng, sau khi mẹ thằng bé rời đi, tình hình hiện tại của thằng bé rất khó khăn, cảm giác an toàn đã hoàn toàn biến mất.
Khi xe đến cửa hàng bánh ngọt, Bùi Tự cũng đang có mặt ở đó.
Tôi đẩy cửa vào, không nói gì, lập tức tát Thư Mạn hai cái!
Thư Mạn bị tôi tát đến mức khóe môi chảy máu.
Cô ta ôm mặt, đau đến rơi nước mắt.
Nhưng vẫn cố gắng tạo dáng khiêm tốn.
“Chị Thẩm Trúc, chị đánh đi, em biết vì tôi yêu A Tự nên chị đã muốn đánh em từ lâu rồi.”
“Cô nhầm rồi.” Tôi xoa lòng bàn tay đang tê dại của mình: “Hai cái tát ngày hôm nay của tôi không liên quan gì đến Bùi Tự.”
“Cái tát thứ nhất, tôi đánh cô vì cô đã nguyền rủa tôi chết sớm.”
“Cái tát thứ hai, tôi đánh cô vì đã động tay động chân với con trai tôi.”
Tôi nhìn Bùi Tử An: “Thằng bé là con trai tôi, dù tôi không còn là dâu của nhà Bùi, việc dạy bảo thằng bé vẫn thuộc về cha và ông bà nội của thằng bé. Cô không có quyền động vào thằng bé.”
Thư Mạn tỏ vẻ oan ức, cắn môi: “Tử An không nghe lời, em dạy dỗ thằng bé cũng là vì tốt cho thằng bé.”
Cô ta rưng rưng nước mắt, nhìn Bùi Tự cầu xin giúp đỡ.
Nhưng Bùi Tự lại tránh ánh mắt của cô ta, thay vào đó, anh ta hỏi tôi.
“Cô vừa mới phẫu thuật, dùng sức mạnh như vậy, vết thương có sao không?”
Tôi không muốn trả lời anh ta.
Lúc này, Bùi Tử An đột nhiên vỗ tay.
“Wow, mẹ thật tuyệt! Mẹ đã đánh người xấu vì con, mẹ yêu con.”
Tôi từ từ ngồi xuống, vỗ về khuôn mặt nhỏ của Bùi Tử An.
“Cô ta đánh con có đau không?”
“Đau.” Có lẽ vì hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, Bùi Tử An nhíu mặt lại rồi khóc.
Tôi thở dài, lấy khăn ướt lau tay.
“Vậy, con có biết không, khi mẹ nghe tin con muốn mẹ chết, cái đau đó, nó đau hơn rất nhiều so với cái tát của cô ta.
Ngày nhận được chẩn đoán bệnh, ngay lập tức, tôi đã gọi cho Bùi Tự.
Sau đó, tôi nghĩ đến Bùi Tử An.
Tôi đột nhiên muốn đón thằng bé từ trường về, rồi dẫn thằng bé đến cửa hàng bánh ngọt của Thư Mạn, gọi tất cả những món thằng bé thích.
Trước đây, tôi phản đối không cho thằng bé ăn đồ ngọt.
Thế nhưng, trong khoảnh khắc đó, tôi muốn thằng bé biết, tôi yêu thằng bé.
Tôi không biết mình còn sống được bao lâu, trước sự sống và cái chết, ngay cả những oán giận mà tôi dành cho Thư Mạn và Bùi Tự trước đây cũng nhạt dần.
Cho đến khi tôi đến trường, Bùi Tự đã đến trước và đón Bùi Tử An về.
Tôi đi theo sau họ, nghe Bùi Tự nói với con trai: “Tử An, mẹ con mắc bệnh, rất nặng.”
Rồi tôi nghe thấy cuộc trò chuyện giữa cha con họ, nó khiến tôi lạnh cả người.
Sau đó, Bùi Tự đã đưa Bùi Tử An đến cửa hàng bánh ngọt, khi Thư Mạn ra tiễn họ, cô ta vui mừng đến mức che mặt khóc và ôm chặt Bùi Tự.
“A Tự, anh thực sự đã nạp thêm năm mươi vạn cho em!”
Bùi Tự nhẹ nhàng vỗ lưng cô ta.
Bùi Tử An vui vẻ chạy vòng quanh hai người họ.
“Ôi! Em có năm mươi vạn để mua đồ ngọt ăn, mẹ không có tiền chữa bệnh tth sẽ chết, lúc đó chị Thư Mạn sẽ trở thành mẹ của em. Em vui quá!”
Khoảnh khắc đó, trái tim tôi như chết lặng.
…
Bùi Tử An cúi đầu nhận lỗi với tôi.
“Mẹ ơi, con xin lỗi, con không nên nói những điều làm mẹ buồn. Lúc đó con nghĩ, chị Thư Mạn trẻ hơn mẹ, còn dịu dàng hơn mẹ. Chị ta còn mở cửa hàng báng ngọt của riêng mình, chị ta nói rằng chị ta biết kiếm tiền hơn mẹ, còn mẹ chỉ biết tiêu tiền của cha con…”
Tôi mỉm cười: “Con biết không, cửa hàng bánh ngọt của chị Thư Mạn con là do cha con bỏ tiền ra mở. Nếu không có số tiền năm mươi vạn mà các con nạp vào, cửa hàng bánh ngọt này, ngay cả tiền trả lương cho nhân viên cũng không đủ.”
Bùi Tử An ngạc nhiên.
Hình ảnh của Thư Mạn một lần nữa sụp đổ.
Xong việc của mình, tôi quay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng Bùi Tử An nắm chặt vạt áo của tôi: “Mẹ ơi, mẹ đi đâu vậy? Mẹ không về nhà với con sao?”
Tôi quay lại: “Mẹ đã ly hôn với cha con rồi, mẹ sẽ không trở lại nhà đó nữa. Những gì xảy ra hôm nay, con đừng nghĩ rằng mẹ làm vậy là để trút giận cho con.”
“Đây là chuyện giữa mẹ và chị Thư Mạn của con. Nó không liên quan gì đến con.”
“Vì vậy, đừng nghĩ rằng mẹ đánh cô ta là muốn làm hòa với con và cha của con. Con đã nhớ chưa?”
Tôi trở lại với căn nhà nhỏ ở nông thôn.
Tôi bắt đầu làm rượu nho, đồng thời quay lại cả quá trình và đăng tải lên mạng xã hội.
…
Cả mùa thu này, tôi đều chăm chỉ ghi lại cảnh thu hoạch.
Tôi cùng bà cụ ở nhà phía Tây đi nhặt những củ khoai tây nhỏ không ai muốn, trộn với rau lang và ớt khô để làm dưa muối.
Cũng cùng chị dâu ở phía Đông của thôn đi hái lê để làm mứt, đi chân trần ra đồng bắt ếch.
Mỗi ngày của tôi đều rất phong phú, tôi hoàn toàn không nhớ đến Bùi Tự và Bùi Tử An.
Tôi thậm chí còn lên kế hoạch, khi mùa xuân năm sau đến, tôi sẽ bắt vài con gà con về nuôi, đào giun bắt cá chạch để cho chúng ăn, sau đó tôi sẽ ăn trứng của chúng. Mùa đông về thì tôi lại giết gà để ăn thịt.
Tôi đã kể những kế hoạch này cho các fan trong phòng livestream, mọi người đều ủng hộ nhiệt tình, nói rằng tôi nên nuôi nhiều hơn, đến lúc đó họ cũng muốn ăn thử những quả trứng gà hữu cơ thuần nhất.
Mỗi lần livestream, Bùi Tự đều gửi quà cho tôi.
Một lần gửi hàng chục nghìn.
Sau đó, tôi quyết định đóng tính năng thưởng quà trong livestream và tập trung vào việc làm video ẩm thực.
Tôi không ngờ, mặc dù tôi không có ý định nổi tiếng, nhưng khi mùa thu hoạch kết thúc, số lượng fan của tôi đã vượt qua ba trăm ngàn.
Sau khi nổi tiếng, tôi nhận được nhiều lời mời hợp tác.