Hoa Nở Lần Hai - Chương 2
Tối hôm đó, khi về nhà, anh ta thông báo với tôi rằng anh ta đã đuổi việc Thư Mạn.
Tôi tưởng rằng cuối cùng người anh ta xem trọng vẫn là tôi.
Nhưng không lâu sau tôi phát hiện.
Bùi Tự đã mở một cửa hàng đồ ngọt cho Thư Mạn.
Và cửa hàng đó lại nằm ngay đối diện trường mẫu giáo của con trai tôi.
Hôm đó, tôi ngồi trong xe, nhìn Bùi Tự dẫn con trai đi ăn đồ ngọt, nhìn Thư Mạn ra ngoài tiễn họ, cô ta cười và nói tạm biệt Bùi Tự, hẹn gặp lại Tử An vào ngày mai.
Tôi không thể kìm chế được nữa, khóc lóc gọi điện cho Khương Vu Nhi.
Kể từ ngày đó, Bùi Tử An bắt đầu xa lánh tôi, và chỉ để cha đưa đón.
Cũng từ ngày đó, tôi cảm thấy mệt mỏi với cuộc hôn nhân này, cũng mệt mỏi với hai cha con.
Khương Vu Nhi đã bay đến ngay trong ngày để ở bên tôi.
Hai chúng tôi cùng nhau đi dạo chợ đêm, trò chuyện như hồi đại học.
Tôi mới nhận ra.
Kể từ khi kết hôn với Bùi Tự và sinh ra Bùi Tử An, tôi đã mất đi rất nhiều.
Người ta nói rằng thế giới này luôn rất cân bằng, khi bạn mất đi một thứ gì đó, sẽ có một thứ khác đến để bù đắp.
Vậy mà, nghĩ kỹ lại, tôi không nhận được bất kỳ sự bù đắp nào đáng để tôi cảm thấy an ủi.
Vào lúc này, Bùi Tự gọi cho tôi từ một số điện thoại mới.
“Tử An bị sốt rồi.”
Tay tôi đang cầm bắp ngô của tôi chợt dừng lại.
Sau một lúc, tôi trả lời anh ta.
“Chúng ta đã không còn liên quan gì đến nhau nữa, từ ngày tôi để lại thỏa thuận ly hôn, anh đã phải tự biết cách chăm sóc Tử An. Khi thằng bé bị sốt thì anh nên đưa thằng bé đến bệnh viện. Chứ anh gọi điện cho tôi cũng không giải quyết được vấn đề.”
“Nhưng tôi không chăm sóc thằng bé được.”
Bùi Tử An từ nhỏ đã yếu ớt, không biết thằng bé đã ốm đau biết bao nhiêu lần.
Để không làm ảnh hưởng đến công việc của Bùi Tự, tôi luôn tự mình chăm sóc thằng bé, không hề làm phiền anh ta.
Vì tôi biết, chỉ cần Tử An bệnh là thằng bé sẽ không ăn uống còn khóc lóc suốt ngày đêm.
Dù giờ thằng bé đã năm tuổi, nhưng thằng bé vẫn không ngoan hơn được bao nhiêu.
“Chị Thư Mạn mà thằng bé thích nhất thì sao? Cô ta cũng không chăm sóc thằng bé được à?”
Bùi Tự nói với giọng mệt mỏi: “Thẩm Trúc, cô đừng có nói mỉa mai nữa. Tôi và Thư Mạn không có chuyện gì hết. Cô đang ở đâu? Tôi sẽ đến đón cô về nhà.”
Khương Vu Nhi thì cực kỳ ngạc nhiên, cô ấy lẩm bẩm: “Cậu bị ung thư rồi, lúc này đương nhiên là cần điều trị, sao anh ta còn hỏi bạn ở đâu, lại còn muốn cậu về chăm sóc con?”
Tôi cười khổ, trả lời Bùi Tự: “Vẫn câu nói đó, chúng ta không còn liên quan gì nữa, anh tự tìm cách giải quyết đi.”
Giọng Bùi Tự bỗng trở nên trầm xuống: “Thẩm Trúc, khi nào thì cô trở nên nhỏ mọn như vậy? Được rồi, cho dù cô không còn yêu tôi, muốn ly hôn đi chăng nữa, nhưng ít nhất cũng không thể bỏ rơi con trai của cô, đúng chứ?”
Tôi không muốn để anh ta ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
“Ừ, tôi bỏ hết.”
Tôi chặn số điện thoại mới này. Tôi cứ tưởng rằng mọi chuyện đã rõ ràng, thế giới của tôi sẽ chỉ còn lại sự yên tĩnh.
Nhưng không ngờ vào ngày phẫu thuật, dì giúp việc đột nhiên gọi điện cho tôi.
“Bà chủ, cậu chủ nhỏ đang khóc đòi tìm cô.”
Trong lòng tôi dấy lên nỗi chua xót.
Nghĩ đến việc gần đây thằng bé sốt liên tục mà không có tôi bên cạnh, chắc hẳn thằng bé đã rất buồn nên tôi yêu cầu dì giúp việc đưa điện thoại cho Bùi Tử An.
Giọng khóc của Bùi Tử An vang lên ở đầu dây bên kia.
Ngay sau đó.
“Thẩm Trúc, bà là người phụ nữ xấu xa! Bà ở nhà chẳng làm gì, giờ lại dựa vào việc ly hôn, muốn lấy nhiều tiền của cha tôi như vậy. Bà dựa vào cái gì chứ?!”
Lòng tôi như rơi xuống đáy vực.
Răng tôi đánh vào nhau: “Bởi vì, tôi và cha cậu là vợ chồng, vì tôi đã sinh ra cậu cho nhà họ Bùi.”
Bùi Tử An khóc đến không thở nỗi: “Tôi có cần bà sinh ra tôi đâu, chị Thư Mạn nói, nếu chị ấy gặp cha tôi sớm hơn, cũng chị ấy cũng sẽ sinh ra tôi…”
Lúc này, dì giúp việc hoảng loạn giật lại điện thoại: “Xin lỗi bà chủ, tôi tưởng cậu chủ nhỏ khóc vì muốn cô nên mới gọi điện cho cô.”
Bùi Tử An gào thét mắng dì giúp việc.
Chắc thằng bé đang vừa hét vừa đánh dì giúp việc.
Tôi đáp một tiếng: “Không sao, tôi cúp máy đây.”
Không biết Bùi Tử An đã đánh trúng chỗ nào của dì giúp việc.
Bà ấy đau đớn hít lên, bà ấy vẫn không quên hỏi tôi: “Bà chủ, tôi nghe nói cô bị bệnh, sức khỏe của cô thế nào rồi?”
Cuối cùng tôi cũng cảm thấy ấm lòng hơi một chút, tôi nhẹ nhàng đáp: “Không sao, tôi vẫn ổn.”
Đây là sự quan tâm đầu tiên tôi nhận được sau khi rời khỏi nhà họ Bùi.
Kết quả, ca phẫu thuật của tôi tốt ngoài dự đoán.
Chỉ là ung thư giai đoạn đầu, chỉ cần cắt bỏ là khối u là được. Thậm chí, tôi không cần xạ trị hay hóa trị.
Khương Vu Nhi ôm tôi, cô ấy vừa khóc vừa cười.
“Thẩm Trúc, cuối cùng thì ông trời cũng không đối xử tệ với cậu.”
Đúng vậy, số phận dường như đã đặc biệt ưu ái tôi vào thời điểm này.
Bởi vì tôi cùng lúc nhận được cuộc gọi từ luật sư.
Cuối cùng Bùi Tự đã ký vào bản thỏa thuận ly hôn.
Anh ta còn nhờ luật sư gửi lời: “Anh Bùi mong rằng tin tức về việc ly hôn của hai người tạm thời không công khai.”
Là vợ chồng một thời, tôi quyết định giúp anh ta một lần.
Dù sao thì ở nhà tôi, họ cũng cần thời gian để tiếp nhận.
Ca phẫu thuật là phẫu thuật nội soi, vì thế, sau khi nằm viện bảy ngày, tôi tạm biệt Khương Vu Nhi, rồi tự mình trở về vùng nông thôn ở thành phố Du.
Ở đó tôi có một căn nhà, là di sản của bà ngoại tôi để lại sau khi bà qua đời.
Trong sân, cỏ dại mọc um tùm.
Lúc này tôi mới nhớ ra, từ khi Bùi Tử An thích người chị Thư Mạn này, thằng bé đã từ chối việc về nhà nhỏ vào cuối tuần cùng tôi.
Mà tôi cũng không muốn một mình đến đây trải nghiệm sự cô đơn.
Tính ra đã hơn nửa năm tôi không đến nhà nhỏ rồi.
Tôi đã đưa cho mấy người nông dân ở gần đó một ít tiền, nhờ họ giúp tôi dọn dẹp lại căn nhà.
Cuộc sống chậm rãi ở nông thôn thực sự rất nuôi người.
Có rau xanh mới hái từ đồng ruộng, có trứng gà ấm từ gà mái, còn có sữa đậu nành mới xay tươi ngon và đậu hũ.
Ngày tháng trôi qua bình yên và dễ chịu.
Cho đến một buổi tối sau cơn mưa, tôi thấy một chiếc xe thương vụ đậu trước cửa nhà.
Bùi Tự và Bùi Tử An xuống xe.
Bùi Tử An gọi mẹ, thằng bé không hề quan tâm đến nước mưa làm ướt ống quần, chạy vội vào lòng tôi.
Trong tay tôi còn đang cầm hai con cá trích mới mua từ bờ sông và một miếng đậu hũ, cứ thế, chúng từ bị đổ xuống đất hết.
Cá trích không ngừng vùng vẫy trên mặt đất.
Tôi vội vàng đẩy Bùi Tử An ra, cúi xuống nhặt cá cho vào chậu.
Nhìn đậu hũ bị nát vụn, tôi thở dài.
“Tiếc quá.”
Bùi Tử An nhìn tôi với vẻ khiếp sợ, rồi môi thằng bé bẹt xuống.
“Mẹ, con đến rồi mà mẹ không nhìn con một cái, lại lo lắng cho hai con cá và một miếng đậu hũ?”
Tôi liếc nhìn thằng bé một cái.
“Đây là bữa tối của tôi, tôi có tiếc của thì có gì không đúng?”
Qua cái nhìn đó, tôi nhận ra Bùi Tử An đã gầy đi rất nhiều.
Trước đây, ở nhà họ Bùi, dì giúp việc chỉ lo việc vệ sinh, ba bữa ăn mỗi ngày đều do tôi tự chuẩn bị.
Nghĩ lại, trong thời gian tôi vắng mặt, chắc chắn Bùi Tử An không ăn được bữa ăn ngon nào.
Khuôn mặt Bùi Tử An tràn đầy vẻ tủi thân.
Bùi Tự bước tới gần.
“Tử An, chúng ta đi mua một miếng đậu hũ khác nào, để mẹ sẽ làm cơm cho Tử An và cha ăn, được không?”
“Không được!” Tôi lên tiếng trước cả Bùi Tử An.
“Bùi Tự, chúng ta đã ly hôn rồi, anh đưa con trai anh đến nhà vợ cũ để xin ăn, không phải hơi quá đáng sao?”
Bùi Tự có vẻ hơi xấu hổ: “Chỉ là một bữa ăn thôi mà, có cần phải nghiêm trọng như vậy không?”
“Nhưng tôi không muốn.”
Bây giờ tôi không muốn làm bất cứ việc gì cho họ, huống chi là nấu một bữa ăn.
Tôi nghiêm mặt nói với anh ta.
“Bùi Tự, xin hai cha con anh đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.”
Lúc này, Bùi Tử An bỗng dưng đưa tay gạt hai con cá trích trong tay tôi rơi xuống.
“Đồ phụ nữ xấu xa! Bà cố tình làm như vậy! Chị Thư Mạn nói, muốn giữ trái tim của đàn ông thì phải giữ dạ dày của họ, bà biết điều đó nên hàng ngày đều nấu ăn cho chúng tôi, để tôi và cha không rời xa bà!”
Tôi ngơ ngác nhìn đứa trẻ bướng bỉnh trước mặt.
Tôi giơ tay lên.
Bùi Tử An đưa mặt lại gần: “Đồ phụ nữ xấu xa, bà còn muốn đánh tôi à? Bà đánh đi! Cha ơi, mẹ xấu xa đang muốn đánh con này!”
Ngay lập tức, tôi không còn muốn đánh thằng bé nữa.
Tôi cúi xuống, lại đi nhặt con cá của mình lên.
“Tử An, cậu đi đi, tôi sẽ không đánh cậu nữa, cậu cũng không còn là con của tôi nữa. Cậu không xứng đáng nhận sự dạy bảo của tôi.”
“Chị Thư Mạn của cậu nói đúng, muốn giữ trái tim của đàn ông thì phải giữ dạ dày của họ, vì vậy, cô ta không phải đã chăm chỉ học làm món tráng miệng sao? Thế nào? Cô ta không giữ được hai cha con các người à?”
Con trai tôi nhìn tôi với vẻ căm giận.
“Món tráng miệng sao có thể ăn thay cơm được!”
Tôi mỉm cười.
“Đúng vậy, món tráng miệng không thể thay cơm được.”
Bùi Tử An còn nhỏ, không nhận ra ý nghĩa ẩn dụ của tôi, nhưng Bùi Tự thì hiểu.
Khuôn mặt anh ta trông không được vui vẻ lắm.
Nhưng anh ta vẫn hạ thấp giọng cầu xin tôi thêm lần nữa.
“Tử An đã lâu không ăn món cô làm, cô làm một bữa cho con trai và tôi được không?”
Có lẽ sợ tôi từ chối, lần đầu tiên anh ta thể hiện sự quan tâm với tôi.
“Thẩm Trúc, khi nào thì cô phẫu thuật? Đừng sợ, tôi và Tử An sẽ ở bên cô.”
Tôi trào phúng nhếch môi cười mỉa.
“Bùi Tự, tôi đã phẫu thuật xong rồi.”
Bùi Tự ngạc nhiên.
“Đã phẫu thuật xong rồi? Kết quả thế nào? Khi nào sẽ hóa trị?”
Tôi vẫy tay với anh ta: “Những điều này anh không cần phải biết.”
Bùi Tự sắc mặt trở nên tối sầm: “Xin lỗi Thẩm Trúc, tôi không biết cô đã phẫu thuật rồi, tại sao cô không nói cho tôi biết?”
Tôi quay lưng đi: “Chúng ta đã không còn liên quan gì nữa, anh không cần phải xin lỗi. Tôi xin nhắc lại lần nữa, hai người đừng đến quấy rầy tôi nữa, nếu không tôi sẽ phải đổi chỗ ở, anh sẽ không bao giờ tìm thấy tôi đâu.”