Hoa Khôi Mãn Xuân Lâu - Chương 3
09
Quả nhiên, mặc dù Cố Bùi phòng bị nghiêm ngặt, ra lệnh cho hạ nhân ngày đêm canh giữ viện của ta, ta vẫn bị đưa đến viện của Cố lão gia.
“Tích Kiều cô nương quả nhiên là nữ tử mà nhi tử ta ngày đêm mong nhớ, đúng là tuyệt sắc!”
Ta mặt đầy vẻ căng thẳng e thẹn, cầm lấy ấm trà trong tay rót một chén trà, đưa cho Cố lão gia.
“Công tử thường nhắc đến Tích Kiều, nói Cố lão gia anh dũng, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên còn hơn lời công tử nói!”
Cố lão gia cười lớn.
Ông ta hiển nhiên không tin lời ta nhưng thái độ thức thời của ta vẫn thành công lấy lòng ông ta.
Cố lão gia cầm tay ta uống một ngụm trà.
Chỉ thấy bàn tay to thô ráp già nua không biết từ lúc nào đã đặt lên eo thon của ta.
Ta cố nén sự căm hận ghê tởm đang cuộn trào trong lòng, tiếp chuyện với ông ta.
Cuối cùng, Cố lão gia không giả vờ được nữa.
“Tích Kiều cô nươg, thời gian tốt đẹp như vậy đừng lãng phí, chúng ta…”
Ông ta còn chưa nói hết lời, đã ôm ngang eo ta ném lên giường.
“Nhưng mà, công tử biết được…” Ta chống hai tay xuống giường lùi về phía sau, miệng vừa cự tuyệt vừa quyến rũ.
Cố lão gia vội vàng cởi thắt lưng, để lộ thân hình béo phì.
“Đừng sợ, dù sao ngươi cũng là kỹ nữ xuất thân từ lầu xanh, ngủ với lão gia một đêm, nó cũng không phát hiện ra điều gì.”
Cố lão gia miệng nói lời ô uế, trực tiếp nhào tới.
Ta nhắm chặt mắt, trong lòng thầm niệm: Sắp rồi, sắp rồi…
Ngay khi Cố lão gia sắp nhào lên người ta, ông ta ngã vật ra giường, bất tỉnh nhân sự.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi đến viện Cố lão gia, ta đã giấu một ít thuốc trong móng tay, đó là loại thuốc bí truyền của Mãn Xuân Lâu.
Chuyên dùng cho những cô nương đến tháng.
Lý phu nhân để kiếm thêm tiền, không làm mất hứng khách quý, khi các cô nương bị hành kinh, bà ta sẽ để họ cho khách quý dùng loại thuốc bí truyền này.
Khách quý sau khi dùng, có thể trong mơ mây mưa với người khác, tỉnh dậy toàn thân mệt mỏi, không phân biệt được mơ hay thực.
Dùng vài lần thì không sao, nếu dùng lâu dài loại thuốc này, chắc chắn sẽ khiến cơ thể suy nhược, không thể cương cứng.
Ta đá vào Cố lão gia như con heo chết, nếu lúc này, dùng một nhát dao kết liễu ông ta…
Không được, để ông ta chết quá dễ dàng.
Cố lão gia là quốc trượng, nếu ông ta chết không rõ ràng trong phủ của mình, chắc chắn sẽ liên lụy đến ta với huynh trưởng.
Chỉ sợ ta với huynh trưởng không thoát khỏi sự truy cứu của hoàng thất.
Ta đứng dậy, định bước qua người Cố lão gia xuống giường.
Nhưng một chân lại bị nắm chặt.
Trong nháy mắt, ta dựng tóc gáy, gần như không dám quay đầu nhìn người trên giường.
“Tích Kiều, Tích Kiều, lão gia đến rồi…”
Cố lão gia lẩm bẩm vài tiếng, lại buông tay chảy nước miếng lật người ngủ tiếp.
Ta hung hăng đá ông ta mấy cái, ông ta vẫn không nhúc nhích.
Thật ghê tởm, thật quá ghê tởm!
Ta ngồi thừ ở bàn trà cả đêm, thỉnh thoảng cố ý phát ra những tiếng động xấu hổ, để cho tiểu tư canh gác bên ngoài nghe thấy.
10
Đến sáng, ta mới vội vàng làm bừa bộ quần áo, nằm phục bên giường, làm ra vẻ bi thương nước mắt giàn giụa.
Cố lão gia mơ màng tỉnh lại, liền thấy cảnh tượng mỹ nhân rơi lệ.
Ông ta toàn thân mệt mỏi, suýt nữa không đứng dậy nổi.
“Tích Kiều sao lại rơi lệ?”
Ta lau nước mắt nức nở: “Lão gia đêm qua thật dũng mãnh, suýt nữa lấy mạng Tích Kiều!”
Cố lão gia hồi tưởng lại.
Không biết ông ta đã mơ thấy gì, rất rõ ràng, trên mặt Cố lão gia lộ ra vẻ thỏa mãn say đắm.
Ta kéo kéo cổ áo của mình, để lộ phần cổ cho ông ta xem.
Trên đó có những vết đỏ, đều là do ta tự dùng sức bóp.
“Lão gia xem người làm này, Tích Kiều còn mặt mũi nào gặp người!”
Cố lão gia đắc ý vô cùng, ông ta muốn cười lớn nhưng lại cảm thấy vô cùng yếu ớt, chỉ có thể nhếch miệng cười, để lộ hàm răng vàng khè.
Ta nhìn khuôn mặt xấu xí già nua của ông ta, gần như nôn mửa.
Chính là thứ ghê tởm xấu xí này, đã làm nhục mẫu thân!
Cố lão gia tâm trạng rất tốt, gọi nha hoàn vào hầu hạ ông ta mặc quần áo.
“Lão phu đã lâu lắm rồi không được thoải mái như vậy, phải nói rằng loại phụ nữ tuyệt sắc ngon lành như ngươi, mười năm trước đã có một người.”
“Đáng tiếc, là một phụ nữ đã sinh nở, lại không chịu được giày vò, lão phu chơi mấy ngày thì chết.”
Trên mặt Cố lão gia lộ ra vẻ hoài niệm.
Trong nháy mắt, trong đầu ta như có một sợi dây đàn đột nhiên đứt, đôi mắt gần như rỉ máu.
Người ông ta nói chính là mẫu thân ta!
Ta toàn thân run rẩy, khóe mắt không ngừng trào nước mắt.
Tích Kiều, ngươi phải bình tĩnh, nghĩ đến huynh trưởng, nghĩ đến mối thù máu của ngươi!
Cố lão gia không để ý đến phản ứng của ta, có lẽ là do đã làm nhục quá nhiều nữ tử nên phản ứng của ta, ông ta căn bản không để trong lòng.
Trong lòng Cố lão gia, ta chỉ là một kỹ nữ nhỏ bé, có thể gây ra mối đe dọa gì cho ông ta chứ?
Ngoài viện một trận ồn ào, giọng nói tức giận của Cố Bùi truyền đến: “Tích Kiều, ngươi có ở trong đó không? Tích Kiều!”
Tiếp theo, là tiếng đập cửa dữ dội, cùng với tiếng khuyên can của tiểu tư.
Cánh cổng viện đóng chặt cùng tiểu tư canh gác nghiêm ngặt, càng khiến Cố Bùi xác định, ta đã bị Cố lão gia cướp đi.
Hắn ta bắt đầu gào thét.
Cố lão gia thong thả đi ra, mở cửa viện.
Cố Bùi lập tức muốn xông vào nhưng bị hộ vệ nhà họ Cố giữ chặt.
“Ông đã làm gì Tích Kiều!” Cố Bùi mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi.
Cố lão gia mặt mày đắc ý.
“Còn có thể làm gì, đương nhiên là ăn sạch sẽ, hưởng thụ một đêm rồi.”
Nói xong, ông ta còn vỗ vai Cố Bùi: “Nhi tử ngoan, lần này tìm được người nữ tử không tệ, lão phu rất hài lòng!”
Ta từ sau cửa thò đầu ra, Cố lão gia quay lưng về phía ta, còn đối diện với ông ta, đang bị hộ vệ áp giải gần như quỳ rạp trên mặt đất Cố Bùi, vừa vặn có thể nhìn thấy ta.
Ta quần áo xộc xệch, mặt đầy vẻ tuyệt vọng, dùng khẩu hình nói với Cố Bùi không tiếng động——
“Công tử, cứu ta!”
Cố Bùi càng thêm suy sụp, giống như một con sư tử giận dữ, cố gắng thoát khỏi sự giam cầm của hộ vệ.
Thực ra, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, Cố Bùi đối với ta không có nhiều tình cảm.
Chỉ là tình cảnh này, khiến hắn ta trong nháy mắt nhớ đến cái chết thảm của ánh trăng sáng mấy năm trước.
Cộng thêm mấy ngày trước khi ta tiếp xúc với hắn, tác dụng thúc đẩy của bí dược trên người ta, khiến trong lòng hắn tatràn đầy khao khát đối với ta.
Nhưng hắn ta còn chưa có được ta thì một lần nữa bị phụ thân hắn ta là Cố lão gia chiếm đoạt.
Cố Bùi sao có thể không tức giận?
Ta thảm hại như vậy cùng với thái độ hoàn toàn không để ý của Cố lão gia đã hoàn toàn chọc giận Cố Bùi.
Hắn ta gào thét với Cố lão gia: “Súc sinh già, ta muốn mạng của ngươi!”
“Chát!”
Cố lão gia tát hắn một cái thật mạnh.
“Đừng tưởng rằng đích tử của lão tử đây đã chết, ngươi có thể một tay che trời trong nhà họ Cố, lão tử đây còn sống đây!”
“Nếu ngươi còn không ngoan ngoãn, lão tử sẽ đuổi ngươi ra khỏi nhà, rồi từ trong tộc nhận nuôi một đứa con trai ngoan ngoãn!”
Câu nói này giống như một chậu nước lạnh, dội cho Cố Bùi lạnh thấu tim.
Cố Bùi ngây người nhìn Cố lão gia, miệng há to, rất nhanh sau đó liền ngậm chặt lại, giống như một con chó nhà bị đánh mất tinh thần.
Hắn ta đã tốn bao nhiêu tâm tư để giết chết đích tử nhà họ Cố, không phải để làm áo cưới cho người khác.
Cố Bùi xám xịt bỏ đi.
Ta thầm than thứ vô dụng, người nhà họ Cố đều là những kẻ tàn nhẫn, Cố Bùi sẽ không vì một nữ tử nhỏ bé như ta mà hoàn toàn trở mặt với Cố lão gia.
Dù sao Cố lão gia còn có hoàng hậu làm chỗ dựa.
Hoàng hậu với Cố Bùi không chung mẫu thân, chọc giận Cố lão gia, đối với hắn ta không có lợi.
Sau khi Cố Bùi đi, tâm trạng tốt của Cố lão gia coi như bị hắn ta phá hỏng.
Ông ta mắng mỏ om sòm một hồi, lại lạnh lùng nhìn ta.
“Mẹ kiếp, con trai ruột của lão tử, vậy mà vì tiện nhân ngươi mà cãi nhau với lão tử!”
Cố lão gia tìm roi khắp nơi, định đánh ta một trận để giải tỏa cơn tức.
Ta vội vàng bưng chén trà, đưa đến bên miệng ông ta, lại đáng thương cầu xin ông ta xử trí ta.
“Tích Kiều biết mạng mình như cỏ rác nhưng Tích Kiều cũng thật sự không muốn nhìn lão gia với công tử vì ta mà phụ tử bất hòa.”
Ta nhìn Cố lão gia, nắm lấy tay ông ta, nước mắt từ từ lăn xuống, rơi vào lòng bàn tay Cố lão gia.
“Nếu Tích Kiều chết đi, có thể đổi lấy sự hòa thuận của lão gia với công tử, vậy Tích Kiều nguyện ý chết đi!”
Nói xong, ta nhắm mắt lao về phía cây cột bên cạnh.
Cố lão gia bị lời nói yếu đuối của ta làm cho mê hoặc, cơn tức đã tiêu tan hơn phân nửa.
Cộng thêm đêm qua trong mơ ông ta cùng ta mây mưa triền miên, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, lập tức ngăn ta lại.
“Được rồi, tiểu yêu tinh, đừng nghĩ nhiều, cứ ở đây đi.”
Ta lập tức vui vẻ ôm lấy cánh tay Cố lão gia, khen ông ta anh minh thần võ, bảo đao chưa cùn.
Nói một đống lời hay, dỗ ông ta cười toe toét.
Nửa tháng trôi qua, dưới tác dụng của thuốc ta liên tục dùng, cơ thể Cố lão gia suy kiệt nghiêm trọng.
Ngay cả đôi má béo phì cũng hóp lại.
Chỉ đi một đoạn đường, đã mệt đến thở không ra hơi.
Cố lão gia sợ đến phát khiếp, sợ chết trên người ta, bèn sai ta về viện của mình.
Ta vừa về đến viện, Cố Bùi liền vội vã chạy đến xem ta.
Ồ, hắn vẫn chưa quên ta.
Ta có chút ngoài ý muốn.
“Công tử, chàng, chàng sao lại đến…”
Cố Bùi ôm chặt lấy ta, vẻ mặt đau khổ.
“Tích Kiều, nàng chịu khổ rồi!”
Trong mắt ta lóe lên một tia chế giễu, đưa tay vòng qua vai Cố Bùi.
“Công tử, Tích Kiều không muốn sống nữa! Tích Kiều nhiều lần tìm cái chết không thành, ngày ngày chịu đủ mọi giày vò.”
Ta cố ý để nước mắt rơi xuống áo gấm của hắn.
“Tưởng rằng thoát khỏi Long Đàm là Mãn Xuân Lâu, theo công tử cũng coi như khổ tận cam lai, không ngờ, Tích Kiều lại rơi vào hang hùm, chẳng lẽ, Tích Kiều thật sự là số khổ!”
Ta nước mắt đầy mặt, tiếng khóc thảm thiết.
Cố Bùi bị ta nói đến động lòng, vỗ về lưng ta an ủi, nói chắc chắn sẽ nghĩ cách cứu ta.
Nhưng ta lại tuyệt vọng lắc đầu.
“Không thể nào, công tử, Cố lão gia là chủ nhân của nhà họ Cố, ngài đấu không lại ông ta đâu! Đừng vì Tích Kiều mà làm chuyện ngu ngốc, quên Tích Kiều đi, sau này ngài chính là chủ nhân của nhà họ Cố!”
Dưới sự dẫn dắt cố ý của ta, sắc mặt Cố Bùi trở nên u ám.
Cố Bùi bày mưu hãm hại đích tử Cố gia, tự cho rằng người thừa kế sau này của Cố gia không ai khác ngoài hắn nhưng không ngờ Cố lão gia lại nói ra lời từ tông tộc nhận nuôi con trai.
Hắn động sát tâm với Cố lão gia.
Ý nghĩ này vừa nảy sinh, liền khó có thể kìm nén được.
Cố Bùi an ủi ta vài câu, rồi vội vã rời đi.
Ca ca ta là “bạn chí cốt” của hắn ta, chắc chắn sẽ cổ vũ hắn thực hiện kế hoạch.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, ta muốn mọi chuyện phải chắc chắn.
Nhà họ Cố, tất cả đều phải chết.
Mới có thể báo thù cho phụ mẫu của ta!