Hoa Khôi Mãn Xuân Lâu - Chương 1
01
Mẫu thân ta sinh ra đã đẹp, cả vùng mười dặm đều biết bà là một mỹ nhân.
Phụ thân với mẫu thân ta mở một tiệm thuốc, làm ăn cũng khá phát đạt.
Năm ta tám tuổi, mẫu thân đến phủ của Cố gia quyền quý trong thành để đưa thuốc, mãi không thấy về.
Phụ thân ta lòng nóng như lửa đốt, đóng cửa tiệm định bụng đi tìm mẫu thân ta ở Cố phủ nhưng ngay cả cửa lớn của Cố phủ cũng không vào được.
Tên tiểu tư của Cố phủ khinh thường nhìn phụ thân ta: “Cái đồ súc sinh gì mà dám đến cổng Cố phủ của chúng ta gây sự?”
Phụ thân ta nhẹ giọng giải thích với hắn, mẫu thân ta đến đưa thuốc, cả buổi chiều không thấy về.
Tên tiểu tư cười khẩy: “Giữ không được thê tử mình thì đáng đời!”
Hắn còn nói mẫu thân ta đẹp, nhìn mặt đã thấy lẳng lơ, chắc là theo trai bỏ trốn rồi.
Phụ thân ta vừa tức vừa giận, xông lên đánh nhau với hắn.
Tên tiểu tư với gia đinh của Cố phủ đánh phụ thân ta đến chết đi sống lại.
Những nắm đấm cùng gậy gộc liên tiếp giáng xuống đầu cùng với chân phụ thân ta.
Phụ thân ta không tìm được mẫu thân ta, ngược lại còn bị thương đầy mình.
Ông cố gắng chống đỡ để về nhà nhưng vừa về đến nhà thì ngã gục xuống đất.
Ta còn nhỏ, chưa từng trải qua những chuyện như thế này.
Ta gầy yếu nhưng vẫn cố hết sức đỡ ông nằm lên giường, xử lý vết thương cho ông, sắc thuốc cho ông, không biết đã rơi bao nhiêu nước mắt.
Mãi đến chiều ngày thứ ba, phụ thân ta mới tỉnh lại.
Ông vừa mở mắt đã nắm lấy tay ta, đôi mắt đầy hy vọng: “Tích Kiều, mẫu thân con đã về chưa?”
Ta khóc lắc đầu.
Ánh sáng trong mắt phụ thân ta đột nhiên vụt tắt, ông cố gắng chống người dậy khỏi giường: “Ta phải đi tìm mẫu thâncon.”
Nhưng ông đi đứng còn khó khăn, làm sao đi tìm người?
Phụ thân ta nhìn đôi chân tê liệt của mình, đấm mạnh vào giường.
Một đấng nam nhi cao lớn oai phong, vậy mà lại nức nở thành tiếng.
Ta không kìm được nước mắt theo ông.
Để cứu mẹ, ta vội vàng viết thư gửi cho ca ca đang đi học ở ngoại thành, kể về chuyện biến cố trong nhà.
Đồng thời, ta đi khắp phố tìm mẹ.
Ta lần lượt hỏi thăm các cửa hàng mà mẫu thânđã đi qua trên đường đưa thuốc, họ đều khẳng định chỉ thấy mẫu thân đi đến chứ không thấy về.
Ta còn muốn hỏi thêm nhưng họ sợ đắc tội với người ta nên không muốn nói nhiều.
Gần như cả thành Nhạc đều biết rằng:
Bà chủ tiệm thuốc họ Tống đã mất tích.
Vài ngày sau, xác của mẫu thân bị vứt trước cửa tiệm thuốc.
Mẫu thân ta lõa thể, thương tích đầy mình.
Một bà lão từng trải nhìn thấy, nói rằng âm đạo của mẫu thân ta bị rách, chết rất đau đớn.
Phụ thân ta nghe vậy thì nôn ra máu ngay tại chỗ, đến Cố phủ đòi công lý.
Người nhà họ Cố nói: “Được lão gia của chúng ta để mắt đến là vinh hạnh của ả!”
Phụ thân ta mắt đỏ ngầu, quỳ xuống trước cửa nha môn, cầu xin một chút công lý.
Nhưng nha môn không thèm quan tâm, bọn chúng cấu kết với nhau, nói rằng phụ thân ta vô cớ gây sự.
Thế là, phụ thân ta tuyệt vọng.
02
Phụ thân đưa cho ta một xâu tiền đồng, bảo ta ra ngoài thành mua một chiếc quan tài mỏng để chôn cất mẫu thân ta, rồiông về nhà uống thuốc độc mà chết.
Khi ta trở về, cha mẫu thân ta nằm cạnh nhau.
Phụ thân ta nắm tay mẫu thân, yên tĩnh như đang ngủ.
Ngay sau đó, tiếng khóc thảm thiết của ta vang vọng khắp Nhạc Thành.
Những người hàng xóm thường ngày quan hệ tốt với phụ mẫu ta đứng ngoài cửa tiệm, thương cảm nhìn ta.
Không ai dám tiến lên hỏi một câu.
Họ kiêng dè thế lực của Cố phủ, sợ trở thành người tiếp theo như phụ mẫu ta.
Đêm hôm đó, một đám cháy lớn thiêu rụi tiệm thuốc họ Tống.
Ta liều mạng chạy thoát ra ngoài, nhìn ngôi nhà xưa của ta đổ sụp trong biển lửa.
Cả phụ mẫu ta, thi cốt cũng không còn.
Lý phu nhân của Mãn Xuân Lâu thấy ta đẹp, đã nhận nuôi ta.
Lý phu nhân vẫn thường thích nhận nuôi những cô nhi không nơi nương tựa, bà ta nuôi những cô nhi này lớn lên chỉ hòng để đổi lấy nhiều lợi ích hơn.
Còn ta, mới tám tuổi, đã đẹp như hoa.
Chỉ cần nhìn mặt ta, bà ta có thể dễ dàng nhận ra rằng sau này ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền.
Lý phu nhân không cho ta tiếp khách, bà ta nuôi ta trong sự nuông chiều, chỉ chờ đến ngày sau, kiếm lại thật nhiều tiềncho bà ta.
Còn ta, cũng dần dần liên lạc được với ca ca.
Sau khi biết được biến cố trong nhà, người từ nhỏ đã đầy hoài bão như ca ca lại từ bỏ văn chương mà theo binh nghiệp, đầu quân nơi biên ải, định tự mình lập công danh, muốn báo thù cho phụ mẫu.
Khi gặp ta, ca ca vốn không giỏi ăn nói đã ôm chặt ta vào lòng, nước mắt rơi lã chã.
Huynh ấy đau lòng vì ta phải sa chân vào chốn lầu xanh, nhất quyết muốn đưa ta đi.
Nhưng ta đã đẩy huynh ấy ra.
Cố phủ thế lực lớn.
Hồi nhỏ, ta chỉ biết rằng chủ nhân của Cố phủ là quan lớn.
Nhưng sau này mới biết, Cố phủ là ngoại thích của hoàng hậu nương nương.
Phải nói rằng Cố lão gia là một người thông minh, ông ta là quốc trượng, biết rằng ngoại thích được thế ắt sẽ khiến hoàng đế nghi ngờ.
Vì vậy, ông ta chủ động từ quan về quê, đến quê nhà Nhạc Thành, trở thành chủ một cõi ở đây.
Sở thích lớn nhất của Cố lão gia là mỹ nhân, trên giường ông ta có sở thích đặc biệt.
Những năm gần đây, các quan viên ở Nhạc Thành để lấy lòng ông ta, thường xuyên tìm kiếm những cô gái xinh đẹp đưa vào Cố phủ.
Còn mẫu thân ta, cũng vì đến Cố phủ đưa thuốc mà bị ông ta nhìn trúng, cưỡng đoạt.
Dựa vào ca ca lập công ở biên ải để báo thù, quá khó.
Cho dù ca ca lập công, hoàng đế cũng không thể vì một võ tướng không có quyền thế như huynh ấy mà trừng trị Cố phủ.
Ta phải vào Cố phủ, giết ông ta, báo thù cho cha mẹ.
Cố lão gia không phải thích mỹ nhân sao?
Vừa hay.
Ta chính là nữ tử đẹp nhất Nhạc Thành này.
03
Đêm nay là đêm ra mắt đầu tiên của ta, hầu như toàn bộ quan lại và quý tộc trong Nhạc Thành đều sẽ đến.
Nữ hầu cẩn thận thò đầu vào: “Tích Kiều cô nương, phu nhân bảo ta hỏi cô, chuẩn bị thế nào rồi?”
“Mọi thứ đã ổn, đi thôi.”
Theo động tác của ta, tiếng chuông bạc ở mắt cá chân lúc ẩn lúc hiện trong lớp váy lụa mỏng.
Đêm qua, ca ca đã bí mật truyền tin, huynh ấy sẽ đưa người ta muốn đến.
Cảnh vật xung quanh dần trở nên mờ ảo, đôi tay ta vì kích động mà không khỏi run rẩy.
Mười năm rồi, ta đã chờ đợi trọn vẹn mười năm.
Mười năm này, ta chịu đủ mọi cực khổ, bị ép lưu lạc vào chốn lầu xanh, trở thành kỹ nữ.
Hôm nay, ta chắc chắn phải thuận lợi vào Cố phủ, báo thù rửa hận!
04
Ta bước vào Mãn Xuân Lâu, cởi bỏ áo ngoài, trên người chỉ còn mỗi chiếc yếm đào cùng váy mỏng che thân.
Nhìn đám nam nhân dưới khán đài bỗng chốc im bặt, ta hài lòng cong môi.
Lý phu nhân mắt lóe lên tia tinh quái, cười tươi giới thiệu ta với mọi người.
Không khí trong Mãn Xuân Lâu lập tức lên đến đỉnh điểm.
Đám đàn ông nhìn ta như hổ đói nhìn mồi, như muốn nuốt sống ta, ăn ta vào bụng.
Tiếng ồn ào của họ như muốn lật tung cả mái đình.
Lý phu nhân thấy từng rương vàng bạc châu báu được khiêng lên như nước chảy, cười đến không thấy cả mắt.
Ta nhìn quanh, cuối cùng ở một góc, ta nhìn thấy khuôn mặt của ca ca.
Còn bên cạnh chàng, ngồi chính là mục tiêu ngày hôm nay của ta——
Cố Bùi.
Ca ca nhìn ta bằng ánh mắt đau buồn, ta biết, lúc này chắc chắn huynh ấy đau lòng lắm.
Muội muội ruột của mình bị đám đàn ông tranh giành như hàng hóa, còn huynh ấy chỉ có thể ngồi dưới khán đài lặng lẽ quan sát.
Ta lắc đầu với huynh ấy, rồi lại nhìn về phía Cố Bùi.
Cố lão gia có một cô nữ nhi cùng với ba đứa nhi tử, trong đó đại nữ nhi với đại nhi tử đều do chính thất sinh ra.
Đại nữ nhi chính là hoàng hậu nương nương đương triều.
Cố Bùi là con thứ của Cố lão gia, không được sủng ái trong nhà.
Hắn ta mày thanh mắt sáng, dáng vẻ thư sinh.
Nhưng đứa con thứ không được sủng ái của Cố phủ này lại âm thầm thuê người ám sát đích tử duy nhất của Cố lão gia.
Những năm gần đây, ca ca đổi tên họ, gia nhập quân đội.
Nhờ một lòng liều mạng, huynh ấy đã lập được chút công danh.
Nhờ những công danh này, năm nay khi về quê, huynh ấy đã thành công kết giao với Cố Bùi, trở thành bạn tốt của hắn ta.
Ca ca nửa thuyết phục, nửa cưỡng ép mời Cố Bùi đến xem đêm đầu tiên của cô nương đầu bảng Mãn Xuân Lâu.
“Còn có vị khách nào muốn trả giá cao hơn không?”
Hôm nay Lý phu nhân vui mừng khôn xiết, số tiền mua đêm đầu tiên của ta có thể mua được mười cái Mãn Xuân Lâu.
Ta bước sen nhẹ nhàng, dưới sự chú ý của nam nhân, chậm rãi đi đến trước mặt Cố Bùi, nắm lấy tay hắn ta.
“Công tử, hãy đưa nô gia đi.”
Cố Bùi ngẩn người.