Hoa Khai Phú Quý - Chương 4
9.
Ban đầu tôi ra khỏi khu biệt thự mới bắt xe. Không ngờ, đi được nửa đường, phía sau truyền đến giọng của Cố Hành Vũ: “Này, lên xe đi!”
Cậu ta hét vào mặt tôi từ cửa sổ ô tô với vẻ mặt gắt gỏng. Tôi liếc nhìn cậu ta, rồi giả vờ như không nghe thấy.
“Chị Tình Tình không có ở đây!”
Cậu ta yêu cầu tài xế dừng xe lại, chạy tới kéo tôi lên xe.
“Chị là đồ ngốc sao? Chị có biết phải mất bao lâu để ra khỏi đây không?” Cậu ta đẩy tôi xuống ghế và hét vào mặt tôi.
Tôi nhìn cậu ta: “Họ không biết cậu chạy ra đây tiễn tôi phải không?”
“Không cần chị quản!” Cậu ta bực bội gãi đầu, ném cho tôi một tấm thẻ ngân hàng khác: “Trong đó có một triệu, tìm bệnh viện tốt xóa những vết sẹo trên người chị đi, xấu quá.”
Tôi ném lại tấm thẻ: “Không cần, chẳng phải cậu rất ghét tôi sao? Ai biết cậu có ý đồ gì.”
“Dù sao thì chị vẫn là chị tôi mà!” Cậu ta gào cổ lên hét, dường như nếu làm như thế sẽ khiến cậu ta có lý. Nhưng nói xong, mặt cậu ta lại đỏ bừng, lúng túng quay đi: “Chỉ cần chị không ức hiếp chị Tình Tình, tôi có thể miễn cưỡng nhận chị là chị gái.”
“Không cần miễn cưỡng.” Tôi nói.
“Chị!” Cậu ta tức giận đá vào ghế trước nhưng vẫn nhét thẻ vào cặp sách của tôi.
“Dù sao thì những thứ tôi đã tặng đi không bao giờ lấy lại.”
“Tại sao cậu lại đối tốt với Cố Uyển Tình như vậy?” Tôi vô thức hỏi: “Chỉ vì cô ta đã lớn lên cùng cậu sao?”
“Đương nhiên không phải. Khi còn nhỏ, mỗi lần tôi trốn học, đều là chị Tình Tình giúp tôi che giấu. Tôi muốn tham gia ban nhạc, ba mẹ phản đối, nhưng chính chị Tình Tình đã cho tôi tiền tiêu vặt để tôi học. Tóm lại, mỗi lần tôi gặp khó khăn đều là chị Tình Tình giúp đỡ tôi.”
“Đúng rồi, kể cả gian lận trong kì thi cũng là người chị tốt của cậu giúp cậu.” Tôi nói một cách mỉa mai.
Cố Hành Vũ cả kinh: “Sao chị biết… Không phải, chị đừng có mà vu khống tôi!”
Nhìn phản ứng của cậu ta, tôi liền biết thông tin người đó đưa cho tôi và những gì tôi đã điều tra trong khoảng thời gian này đều là sự thật.
Cố Hành Chu đã sớm biết Cố Uyển Tình không phải con gái ruột của Cố gia, và anh ta cùng Cố Uyển Tình cũng chính là có loại quan hệ đó.
Anh ta vì có thể để độc quyền kế thừa Cố gia trong tương lai, đã lợi dụng mối quan hệ giữa Cố Uyển Tình và Khương Hồng Phân muốn ngăn cản tôi quay trở lại Cố gia.
Mặt khác, lại xúi giục Cố Uyển Tình chiều chuộng Cố Hành Vũ, biến cậu ta thành một kẻ vô dụng, khiến Cố Hành Vũ hoàn toàn mất tư cách tranh giành quyền thừa kế Cố gia với anh ta.
Nghĩ đến Cố Hành Chu mấy ngày nay vừa công khai vừa ngấm ngầm bảo vệ Cố Uyển Tình, tôi cảm thấy ớn lạnh.
Đến cổng trường, tôi xuống xe, nhìn Cố Hành Vũ lần nữa, cuối cùng nói: “Vì phần tình cảm một triệu này, tôi khuyên cậu nên tránh xa anh chị em tốt của mình ra.”
Bị bán, còn giúp người ta đếm tiền.
10.
Tôi không biết ba mẹ Cố nghĩ gì, nhưng khi đến lớp, tôi phát hiện ra rằng họ thực sự đã an bài tôi và Cố Uyển Tình vào cùng một lớp.
Quả nhiên vừa bước vào lớp, mọi người trong lớp đã nhìn tôi với ánh mắt vô cùng vi diệu. Đặc biệt là khi họ nhìn thấy bộ đồ thể thao rẻ tiền mà tôi đang mặc, một số thậm chí còn cười lớn.
“Loại người gì không biết? Chẳng lẽ nghĩ được Cố gia thu nhận là có thể ngang hàng với chúng ta sao?” Có người dùng giọng điệu không to không nhỏ lên tiếng.
Có vẻ trước khi tôi đến, Cố Uyển Tình đã nói gì đó với bọn họ. Nhưng giáo viên chủ nhiệm dường như không nghe thấy mà chỉ yêu cầu tôi lên bục giảng, giới thiệu bản thân.
Những người bên dưới đều nhìn tôi với ánh mắt khinh thường. Trong mắt Cố Uyển Tình lóe lên vẻ muốn xem kịch hay. Người này thật sự là hay quên nha.
Thế là tôi cởi áo khoác theo đúng “thông lệ quốc tế” rồi chân thành giới thiệu mình với những người có mặt: “Xin chào mọi người, tôi tên là Khương Tiểu Tiểu, Cố Uyển Tình trong lớp mình theo một nghĩa nào đó là chị em của tôi. Sở dĩ tôi nói như vậy là vì năm đó mẹ ruột của cô ta muốn cho cô ta sống một cuộc sống tốt đẹp. Nên khi có cơ hội đến Cố gia làm giúp việc, bà ta đã tráo đổi tôi và cô ta…”
“Mà những vết thương trên người tôi là do mẹ cô ta…”
Khi tôi nói về vết thương của mình xảy ra như thế nào, cả lớp đều trầm mặc. Những người ở độ tuổi này là đối tượng dễ bị kích động nhất và cũng là đối tượng dễ bị ý thức đạo đức của mình lấn át nhất.
Hơn nữa, ngay cả chủ nhiệm cũng không khỏi cảm thấy khó chịu trong giây lát khi nhìn thấy những vết sẹo trên cơ thể tôi. Có thể thấy, buổi tối hôm nay khi về nhà sẽ có rất nhiều học sinh không ngủ được.
Đương nhiên, người không ngủ được nhất chắc chắn là Cố Uyển Tình.
Có lẽ cô ta không ngờ rằng tôi lại vạch rõ vết thương của mình trước mặt tất cả mọi người một cách thẳng thắn và không chút xấu hổ như vậy.
Nhưng tại sao tôi lại phải cảm thấy xấu hổ? Nếu thế giới không thể chịu đựng được vết thương của các nạn nhân thì chính là thế giới có lỗi.
Tôi nhìn thẳng vào Cố Uyển Tình, người đã không biết nên làm gì, cười nói: “Vậy nên, chị Uyển Tình, đối với lời tôi nói chị còn gì bổ sung không?”
Cố Uyển Tình sửng sốt, ngước đôi mắt ngấn nước nhìn xung quanh, cuối cùng không chịu nổi áp lực mà khóc lóc chạy ra ngoài. Sau giờ học, những người bạn cùng lớp lúc trước chỉ chờ xem tôi tự làm trò hề đã đến quan tâm đến tôi.
Lúc này, điện thoại di động của tôi vang lên, người gọi đến tên là Cố Hành Chu. Tôi cúp máy.
Người bạn cùng lớp có đôi mắt sắc bén ở bên cạnh hỏi tôi: “Sao cậu không trả lời?”
Tôi thú nhận: “Anh trai tôi có cảm tình với Cố Uyển Tình. Cuộc điện thoại này rất có thể là mắng tôi.”
Các bạn cùng lớp nhìn tôi với vẻ đồng tình, thậm chí còn kể cho tôi nghe những câu chuyện phiếm về Cố gia, bao gồm cả vị hôn phu chưa bao giờ lộ mặt của Cố Uyển Tình.
“Cậu phải cẩn thận. Phó Thời Tự trước đây rất tốt, nhưng bây giờ Phó Thời Tự đã trở thành người thực vật. Cẩn thận không mấy người Cố gia lại đổ cuộc liên hôn này lên đầu cậu đấy.”
Trước khi chuông vào học vang lên, bạn cùng bàn mới nhắc nhở tôi bằng giọng trầm thấp. Tôi lại nghĩ đến hình đại diện trên điện thoại của mình.
[Chúng ta hãy gặp nhau nhé.] Tôi đã gửi tin nhắn tới nick đó.
11.
Sau giờ học, tôi quay lại thôn Hạnh Phúc. Đầu tiên, tôi tìm dì Xuân và dì Vương và đưa cho họ 10 vạn tệ để tài trợ kinh phí hoạt động cho đội nhảy.
Sau đó, tôi đi thẳng đến chợ đêm và tìm thấy Chu Tấn. Tôi đập tấm thẻ có tổng cộng 70 vạn tệ lên quầy hàng của cô ấy và nói: “Bà chủ, mang một bát mì lên. Ăn xong thì đóng cửa hàng. Từ ngày mai trở đi, cậu có thể quay lại trường học.”
Chu Tấn sửng sốt, cầm muôi một lúc lâu mới hiểu ý tôi. Chu Tấn từng cứu m//ạng tôi khỏi tay tình nhân của Khương Hồng Phân. Còn có lần cô ấy tr//ộm đồ để mua thuốc cho tôi và bị đ//ánh đến mức mặt mũi sưng tấy.
Nếu các dì đã chăm sóc tôi như những trưởng bối, thì Chu Tấn là người duy nhất liều m//ạng vì tôi. Tôi từng mong được vào trường đại học lý tưởng cùng cô ấy.
Nhưng khi em gái cô ấy bị bệnh, phí phẫu thuật cộng với điều trị tiên lượng sẽ tiêu tốn 60 vạn tệ. Ngay cả việc điều trị duy trì cũng đòi hỏi hàng ngàn tệ chi phí y tế mỗi tháng.
Để chữa bệnh cho em gái, Chu Tấn đã bỏ học, ban ngày làm việc trong nhà máy, ban đêm mở quán mì xào.
Chu Tấn nhìn tôi, nước mắt từng giọt rơi xuống, cô ấy mở miệng, lại không biết nên nói cái gì, liền dùng ống tay áo lau nước mắt, nói: “Cậu chờ một chút.” Nói xong cô ấy xào cho tôi một bát mì.
Ăn xong tô mì, tôi bảo Chu Tấn hãy quay lại trường càng sớm càng tốt.
“A Tấn, cậu và tớ đều là những người đã vùng vẫy trong vũng lầy. Nếu có cơ hội, chúng ta nhất định phải trèo ra ngoài.”
Sau đó tôi rời khỏi quán mì.
Vừa bước ra khỏi chợ đêm, rẽ vào một con hẻm, tôi gặp một người – Phó Thời Tự, người được cho là đang trong tình trạng thực vật.
Anh ấy chính là người bí ẩn mà tôi tiếp xúc trong thời gian này.