Hoa Khai Phú Quý - Chương 3
7.
Lần đầu tiên tôi biết chuyện này là vào sau bữa tiệc chúc mừng con trai của em trai Khương Hồng Phân đỗ cao trung.
Khương Hồng Phân say khướt, sau khi bà ta trở về vẫn không ngừng cười ngạo nghễ. Bà ta nói rằng ba mẹ bà ta từ nhỏ đã thiên vị em trai. Để mua nhà cưới vợ cho em trai, họ đã bán bà ta cho một lão già què với giá 200.000 nhân dân tệ.
Sau khi lão què đột ngột qua đời, ba mẹ bà ta đã lấy hết số tiền bồi thường để nuôi cháu trai.
“Nhưng vậy thì sao, đứa cháu trai bọn họ đã phí công nuôi dưỡng liều m//ạng mới vào được một trường cấp ba bình thường. Con gái của tao thì khác, khi sinh ra đã trở thành công chúa, cả đời cũng sẽ là công chúa.”
“Chỉ cần không có loại sao chổi như mày! Đúng, chỉ cần không có mày.”
Bà ta say rượu, muốn tìm gậy để đánh tôi nhưng rồi bà ta ngã xuống đất rồi không thể đứng dậy. Chỉ là Khương Hồng Phân bình thường say rượu rất an tĩnh, nhưng lần này lại bất thường cằn nhằn về con gái mình thế nào.
Tôi chắp nối toàn bộ câu chuyện từ những lời nói mơ hồ và phi logic của bà ta.
——Tôi không phải con gái ruột của bà ta, mà con gái ruột của bà ta đang được hưởng phúc ở chỗ ba mẹ ruột của tôi, hình như con gái ruột của bà ta giả vờ không biết chuyện gì đã tiếp cận bà, ám thị cho bà ta phải giữ tôi tránh xa ba mẹ ruột của mình.
Khi các dì biết chuyện liền đưa tôi đi báo án. Lại sợ tôi sẽ xảy ra chuyện gì nên đã góp tiền lại để mua cho tôi một chiếc điện thoại di động. Nhưng khi chúng tôi từ đồn cảnh sát trở về, Khương Hồng Phân đã biến mất.
…
Tất cả đồ đạc của Cố Uyển Tình đều đã được chuyển ra. Không thể không nói, đồ đạc của cô ta thực sự rất nhiều.
Chỉ riêng quần áo và đồ trang sức trong phòng thay đồ đã lấp đầy toàn bộ phòng dành cho khách. Bao gồm cả những thứ khác, phải mất cả hai phòng khách mới nhét vừa vào.
So sánh với tôi thì những đồ đạc tôi mang theo chỉ có một chiếc cặp đi học và một chiếc túi mua sắm, trông rất tồi tàn. Mẹ Cố có chút lúng túng đứng trong căn phòng trống rộng lớn, nhìn tôi treo hai bộ quần áo duy nhất trong phòng thay đồ rộng bằng cả căn phòng.
Sự bất mãn vì vừa rồi “c//ướp” phòng của Cố Uyển Tình lúc này đã biến thành cảm giác tội lỗi.
“Tiểu Tiểu…” Bà ấy mở miệng.
Nhưng tôi chỉ giả vờ như không nhìn thấy sự thay đổi trên nét mặt của bà ấy, vẫn đeo chiếc tai nghe Bluetooth rẻ tiền và quay video check-in cùng các dì trong đội nhảy quảng trường.
Cho đến khi bà ấy do dự và muốn rời đi.
Tôi quay lại, gọi một tiếng: “Mẹ.”
Bà ấy nhìn tôi ngạc nhiên, nước mắt nhanh chóng trào ra trong mắt. Đây là lần đầu tiên tôi gọi bà ấy là “mẹ” kể từ khi tôi quay về.
“Tiểu Tiểu.” Bà ấy bước tới nắm tay tôi và chân thành nói:
“Tiểu Tiểu, mẹ xin lỗi, những năm qua con đã phải khổ rồi. Ba mẹ chắc chắn sẽ bù đắp cho con thật tốt, tuyệt đối không bao giờ để con phải chịu một chút thiệt thòi nào.”
Lúc này, mũi tôi cũng cảm thấy hơi cay.
“Vậy nếu con nói với mẹ rằng Cố Uyển Tình và Khương Hồng Phân đã liên lạc với nhau từ lâu, mẹ có tin con không?”
Mẹ Cố trầm mặc, trong mắt có những giọt nước mắt trong suốt, nhưng không còn cảm động như trước nữa. Quả nhiên, đúng như tôi đoán.
Khi chúng tôi gặp nhau lần đầu, nhìn thấy thái độ của họ đối với Cố Uyển Tình, tôi đã biết trước kết quả sẽ là như thế. Nhưng tôi không khỏi có chút hy vọng, hỏi: “Cho dù mẹ không tin, mẹ có thể tìm người điều tra một chút không?”
“Tiểu Tiểu… điều này là không có khả năng.” Bà ấy hoảng sợ nói.
Tôi mỉm cười rồi trở lại với vẻ mặt điềm tĩnh và thờ ơ thường ngày: “Được rồi, con hiểu rồi.”
Tôi mỉm cười đẩy bà Cố ra khỏi phòng: “Tôi muốn nghỉ ngơi, Cố phu nhân.”
Sau đó tôi không chút do dự đóng cửa lại, cũng như hoàn toàn đóng lại cánh cửa trong trái tim tôi.
Tôi lấy điện thoại ra, ấn vào một cái avatar trên đó rồi nhắn tin trả lời: [Được.]
Vì người của Cố gia không chịu giúp tôi đòi lại công đạo, vậy thì tôi chỉ có thể dựa vào chính mình.
8.
Sau khi đưa ra quyết định, với lý do Cố Uyển Tình chưa thay đổi họ, tôi từ chối thay đổi họ và hộ khẩu của mình. Mặc dù người Cố gia có chút bất mãn với điều này nhưng họ cũng không thể làm gì tôi.
Ở lại nhà họ Cố một thời gian, ngày khai giảng cuối cùng cũng đã đến. Tôi đi xuống lầu trong bộ đồ thể thao mới mà các dì mua cho. Khi nhìn thấy tôi, Cố Hành Vũ cười lớn.
“Chị sẽ không mặc cái này đi báo danh chứ. Ninh Hoa không phải ngôi trường rách mà chị học trước đây đâu.”
“Vậy thì sao?” Tôi kéo ghế ngồi xuống, trực tiếp cởi áo khoác, lộ ra chiếc áo phông ngắn tay quảng cáo bên trong: “Hay cậu nghĩ tôi mặc như thế này sẽ thích hợp hơn.”
Nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay của tôi, sắc mặt Cố Hành Vũ lập tức trở nên khó coi.
Mẹ Cố lập tức lấy thẻ ngân hàng đưa cho tôi: “Đây là tiền tiêu vặt của ba mẹ cho con, con có thể mua mấy bộ quần áo con thích.”
Tôi nhìn tấm thẻ ngân hàng trước mặt, hỏi: “Trong đó có bao nhiêu tiền vậy?”
“10 vạn.” Mẹ Cố nói: “Từ giờ trở đi, mỗi tháng chúng ta sẽ chuyển 10 vạn vào tấm thẻ này.”
Khi mẹ Cố nói điều này, trong mắt Cố Uyển Tình hiện lên vẻ đắc ý.
“Trước tiên có thể cho con 60 vạn được không?” Tôi hỏi.
Cố Hành Vũ lập tức hét lên: “Khương Tiểu Tiểu, chị cho rằng chị là ai? Tôi và chị Tình Tình mỗi tháng cũng chỉ có 30 vạn tiền tiêu vặt, chị còn muốn có nhiều hơn chúng tôi…”
Lời của Cố Hành Vũ đột ngột dừng lại dưới ánh mắt của những người còn lại trong Cố gia.
Ô hô, không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò. Tôi cong môi, bình tĩnh nhìn mấy người đó.
“Cái này, Tiểu Tiểu, mẹ và ba đã cân nhắc hoàn cảnh ban đầu của con nên quyết định cho 10 vạn tệ.” Ba Cố không chút xấu hổ giải thích.
Tôi không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn ông ta.
Cố Hành Chu thấy vậy liền hỏi tôi: “Em muốn 60 vạn làm gì? Nhà chúng ta tuy có tiền nhưng em vừa mới về, chúng ta cũng không muốn em học thói xa hoa phù phiếm, khoe tiền.”
“Thật sao? Vậy tặng trang sức 30 triệu làm quà sinh nhật là thói gì vậy?” Tôi cười khẩy một tiếng, nói với giọng đầy mỉa mai.
Người hầu chăm sóc Cố Uyển Tình đã cố ý nói cho tôi biết điều này. Nhân dịp sinh nhật Cố Uyển Tình năm ngoái, Cố Hành Chu trực tiếp mua cho cô ta một viên kim cương hồng trị giá 30 triệu.
Vốn dĩ cô ta muốn khoe khoang với tôi, muốn thể hiện vị trí của mình trước mặt tôi, nhưng một người “thẳng thắn” như tôi, đương nhiên cần hỏi sẽ hỏi rồi.
Ánh mắt Cố Hành Chu trở nên lạnh lùng: “Em có thể đừng câu nào câu này đều chua ngoa như vậy được không?”
Tôi mỉm cười phản bác: “Anh cũng không cần phải mỗi câu đều âm dương quái khí như vậy đâu, muốn nói tôi không xứng đáng thì cứ nói thẳng đi. Bao nhiêu năm qua, mẹ cô ta ngày nào cũng mắng tôi là con khốn, căn bản không đáng được sống. Tôi đã quen với điều đó từ lâu rồi.”
Mẹ Cố vội vàng bước ra làm hòa: “Tiểu Tiểu, anh trai con không có ý đó, thằng bé chỉ muốn biết con muốn nhiều tiền như vậy để làm gì thôi?”
Tôi hỏi mẹ Cố: “Nếu Cố Uyển Tình tiêu 60 vạn tệ, bà có hỏi cô ta cần làm gì không?”
Mẹ Cố nghẹn ngào.
“Đương nhiên là không, như người làm trong nhà đã nói, Cố Uyển Tình chỉ cần tùy tiện mua một cái túi đã đáng giá mấy trăm ngàn.” Tôi nhìn mẹ Cố: “Còn tôi muốn bỏ tiền ra để xóa đi những vết sẹo này trên người, trong miệng mấy người chính là xa hoa phù phiếm, yêu giàu ghét nghèo.”
Mẹ Cố mở to mắt, đầy tội lỗi. Nhưng tôi biết rất rõ, cảm giác tội lỗi này chỉ là tạm thời, trái tim bà ta sẽ sớm lại hướng về Cố Uyển Tình.
Thế nên tôi đứng dậy và nói: “Tôi no rồi.”
Mẹ Cố nhìn thấy tôi đi ra, vội vàng nói: “Chờ đã, để tài xế đưa con đi.”
Tôi quay lại nhìn Cố Uyển Tình, từ chối: “Bà có chắc là muốn tôi ở cùng một chỗ với con gái nuôi bảo bối của bà không? Tôi không thể đảm bảo tôi sẽ làm gì khi nhìn vào mặt cô ta đâu.”
Mẹ Cố lúc này không nói nên lời. Tôi cố ý nhìn Cố Hành Chu lần nữa, cười nói: “Đúng rồi, hôm nay lời nói của anh đã làm tôi tổn thương, cho nên từ nay về sau tôi sẽ không về Cố gia nữa, trừ khi người gây ra sự việc xin lỗi tôi.”
Sắc mặt Cố Hành Chu lập tức cứng đờ.