Hoa Khai Phú Quý - Chương 1
1.
“Con là Khương Tiểu Tiểu sao? Bộ quần áo này…”
Khi nhìn thấy bộ đồ hoa khai phú quý mà tôi đang mặc, một vị phu nhân ăn mặc đoan trang trông có vẻ choáng váng. Lờ đi ánh mắt chán ghét hiện lên trong mắt bà ấy, tôi đặt túi cơm và dầu ăn trên vai xuống đất, rồi lấy chiếc cốc giữ nhiệt trong túi đi chợ ra.
Sau khi nhấp một ngụm trà, tôi nhìn những người trước mặt và hỏi: “Mấy người là ba mẹ ruột của tôi phải không?”
Ba Cố cau mày, nhưng vẫn gật đầu nói: “Chúng ta là ba mẹ ruột của con.”
“Còn cô ta thì sao?” Tôi nhìn cô gái có vẻ yếu đuối đằng sau họ.
Đôi mắt cô gái lập tức đỏ lên. Hai người con trai một lớn một nhỏ ở bên cạnh cô ta vô thức đứng chắn trước mặt cô ta.
“Đừng ức hiếp chị Tình Tình.” Người nhỏ tuổi không kìm được tức giận, hét lên những lời nghĩ trong lòng ra.
Tôi nhìn khuôn mặt rất giống tôi đến bảy phần này. Nhìn thái độ của Cố gia đối với lời nói của thằng bé, tôi lập tức cảm thấy gia đình này khá thú vị.
Vì vậy, tôi dựa lưng vào chiếc ghế sofa gãy phía sau, nhìn họ bằng ánh mắt của một người đang xem một chương trình truyền hình. Có lẽ nhận thấy câu nói này không phù hợp lắm, nên người con trai lớn bước ra giải thích: “Chúng ta biết những năm qua em đã phải chịu nhiều đau khổ, nhưng tất cả đều là lỗi của người phụ nữ đó, Tình Tình vô tội…”
Anh ta còn chưa nói xong thì cửa phòng thuê đột nhiên bị một nhóm người đẩy ra.
Các cô chú mặc bộ đồ dệt kim rực rỡ như hoa giống tôi bước vào vây quanh ba mẹ ruột của tôi, rồi bắt đầu cáo trạng: “Mấy người này chắc chắn là ba mẹ ruột của Tiểu Tiểu chỗ chúng ta.”
“Sao mấy người lại tới đây? Mấy người có biết mấy năm nay Tiểu Tiểu sống như thế nào không?”
“Tôi nói cho mấy người biết, cái người mẹ nuôi đó của Tiểu Tiểu thật sự không phải người, cây giặt đồ vừa dài vừa to như vậy, vậy mà người phụ nữ kia tùy tiện nhặt nói đánh là đánh!”
“Đúng thế, đúng thế, bình thường bắt không cho ăn cơm thì cũng thôi đi. Giữa mùa đông, còn cố tình cắt bỏ bộ đồng phục học sinh của con bé, bắt con bé mặc một chiếc áo rách đến trường. Trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3, con bé còn bị nhốt trong nhà, không được phép dự thi!”
“Nói đi, trên đời này làm sao có thể có như vậy người mẹ tồi tệ như vậy chứ? Hóa ra căn bản không phải là con ruột!”
“Mấy người phải bắt bà ta lại, còn cả đứa con gái giả của bà ta nữa. Tốt nhất là nên đi điều tra kỹ càng một lượt, biết đâu chính cô ta cũng biết mẹ mình cố tình tráo con đó.”
“Là ai đang khóc vậy?” Dì Xuân dẫn đầu sửng sốt một lát. Một nhóm các dì lập tức nhìn quanh tìm kiếm nơi đang phát ra tiếng nức nở, cuối cùng dừng lại trước một thiếu nữ mặc đồ trắng ở trong phòng.
“Em gái, chị xin lỗi, chị… chị không cố ý lấy đi mọi thứ của em, chị…”
Thiếu nữ cúi đầu khóc lớn đến mức đôi vai run rẩy.
“Đây không phải là…?” Dì Xuân mở to mắt, vẻ mặt không nói nên lời.
Tôi gật đầu: “Cô ấy là con gái ruột của Khương Hồng Phân, Cố Uyển Tình.”
2.
“Tiểu Tiểu, Khương Hồng Phân là Khương Hồng Phân. Những việc bà ta làm không liên quan gì đến Tình Tình.”
Cố Hành Chu, người anh về mặt sinh học của tôi lên tiếng. Những người còn lại trong Cố gia cũng gật đầu đồng tình với lời nói của anh ta.
Dù sao bọn họ đều là thành viên của vũ đoàn ở quảng trường Nam Thành. Một vài bà cô già vừa liếc mắt một cái liền hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.
Không để mấy người Cố gia có cơ hội nói tiếp, dì Vương, người cả đời này ngoài đứa con trai của mình không quan tâm đến ai ngoại trừ tôi, cướp lời nói trước: “Cũng không thể nói như thế được.”
“Cô ta có vô tội hay không thì chưa nói, nhưng cô ta thích khóc như vậy, mấy người muốn Tiểu Tiểu phải làm sao? Muốn con bé đến an ủi cô ta à?”
Dì Vương trực tiếp kéo tay áo đang che phủ bàn tay của tôi ra, để lộ vết sẹo trên mu bàn tay tôi.
“Mấy người nhìn đi, chính là mẹ ruột của cô ta đã dùng máy kẹp tóc nóng đỏ làm bỏng con bé.”
“Lại nhìn cô bé này mà xem, một thân đồ hiệu, được mấy người nuôi dưỡng đến độ da mềm, thịt mỏng.”
“Bây giờ còn muốn Tiểu Tiểu phải xin lỗi, còn an ủi cô ta, mấy người thấy có phù hợp không?”
Dì Vương vừa nói, lại vừa quay sang Cố Uyển Tình.
“Cô bé, việc của mẹ cô làm có thể không thể trách cô, nhưng Tiểu Tiểu vì mẹ cô mà mười năm qua đã trải qua cuộc sống như thế nào? Cô cũng nên phát thiện tâm, vào lúc này không nên khóc lóc thảm thiết nữa. Không phải là chọc vào nỗi đau của Tiểu Tiểu hay sao?” Dì Vương vừa nói vừa kéo tay áo lau nước mắt rồi ôm tôi vào lòng.
“Đứa nhỏ ngốc nghếch, có chuyện gì cũng giấu vào trong lòng. Trước kia không có ai thương, không ai yêu. Bây giờ ba mẹ ruột đã đến rồi, bọn họ còn không yêu thương con, còn thiên vị người ngoài hay sao? Đây là ba mẹ ruột của con, có gì uất ức, cần nói cứ nói ra!”
“Ba mẹ ruột của Tiểu Tiểu, mấy người nói có đúng không?”
Các dì đều nhìn bố mẹ Cố. Ba mẹ Cố gia cười xấu hổ: “Đúng vậy, nếu con có uất ức gì thì cứ nói với ba mẹ đi.”
Cố Uyển Tình thấy dì Vương nói thế, không thể thốt lên lời nào, chỉ có thể mở to đôi mắt đỏ hoe, cắn môi nhìn mấy người Cố gia.
3.
Trước khi lên xe cùng Cố gia, dì Vương nhét vào tay tôi một chiếc túi mua sắm, nói đó là đồng phục mới của đội nhảy. Nhưng bên trong lại là một bộ quần áo thể thao rất trẻ trung. Tôi biết đây là đồ của mấy người dì Vương mua cho tôi vì sợ tôi sẽ không có quần áo để mặc khi khai giảng.
Tôi nói lời cảm ơn rồi đưa cho các dì số trứng giảm giá mà tôi đã tranh được ở siêu thị hôm nay. Rồi lại mang dầu và gạo mới mua cất kỹ. Cố Hành Chu ở một bên nhắc nhở, những thứ này không cần cất nữa, sau này cũng không qua lại đây nữa.
Tôi nghiêng đầu liếc nhìn anh ta không nói gì, phía sau anh ta là ba mẹ và em trai đang nhẹ nhàng an ủi Cố Uyển Tình.
Cố Hành Chu quay đầu lại nhìn một lượt, nhịn không được nói: “Tiểu Tiểu, Tình Tình không cố ý đâu, em ấy thực sự rất áy náy với em, lúc ở nhà em ấy cũng đã khóc rất nhiều…”
“À, vâng, vâng, vâng.” Tôi nói chiếu lệ, cầm bộ quần áo mới mà dì đưa cho, khoác cặp sách lên lưng rồi đi thẳng lên xe.
Trên xe, tôi nhìn điện thoại, mấy người Cố gia thì nhìn tôi.
Dì Xuân gửi cho tôi 5.000 nhân dân tệ trong nhóm: [Đây là chút tấm lòng của các dì, không được từ chối!]
Dì Vương cũng gửi cho tôi một tin nhắn trong nhóm: [Tiểu Tiểu, nếu ở đó con thực sự không thấy thoải mái thì hãy quay lại.]
Các dì khác cũng mỗi người một câu. Những người sống trong khu vực của chúng tôi đều là những người thuộc tầng lớp thấp trong thành phố này. Hiện nay các dì đều đã nghỉ hưu, lương hưu hàng tháng cũng chưa đến 2.000 tệ.
Dì Vương, dì Chu và những người khác cũng dựng sạp hàng ở chợ để kiếm tiền nuôi gia đình. Trong những năm qua, từng xu họ bỏ ra cho tôi đều là do họ bóp mồm bóp miệng mà tiết kiệm.
Lần này đột ngột tặng tôi một phong bao lì xì lớn như vậy là do họ cảm thấy ba mẹ ruột của tôi thiên vị, họ sợ tôi về nhà họ Cố sẽ không thể sống tốt.
“Tiểu Tiểu, bộ quần áo này của con…”
Cố phu nhân cau mày nhìn bộ quần áo hoa khai phú quý của tôi, cuối cùng không kìm được mà nói: “Từ giờ trở đi, con sẽ là tiểu thư Cố gia, ăn mặc, cư xử đều phải đúng mực.”
“Hơn nữa ở độ tuổi này của con, con nên kết giao với bạn bè đồng trang lứa nhiều hơn, mở rộng tầm nhìn và phát triển quan hệ xã giao, thay vì ngày ngày đi chơi với những… bà cô đó.”
“Về phương diện này, sau này con có thể học hỏi Tình Tình, cũng có thể bồi dưỡng tình cảm chị em.”
Cố phu nhân nói như là chuyện đương nhiên, Cố Uyển Tình ở một bên cũng tỏ vẻ phối hợp. Cô ta chủ động nắm tay tôi, thái độ thân mật đến mức khiến tôi nổi da gà.
“Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ dạy dỗ em gái thật tốt.”
“Em gái, khi về nhà, em cứ tùy ý lấy trong tủ quần áo của chị hai bộ phù hợp. Bộ đồ em đang mặc trên người, cứ sai bảo mẫu bỏ đi.”
“Đúng vậy.” Cố Hành Vũ ngồi bên cạnh Cố Uyển Tình nói: “Mặc cái gì không biết, xấu chet đi được, sau này nếu cô còn ăn mặc như vậy, thì đừng nói là người Cố gia bọn tôi, làm xấu mặt chúng ta.”
Tôi sững sờ một lúc, đặt bàn tay đang nhắn trả lời các dì thân yêu của mình xuống, mỉm cười nhìn mấy người đó.
“Nhưng mấy người có biết tại sao tôi luôn mặc quần áo của các dì không?”