Hoa Hồng Vượt Rào - Chương 5
15
Suốt hơn một tháng, ngày nào tôi cũng nhận được một bó hoa 999 đóa hồng.
Hoắc Kiêu thỉnh thoảng lại phát điên ở trên mạng.
Vì tôi đã block tất cả các phương thức liên lạc của anh ta, anh ta không thể nào quấy rầy được tôi.
Người này đúng là kỳ quái, trước đây anh ta chán ghét tôi, chê tôi không thú vị.
Giờ lại lì lợm đeo bám.
Tôi không thể tin lần nữa, đa số đàn ông đều phải mất đi rồi mới biết quý trọng.
Vì những hành động càn quấy trên mạng của Hoắc Kiêu, tôi chiếm hot search trong một thời gian dài, tác phẩm của tôi không tuyên truyền cũng hot.
Ngày hôm đó, tôi vừa bước ra khỏi chung cư, nhìn thấy một người ở cửa thang máy.
Tôi giật mình.
Là Tống Khải.
“Là anh à…” Tôi vô thức phòng bị.
Thời gian này quá bận, lại quên mất người này.
Mặc dù tôi với Tống Khải đã rất quen thuộc, nhưng thấy anh ta vẫn cảm thấy sởn tóc gáy.
Khi còn bé, tôi tận mắt nhìn thấy anh ta tra tấn, giết hại mèo hoang.
Ngoài mặt anh ta thân thiết với Hoắc Kiêu, nhưng thực tế lại căm ghét Hoắc Kiêu từ lâu. Âm thầm làm không ít chuyện bẩn thỉu.
Chấp niệm của anh ta đối với tôi, cũng chỉ vì muốn báo thù Hoắc Kiêu.
Tống Khải gầy đi thấy rõ, đội mũ lưỡi trai, đáy mắt có tia máu: “Vãn Vãn, anh được bảo lãnh rồi. Anh không gây tổn thương thực chất gì đến em, nhưng lại bị nhà họ Hoắc đuổi tận giết tuyệt! Tại sao chứ? Trước đây nhà họ Hoắc hại ông nội anh phá sản, chèn ép ba anh khắp nơi. Ngay cả Hoắc Kiêu cũng luôn sai phái anh. Vãn Vãn, em đi với anh đi. Cướp được em, anh mới thắng được một lần!”
Tôi: “…”
Đồ điên!
Chuyện làm ăn phải dựa vào bản lãnh của bản thân.
Những năm qua nhà họ Tống dần dần sa sút, đó cũng là vì sản nghiệp không được nâng lên.
Mấy năm trước, cha Tống Khải còn ngoại tình, gián tiếp hại chết mẹ anh ta.
Cách chiếm đoạt thị trường của Hoắc thị không vi phạm đạo đức, càng không vi phạm pháp luật.
Vậy có lỗi gì?
Có ngành nào là không kẻ mạnh nuốt kẻ yếu?
Tôi vừa định chạm vào điện thoại, Tống Khải đã bước nhanh tới, vừa hất điện thoại ra vừa đạp lên.
Điện thoại bị phá ngay tại chỗ.
“Tống Khải! Anh tỉnh táo chút đi! Có một số việc không có đường quay đầu, anh sẽ tự hủy hoại chính mình đấy!”
Tôi định mắng để anh ta tỉnh.
Tống Khải có dao, đặt trên bụng tôi: “Ha ha, Vãn Vãn, đi cùng anh đi. Chúng ta ra nước ngoài. Hoắc Kiêu suốt ngày ầm ĩ trên mạng, xem ra vẫn chưa buông được em. Ra nước ngoài rồi, anh sẽ nói cho anh ta biết em đang nằm trong tay anh.”
Tôi cau mày: “Anh muốn báo thù ai thì đi tìm người đó đi. Anh nhắm tới tôi có phải quá thiếu đạo đức rồi không?”
“Yêu” ở trong miệng loại người như vầy, cũng chỉ là dục vọng quấy phá mà thôi.
Tống Khải không đấu lại nhà họ Hoắc, không thể làm gì Hoắc thị, anh ta chỉ có thể xuống tay với tôi.
Đúng lúc này, cửa thang máy đúng lúc mở ra, Hoắc Hành Chi ôm hoa tươi xuất hiện trước mặt tôi.
Trái tim căng thẳng của tôi chợt buông xuống.
Cảm giác rất kỳ lạ.
Trước đây giả vờ làm người thượng lưu, lúc nào cũng cảm thấy như đi trên lớp băng mỏng.
Người ngoài không biết tình hình của nhà họ Tạ, nhưng tôi biết rõ, sớm chỉ còn là cái xác rỗng.
Giờ phút này, khoảnh khắc nhìn thấy Hoắc Hành Chi, tôi thật sự không sợ gì nữa.
Hoắc Hành Chi đối diện với tôi, một chớp mắt sau, anh bước tới, dùng hoa làm vũ khí tấn công Tống Khải.
Phản ứng đầu tiên của Tống Khải chính là phòng vệ.
Cho nên, dao anh ta đặt trên bụng tôi chuyển sang đâm về phía Hoắc Hành Chi.
Vốn dĩ với khả năng của Hoắc Hành Chi, hoàn toàn có thể tránh đi, nhưng anh lo nhìn về phía tôi, con dao đó đâm vào eo Hoắc Hành Chi.
Tôi: “…!”
Tôi cầm túi xách đánh Tống Khải một trận.
Đến tận khi hết sức, Tống Khải đã máu me đầy đầu nằm dưới đất, tôi mới dừng tay.
Hoắc Hành Chi ôm tôi: “Vãn Vãn đừng sợ, đều tại anh đến muộn. Anh sẽ làm nhà họ Tống hoàn toàn biến mất khỏi Nam Thành.”
Nói rồi, người đàn ông cúi đầu hôn xuống.
Nhưng eo anh còn cắm dao.
Tôi vẫn chưa bình tĩnh lại, đẩy mặt dán tới của anh đi, rồi dùng điện thoại của anh báo cảnh sát, nhân tiện gọi cả xe cứu thương.
16
“Có ảnh hưởng đến chức năng nam giới không?”
Hoắc Hành Chi dựa vào giường, nghiêm túc hỏi bác sĩ.
Tôi vừa lấy lời khai ở ngoài, vừa bước vào phòng bệnh liền nghe thấy câu đó, mặt lập tức đỏ lên.
Bác sĩ đáp đúng sự thật: “Tổng giám đốc yên tâm, sẽ không ảnh hưởng.”
Hoắc Hành Chi liếc nhìn tôi, cười thả lỏng: “Vậy tôi yên tâm rồi.”
Tôi: “…”
Hoắc Hành Chi ngoắc tay gọi tôi, ra hiệu cho tôi đi qua.
Tôi vừa tới gần, anh liền nắm lấy tay tôi, cẩn thận quan sát một hồi: “Tay đánh có đau không? Túi xách của em cũng bền thật đấy.”
Anh đang chỉ chuyện tôi dùng túi xách đánh ngất Tống Khải.
Tôi vốn ôm một bụng uất ức, Hoắc Hành Chi đã hối hận nói: “Vãn Vãn, Tống Khải là kẻ điên, biến thái. Vì trả thù nhà họ Hoắc mới bám lấy em. Suy cho cùng, vẫn là nhà họ Hoắc làm hại em. Vậy nên, em đừng tự trách chuyện anh bị thương. Không liên quan gì đến em hết.”
Tôi á khẩu, không đáp lại được.
Uất ức bay biến sạch.
Người này…
Thật sự chưa từng yêu đương ư?
Nhưng anh thật sự biết rất nhiều.
Có vẻ Hoắc Hành Chi nhìn ra được, vội vàng nói: “Anh chỉ để ý mỗi một cô gái là em, anh thật sự chưa từng yêu đương với ai khác. Nói cho em một bí mật nhé.”
Tôi: “Bí mật gì?”
Tai Hoắc Hành Chi đỏ ửng: “Anh đã thích em từ rất lâu trước đây. Lúc còn bé em đáng yêu lắm, trắng trắng mềm mềm, vừa ngoan vừa xinh xắn. Mỗi lần em tới nhà họ Hoắc, anh đều chăm chú quan sát em. Nhưng trong mắt em chỉ có thằng nhóc thối Hoắc Kiêu kia mà thôi.”
Tôi kinh ngạc đến ngây người.
Nam thần yêu thầm tôi?
Nên biết, từ khi bắt đầu đi học, Hoắc Hành Chi đã là bạch nguyệt quang của vô số bạn nữ.
“Tại, tại sao là em?” Tôi lắp bắp, không dám tin.
Hoắc Hành Chi: “Năm mẹ anh mất, em mới mười tuổi, em chạy đến phòng anh dỗ anh đến khuya. Em từng nói, sau này sẽ luôn ở bên anh. Nói phải giữ lời.”
Tôi: “…”
Hoắc Hành Chi ra đời khi cha mẹ đã ở tuổi già, bà Hoắc đã qua đời khá lâu rồi.
Tôi nhớ đúng là có chuyện như vậy.
Năm đó là Hoắc Kiêu bảo tôi lên lầu dỗ chú út của anh ta.
Vẻ mặt Hoắc Hành Chi đầy nghiêm túc: “Vãn Vãn, cho anh một cơ hội, để anh làm chồng em, có được không?”
Tôi chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
Hoắc Hành Chi không hổ là thiên tài, trí tưởng tượng phong phú, lập tức bảo bác sĩ dẫn tôi đi kiểm tra.
Kết quả là, tôi mang thai.
17
Cảm giác này thực sự rất vi diệu.
Tôi làm gái ngoan suốt hai mươi lăm năm cũng vì khao khát tình thân.
Nhưng cha mẹ trọng nam khinh nữ, chỉ coi tôi như tiền vốn.
Tôi từng tưởng tượng, nếu mình có con gái, nhất định sẽ dành cho nó mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời.
Hoắc Hành Chi mừng lắm, mặc kệ vết thương trên eo, lập tức xuất viện, còn đích thân lái xe.
Anh bị đâm một dao lại như không bị sao cả.
“Vãn Vãn, đứa bé không thể không có ba.”
“Gia đình rất quan trọng đối với trẻ con.”
“Vãn Vãn, con cũng có rồi, em nên chịu trách nhiệm với anh rồi chứ?”
“Vãn Vãn, anh không phải loại đàn ông dễ dãi.”
Hoắc Hành Chi đưa tôi đến biệt thự Nam Sơn, lý do là, chung cư của tôi không đủ tốt, không đủ an ninh.
Anh gọi luật sư đến ngay trong đêm, giao giấy chuyển nhượng cổ phần vào tay tôi.
Một loại hành động này, đúng là phong cách của Hoắc Hành Chi.
Tôi bật cười.
Anh luôn làm tôi không có chỗ để chọn sai.
“Chú Hoắc, anh hoàn toàn không hiểu em. Em không phải gái ngoan gì cả, cũng không phải cô gái thượng lưu. Trong xương em mang theo phản nghịch, nổi loạn. Em ghét tất cả sự trói buộc. Trước đây em thực sự từng thích Hoắc Kiêu. Còn nữa, nhà họ Tạ sắp phá sản rồi, bây giờ em là con nhà sa sút. Chú Hoắc có sợ bị ba mẹ em bám lấy không?”
Không sai, tôi chán ghét tất cả mọi thứ của trước đây, bao gồm cả tôi.
Sẽ không dùng hôn nhân để đổi chác nữa.
Hoắc Hành Chi cau mày trầm tư, anh vậy mà rất hiểu tôi, anh cúi xuống: “Anh đã có thể tự lập hộ khẩu riêng từ lâu, dù sao Vãn Vãn cũng không thích về nhà họ Tạ, hay là chúng ta cùng chuyển hộ khẩu ra riêng. Tình hình của nhà họ Tạ, anh cũng biết từ sớm rồi. Vãn Vãn không thích thì anh sẽ không giao thiệp với ba mẹ em. Nhưng nếu Vãn Vãn cần anh ra tay, anh sẽ ra sức giúp đỡ. Về phần Hoắc Kiêu, nó không xứng nhận được tình cảm của Vãn Vãn.”
Hoắc Hành Chi chuyển giọng: “Vãn Vãn, em không biết trước đây anh ganh tị với Hoắc Kiêu đến mức nào đâu. Nếu em thích nó, anh sẽ thành toàn cho em. Nhưng ông trời cho anh cơ hội đào góc tường, anh nhất định sẽ nắm chắc. Vãn Vãn, em nói gì đi. Chúng ta công khai nhé.”
Tôi: “…”
Như vầy có hơi quá.
Tôi vừa chia tay bạn trai cũ đã mang thai con của chú út bạn trai cũ.
Tiểu thuyết máu chó thực sự có trong thực tế sao?
Hoắc Hành Chi bảo thư ký đưa chiếc điện thoại mới tới, từng bước dẫn dắt: “Công khai nhé Vãn Vãn, cho đứa bé một gia đình hoàn chỉnh nhé.”
Tôi nhìn Hoắc Hành Chi, bên dưới vỏ bọc nho nhã của anh là linh hồn văn nhã bại hoại.
Tôi giống với anh, dường như đều sống với mặt nạ, mà da thịt dưới lớp mặt nạ đó mới là con người thật của chúng tôi.
Anh thật sự không phải đang tẩy não tôi chứ?
Chỉ là…
Đúng là đứa bé cần có một gia đình hoàn chỉnh.
Hoắc Hành Chi lại nói: “Nhà họ Tống dám chọc vào Hoắc Kiêu, nhưng không dám chọc vào anh. Thằng nhóc thối đó còn chưa mọc đủ lông, chia tay vẫn còn làm em bị liên lụy. Nhưng nếu em là vợ anh, sẽ không có ai dám động đến em.”
Tiêu rồi…
Tôi sắp không trụ được nữa rồi.
Tôi đã khát vọng tình thân trong vô số lần, đứa bé chính là điểm yếu của tôi.
Dưới sự năn nỉ của Hoắc Hành Chi, tôi công khai có thai hai tháng, hơn nữa sẽ nhanh chóng tổ chức lễ cưới.