Hoa Hồng Vượt Rào - Chương 4
12
Hủy hôn.
Phủi sạch liên quan với nhà họ Tạ.
Hai việc này làm tôi trở nên nhẹ nhõm.
Giống như gông xiềng đè nặng trên người tôi hai mươi lăm năm cuối cùng cũng được gỡ xuống.
Từ nay về sau, tôi chỉ muốn được làm chính mình.
Trước đây vì chuyện kết hôn, cha mẹ không cho phép tôi làm công việc xuất đầu lộ diện ở đoàn làm phim.
Luôn bắt tôi duy trì thân phận thượng lưu giả – cô cả nhà họ Tạ.
Nhưng tôi yêu sự nghiệp của mình.
Lần đầu tôi lộ mặt với thân phận biên kịch.
Ngoài giới chỉ biết nhà biên kịch lớn “Hoa hồng dại”, chứ không biết, tôi chính là “Hoa hồng dại”.
Tôi làm cô gái ngoan hai mươi lăm năm, thực ra tôi đã quá chán ghét mà vứt bỏ hình tượng đó từ lâu rồi.
Cho nên, tôi điên cuồng dùng hết khả năng trong việc sáng tác.
“Không ngờ đại lão trẻ thế nha! Còn rất đẹp nữa!” Vai chính tâng bốc.
Các tác phẩm tôi viết có vài bộ đã hot.
Một vài nghệ sĩ đã nổi tiếng nhanh chóng nhờ đóng tác phẩm của tôi.
Rất nhiều công ty quản lý cố tranh suất đóng tác phẩm của tôi cho nghệ sĩ nhà mình.
Tôi mỉm cười, thảo luận về cốt truyện, thiết lập nhân vật cùng đoàn, tôi rất thích bầu không khí làm việc đó.
Chứ không phải giả làm cô gái thượng lưu mà ngay cả bản thân mình cũng không thích.
Rất nhanh, tôi đã có nhóm fan của mình, thỉnh thoảng mở live, lượng fan tăng vọt, liên tục lên hot search.
# Biên kịch xinh đẹp #
# Đại lão văn mạng lập dị, điên rồ cuối cùng cũng lộ mặt #
# Hoa hồng dại trở lại với bộ phim mới #
# Hoa hồng dại siêu hấp dẫn lại là một cô gái đáng yêu #
Hôm nay, tôi tham gia lễ khai máy của đoàn phim, Hoắc Kiêu cũng tới.
Lúc anh ta đi về phía tôi, Chu Vi đột nhiên tiến lên, rất tự nhiên khoác tay anh ta.
“Anh Kiêu đến thăm em à? Sao không nói trước cho em?”
Vẻ mặt Hoắc Kiêu rất mất tự nhiên.
Anh ta đẩy Chu Vi ra, nhìn thẳng vào tôi: “Vãn Vãn, em ầm ĩ đủ chưa?”
Tôi trố mắt nghẹn họng.
Chẳng lẽ tôi nói chưa đủ rõ ràng sao?
Tôi và anh ta đã không còn chút quan hệ gì nữa.
Chu Vi kinh ngạc: “Đại lão biết anh Kiêu sao?”
Tôi mỉm cười: “Đâu chỉ biết! Tôi chính là người vợ chưa cưới cũ rất không thú vị trong miệng anh ta đây.”
Chu Vi sững sờ.
Ngôi sao nhỏ mới nổi như cô ta cực kỳ muốn leo lên vòng quyền quý.
Hoắc Kiêu nhiều tiền ngốc nghếch, trẻ tuổi đẹp trai, còn là thái tử gia nhà họ Hoắc, cô ta đương nhiên cho rằng mình đã ôm được đùi vàng.
Nhưng thực ra, thái tử gia chân chính của nhà họ Hoắc là Hoắc Hành Chi.
Vẻ mặt Chu Vi rất khó coi: “Đại lão, cô nghe tôi giải thích, thật ra tôi với anh Kiêu không có bất cứ quan hệ gì, là tôi hám fame mà thôi!”
Hoắc Kiêu gãi mũi: “Vãn Vãn, lúc trước là anh bị khủng hoảng trước hôn nhân. Cô Chu là bạn bè giới thiệu, anh chỉ gặp cô ấy một lần đó thôi.”
Tôi mỉm cười: “Chỉ gặp một lần liền có thể ôm ôm ấp ấp?”
Nhắc mới nhớ, thời điểm tôi và Hoắc Kiêu thân mật nhất cũng chỉ là hôn má.
Trong sáng không hề giống yêu đương.
Chu Vi vội vàng xin lỗi.
Hoắc Kiêu cau mày, lần đầu tôi thấy anh ta tỏ ra sốt ruột: “Vãn Vãn, em thật sự không để ý tới anh nữa sao? Trước giờ em chưa từng như vậy. Em còn block wechat của anh nữa đúng không? Vãn Vãn, đừng mà, add wechat lại đi.”
13
Không tới một ngày, có người đào ra tôi là chó liếm của thái tử gia Hoắc thị.
Tôi, Hoắc Kiêu, Chu Vi, rơi vào mối tình tay ba.
Liên tục lên vài hot search.
Còn có người đào ra nhà họ Tạ sắp phá sản, nhờ vào nhà họ Hoắc bố thí mới miễn cưỡng níu được.
Dư luận vốn đang có lợi với tôi rất nhanh đảo chiều.
Những từ như “thượng lưu giả”, “chó liếm”, “bị vứt bỏ”,… liên tục bay lên hot search.
Tôi vốn không quan tâm, Hoắc Kiêu lại tự mình thanh minh:
“Tạ Thính Vãn không phải là chó liếm, tôi và cô ấy đã định hôn từ bé.”
Tôi không muốn dây dưa không rõ với anh ta, đành phải trả lời phía dưới bài thanh minh:
“Ông nội hai nhà quyết định hôn ước từ bé, đùa giỡn, không tính là thật. Hiện tại tôi đã không còn bất kỳ quan hệ gì với Hoắc Kiêu. Chân thành xin lỗi vì đã chiếm dụng tài nguyên công cộng.”
Ai ngờ Hoắc Kiêu lại trả lời lại mấy cái phía dưới bình luận:
“Không tính? Vãn Vãn, sao em lại tàn nhẫn như thế?”
“Chúng ta cùng nhau lớn lên, một câu không tính của em là bỏ qua được sao?”
“Add lại wechat của anh đi!”
“Rốt cuộc em muốn ầm ĩ đến khi nào?”
“Anh với Chu Vi không có chút xíu quan hệ nào, cô ấy chỉ là một nghệ sĩ thuộc công ty của anh thôi.”
“Vãn Vãn, anh đã đợi mấy giờ rồi, sao em vẫn chưa add anh lại?”
“Điện thoại, wechat… tất cả các phương thức liên lạc đều block, em quá tàn nhẫn rồi đó!”
…
Trong vài giờ không để ý động tĩnh trên mạng, tôi mới phát hiện Hoắc Kiêu đã nổi điên trên mạng hồi lâu.
Trên mạng bùng nổ.
Hướng gió lại bắt đầu đảo ngược.
“Thái tử gia nhà hào môn tỏ tình hèn mọn.”
“Đây chính là tiết mục theo đuổi lại vợ.”
“Hoa hồng dại chính là con người nữ chính!”
“Đại lão đáp lại thái tử gia chút đi mà, xem đứa nhỏ đang thương bắt đầu tự lẩm bẩm rồi này.”
“Không phải thời gian trước thái tử gia đã thân mật với Chu Vi à? Một lần bất trung, vạn lần bất trung, tôi đứng về phía Hoa hồng dại.”
Tôi không có bất kỳ hồi đáp lại nào.
Cũng hoàn toàn không muốn bảo vệ hình tượng gì cả.
Ai ngờ, Hoắc Hành Chi xưa giờ chưa từng bày tỏ thái độ trước công chúng lại lần đầu tiên xen vào.
“Tạ Thính Vãn và Hoắc Kiêu thật sự đã hủy hôn.”
Tôi nhấn vào xem, lại còn dùng tài khoản chính của tập đoàn Hoắc thị bình luận.
Điều này…
Sao quan hệ công chúng của Hoắc thị lại mặc kệ tổng giám đốc vậy?
Thế giới điên hết rồi sao?
14
Tin tức đã hot trên mạng mấy ngày, tôi vẫn làm việc như thường.
Ngày hôm đó, Hoắc Hành Chi tới đoàn làm phim.
Tôi ngạc nhiên lắm: “Chú Hoắc, sao hôm nay chú lại có thời gian tới đây vậy?”
Người đàn ông đeo kính gọng vàng, lịch sự nhã nhặn, áo sơ mi trắng không nhiễm một hạt bụi, nút áo cởi hai cúc, lộ ra yết hầu gợi cảm.
Tay anh cầm bó hoa tươi: “Đến hẹn hò.”
Tôi: “…”
Chuyện đêm đó, tôi không thể nào quên.
Nhưng vẫn không định sẽ hẹn hò với Hoắc Hành Chi.
Trước mắt, tôi chỉ muốn tập trung cho sự nghiệp, chỉ muốn tìm lại chính mình. Hai mươi lăm năm qua, tôi vẫn luôn sống trong kỳ vọng của người khác, đã chán ghét nó từ lâu.
Hoắc Hành Chi cười khẽ, vẻ mặt nhuộm đầy phong lưu: “Lần đầu hẹn hò, còn nhiều chỗ chưa quen, Vãn Vãn bỏ qua nhé. Phải rồi, em đã nghĩ kỹ chưa?”
Tôi không phản ứng kịp.
Suy cho cùng, ở trong lòng tôi, Hoắc Hành Chi là hình tượng trăng sáng luôn luôn cao cao tại thượng, không thể khinh nhờn.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Hoắc Hành Chi đã là tồn tại rất cao thượng.
Thời đi học, anh luôn mang áo sơ mi trắng nhã nhặn.
Sau đó vào tập đoàn Hoắc thị, hình tượng anh để lại cho người khác chính là tổng giám đốc điều hành đẹp trai, lạnh lùng.
Anh giống như vị thần không nhiễm khói lửa nhân gian.
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra một nhân vật như vậy, lại ôm hoa tươi, ánh mắt tràn đầy phong lưu nhìn tôi.
“Hả? Gì cơ?”
Hoắc Hành Chi: “Vãn Vãn, anh rất gấp.”
Đây là lần thứ hai anh nói mình gấp.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Rõ ràng anh chẳng hề khiêu khích, nhưng tôi lại vô thức nghĩ tới đêm đó.
Chỗ của tôi đông người qua lại.
Tôi đành phải dẫn Hoắc Hành Chi đến khách sạn.
Người đàn ông cao lớn, chân dài, ép tôi vào cửa. Trước đây cảm thấy anh mang kính gọng vàng trông rất văn nhã, lạnh lùng.
Nhưng lúc này, không hiểu sao trong đầu tôi lại nhảy ra bốn chữ “văn nhã bại hoại”.
Hình tượng như vậy cực kỳ gợi cảm.
Nếu ở dưới ngòi bút của tôi, nhất định sẽ là một người si mê điên cuồng.
Mặt tôi càng đỏ hơn.
Hoắc Hành Chi cười khẽ: “Vãn Vãn, mặt em đỏ, tai cũng đỏ.”
Tâm trạng tôi rối bời.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Theo lý, tôi không nên như vậy.
Hoắc Hành Chi: “Vãn Vãn, anh chờ rất sốt ruột, anh ba mươi tuổi rồi. Em định bao giờ cho anh một danh phận? Anh cao mét chín, cơ bụng tám múi, trình độ thạc sĩ, tài sản hàng chục tỉ. Biết nấu cơm, giữ mình trong sạch, không hút thuốc không rượu bia. Vì giải thuốc cho em, anh để em ngủ anh bảy lần. Anh như vậy không thể nào đón nhận cô gái nào khác được nữa. Em phải chịu trách nhiệm với anh đấy.”
Nói xong, Hoắc Hành Chi rút một tờ giấy chứng nhận của bệnh viện từ trong túi quần ra: “Anh còn đi kiểm tra tình trạng tinh thần, không có bất kỳ triệu chứng nào bất thường. Cho nên, Vãn Vãn, hình như em không có lý do gì để từ chối anh cả.”
Tôi trố mắt nghẹn họng.
Cách yêu của tổng tài bá đạo đúng là khác với người thường.
Anh vừa nhắc tới chuyện “chịu trách nhiệm”, tôi liền không thể nào phản bác.
Dường như chỉ cần tôi không muốn chịu trách nhiệm, thì tôi sẽ chính là cặn bã.
Tôi lên tiếng: “Chú Hoắc, giờ thời đại nào rồi, cháu sẽ không nói cho người khác biết, chúng ta… từng ngủ với nhau một lần.”
Mày kiếm của Hoắc Hành Chi khẽ chau lại: “Nhưng anh rất bảo thủ. Anh rất coi trọng trinh tiết. Hơn nữa, em ngủ với anh tổng cộng bảy lần.”
Đó là trọng tâm hả?
Anh cũng có phải nam nhân cương trực trinh tiết cổ đại đâu!
14
Nói thật, người đàn ông giống như Hoắc Hành Chi rất khó để từ chối.
Nhưng lỡ như một ngày nào đó, anh cũng giống như Hoắc Kiêu, chán ghét mà vứt bỏ tôi thì sao?
Trên thực tế, tình cảm giữa nam nữ đa số rất mờ nhạt.
Mấy thứ tình thâm tựa biển đều là bịa đặt dưới ngòi bút của tác giả.
Vì quá ít ỏi, cho nên, càng hiện rõ sự quý giá.
Giờ phút này, hormone mạnh mẽ của Hoắc Hành Chi bao phủ lấy tôi, tôi đột nhiên nảy ra một ý nghĩ cực kỳ hoang đường.
Có lẽ là không muốn làm cô gái ngoan ngoãn gì nữa.
Tôi nâng tay túm lấy cà vạt của Hoắc Hành Chi, kiễng chân hôn lên môi anh, giọng điệu mập mờ: “Bảy lần phải không? Hôm nay sẽ trả lại cho anh.”
Hoắc Hành Chi ôm eo tôi, một tay ôm tôi, một tay vẫn ôm đóa hoa hồng.
Hai chúng tôi lăn trên giường, Hoắc Hành Chi bỏ laptop cản trở xuống dưới giường.
Không biết có phải ảo giác của tôi không, anh cười, như mang ý đồ xấu.
“Vãn Vãn, em muốn huề nhau, không dễ vậy đâu.”
Tôi không hiểu anh có ý gì, bởi vì rất nhanh, tôi lập tức bị cuốn vào trong mưa rền gió dữ.
Trong lúc mơ màng, tôi nhìn ánh đèn lắc lư, không biết đã ngủ thiếp đi mấy lần.
Bên tai có tiếng cười khẽ khàn khàn của đàn ông, tiếng thở gấp, tiếng nước chảy trong phòng tắm…
Không biết qua bao lâu, có người thì thầm vào tai tôi: “Vãn Vãn, Hoa hồng dại của anh, anh đã thích em rất lâu rồi.”
Tôi không nhớ rõ lắm, như thể đang ở trong mộng.
Ngày hôm sau, trời sáng choang.
Lúc tôi mở mắt ra, Hoắc Hành Chi đã khôi phục dáng vẻ tổng tài nho nhã, anh đứng bên giường, ung dung sửa lại cà vạt.
Thấy tôi tỉnh, người đàn ông đẩy gọng kính, mỉm cười, dùng giọng nói hết sức mập mờ nói: “Vãn Vãn, giờ đến phiên anh trả em một lần còn thiếu.”
Tôi nghẹn lời, không biết phải nói gì.
Thật sự muốn nói với anh, một lần thiếu nợ tôi kia không cần phải trả.
Nhưng lúc mở miệng, lại phát hiện mình không thốt lên lời.
Ngày hôm qua Hoắc Hành Chi không chỉ lấy ra giấy khám tinh thần, còn lấy ra cả báo cáo tài chính, giấy khám sức khỏe, giấy khám thể lực…
Không hổ là tổng tài bá đạo, dùng các con số để yêu đương.