Hoa Hồng Vượt Rào - Chương 3
9
Quan hệ giữa tôi và cha mẹ xưa giờ vẫn luôn không hòa hợp.
Tôi đã mua chung cư riêng ở ngoài từ lâu.
Hoắc Hành Chi đưa tôi đến dưới chung cư, anh không hỏi nhiều, tay kéo cà vạt mấy cái, quay sang nhìn tôi:
“Vãn Vãn, chuyện của chúng ta, em mau chóng suy nghĩ kỹ, anh rất gấp.”
Tôi cạn lời.
Anh gấp cái gì?
Nếu Hoắc Hành Chi muốn có bạn gái, ngoắc đầu ngón tay là vô số cô gái sẽ đổ vào.
Tôi không định giấu diếm, nói thẳng: “Chú Hoắc, cháu với Hoắc Kiêu cùng nhau lớn lên, cháu vẫn cho là mình hiểu rất rõ bản thân, nhưng hóa ra không phải thế. Bây giờ… mặc dù cháu đã chia tay anh ta, nhưng không định bước vào mối quan hệ mới sớm như vậy.”
Đôi môi mỏng của Hoắc Hành Chi cong lên ý cười.
Ánh mắt anh, nhìn chó hoang bên đường cũng giống như ngậm đầy tình ý.
Ánh mắt tựa như biết kéo tơ.
Tôi bị nhìn đến lúng túng.
Nhất là tôi và anh đã trải qua tối qua…
Hoắc Hành Chi: “Vãn Vãn, đầu tiên, anh chỉ lớn hơn em năm tuổi, em không cần gọi anh là chú. Còn nữa, em và Hoắc Kiêu thật sự từng quen sao?”
“Hả?” Tôi ngạc nhiên.
Hoắc Hành Chi: “Nó nói quen nhau lúc nào? Có từng tặng em hoa không? Hay là có nghi thức trọng đại gì không? Hai người chỉ là ngầm cho là một đôi từ bé, chỉ vậy mà thôi.”
Tôi há hốc miệng, sốc trước lý lẽ đó.
Hình như rất có đạo lý nha.
Hoắc Kiêu chưa từng nói yêu tôi.
Tôi cũng chưa từng thổ lộ.
Đúng như lời những người đó, tôi giống như chó liếm mặt dày bám lấy Hoắc Kiêu.
Anh ta đói, tôi đi mua cơm.
Anh ta đánh bóng rổ, tôi liền chuẩn bị nước.
Hễ là anh ta cần, tôi sẽ có mặt.
Tôi và Hoắc Kiêu không giống cặp đôi thực thụ, mà giống cậu chủ và người hầu hơn.
Lời Hoắc Hành Chi nói như tiếng sấm đánh thức tôi.
Gần như lập tức, buồn bực trong lòng tan biến sạch.
Cho nên, chuyện giữa tôi và Hoắc Kiêu, không thể trách anh ta, là tôi đơn phương tình nguyện.
Tôi đang bối rối, Hoắc Hành Chi lại kéo tay tôi, đặt một chiếc chìa khóa vào lòng bàn tay tôi: “Đây là chìa khóa của biệt thự Nam Sơn, hoa anh trồng ở lưng núi, chỉ cần em muốn, đều sẽ là của em.”
Tôi: “Chú Hoắc… cháu…”
Hoắc Hành Chi cười khẽ, anh đột nhiên vươn người qua, khuôn mặt điển trai suýt nữa sượt qua môi tôi.
Tôi cứng đờ.
Nhưng anh chỉ giúp tôi tháo dây an toàn mà thôi.
Khuôn mặt anh gần trong gang tấc, tôi nhìn thấy mình ở trong mắt anh.
“Vãn Vãn, nếu em nhất quyết gọi anh là chú, cũng không phải không được. Anh sẽ coi đó là tình thú.”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Quan hệ giữa tôi và Hoắc Kiêu giống cấp trên và cấp dưới hơn, chưa từng nói chuyện với giọng điệu mờ ám như vậy.
Hoắc Hành Chi đến điểm liền dừng, anh xuống xe mở cửa xe giúp tôi.
Tôi liếc thấy vòng eo hẹp của anh, hình ảnh điên cuồng tối qua tràn ngập trong đầu.
Tôi gần như chạy mất dạng.
Chờ tôi lên lầu, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn xuống, phát hiện Hoắc Hành Chi vẫn đứng ở đó.
Một lúc sau, anh mới lên xe chạy đi.
10
Lúc Hoắc Kiêu tìm tới cửa, tôi vừa mới tắm xong.
Chính mắt nhìn thấy những vết đỏ trải rộng khắp người, tôi vẫn khó mà kìm được đỏ mặt.
Cho tới khi Hoắc Kiêu lớn tiếng la mắng, tôi vẫn còn phân tâm.
“Nghe nói Tống Khải bị bắt có liên quan với em? Sao anh lại không điều tra được? Tạ Thính Vãn, em đừng có thêm phiền cho ông đây. Tống Khải trước giờ ghét anh, cho nên mới tiếp cận em. Em tránh xa anh ta chút đi!”
Tôi kinh ngạc nhìn Hoắc Kiêu.
Hôm qua tôi cầu cứu anh ta, bị anh ta mắng một trận, còn bị cúp máy.
Tôi không dám tưởng tượng nếu không phải Hoắc Hành Chi xuất hiện, tôi sẽ có kết cục gì.
Giờ phút này, tôi nhìn Hoắc Kiêu đứng trước mặt mình mà lòng không còn chút tình cảm nào.
Thậm chí tôi còn cảm thấy anh ta quá bình thường.
Tôi nghĩ nghĩ rồi nói: “Hoắc Kiêu, anh… thẩm mỹ hả?”
Hoắc Kiêu ngẩn ra: “Em có ý gì?”
Tôi nói thật: “Trước đây cảm thấy anh rất đẹp trai, sao hôm nay nhìn sao cũng thấy bình thường, anh thẩm mỹ thất bại hả?”
Hoắc Kiêu: “…”
Đúng lúc này, có người nhấn chuông cửa.
Người đến ôm đóa 999 bông hồng đỏ.
“Cô Tạ, mời ký nhận.”
Bây giờ đến lượt tôi câm lặng.
Trừ Hoắc Hành Chi ra còn ai tặng hoa cho tôi nữa.
Mấy năm nay, tôi vẫn luôn là chó liếm của Hoắc Kiêu, không có người khác giới nào dám tiếp cận tôi, bọn họ đều cho là tôi là hoa đã có chủ.
Tôi nhận hoa, cảm xúc ngổn ngang kỳ lạ.
Người giao hoa vừa đi, Hoắc Kiêu liền âm dương quái khí nói: “Ai tặng hoa? Hay là em tự biên tự diễn đó? Em muốn làm anh ghen hả? Anh đã nói rồi, anh ghét nhất mấy cái thứ lãng mạn giữa nam với nữ thế này.”
Tôi ngẩn người nhìn hoa tươi.
Hoắc Kiêu một mình độc thoại: “Lần này em ầm ĩ đủ chưa? Buổi chiều theo anh đến buổi tiệc chính thức.”
Tôi hoàn hồn, cười nói: “Hoắc Kiêu, đây là lần đầu tiên tôi được nhận hoa từ người khác giới.”
Hoắc Kiêu mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc em muốn làm gì?”
Đột nhiên tôi cảm thấy nói nhiều nữa cũng vô ích.
“Hoắc Kiêu, tôi đã nói chia tay rồi, hơn nữa sẽ đích thân đến gặp ông Hoắc để hủy hôn. Tôi sẽ không đi cùng anh đến bất kỳ sự kiện nào nữa, anh đi đi.”
Hoắc Kiêu sửng sốt một chốc: “Em không làm bạn đi cùng anh, chẳng lẽ để anh đi tìm Chu Vi?”
Tôi cười.
Liên quan mẹ gì tới tôi?
“Ừ, anh đi tìm cô ta đi.”
Cả người đau mỏi, tôi chỉ muốn trùm đầu ngủ một giấc thật ngon.
Tôi ra hiệu cho Hoắc Kiêu rời đi: “Giờ anh đi được chưa?”
Hoắc Kiêu bị chọc tức: “Được lắm, ông đây còn nhượng bộ nữa thì chính là nhím biển!”
Anh ta xoay người bỏ đi, tôi thì đóng sầm cửa lại.
Lập tức nghe thấy Hoắc Kiêu ở ngoài mắng một câu: “Mẹ kiếp!”
Đang chuẩn bị ngủ, cuộc gọi wechat vang lên.
Tên hiển thị là “Hoắc Hành Chi”.
Tôi không biết đã add anh từ bao giờ.
Là tối qua anh tự add hả?
“Vãn Vãn, nếu em ngại Hoắc Kiêu làm phiền, anh sẽ tìm cơ hội điều nó đến châu Phi.”
Tôi: “…”
Hoắc Hành Chi vẫn còn ở dưới lầu sao?
Nếu không sao anh lại biết Hoắc Kiêu tới tìm tôi?
Nhưng mà, cũng không cần phải vậy.
Đối với tôi, Hoắc Kiêu đã biến thành người không quan trọng.
Hóa ra, đối với người không thèm để ý, người ta sẽ không muốn lãng phí một chút tâm tư nào.
Giống với thái độ trước đây của Hoắc Kiêu đối với tôi.
Tôi đáp: “Không cần, kệ anh ta đi.”
Nói đến đây, tôi lại thêm một câu: “Cảm ơn hoa của chú út.”
Không ngờ tổng giám đốc luôn lạnh nhạt trước mặt người ngoài, lại gửi icon thỏ múa cột qua.
Tôi lập tức liên tưởng đến vòng eo mạnh mẽ hữu lực của Hoắc Hành Chi.
Tôi: “…”
Chết quá!
11
Ngày hôm sau, tôi đến nhà họ Hoắc.
Đích thân nhắc chuyện hủy hôn với ông Hoắc.
Làm tôi bất ngờ là, ông Hoắc lại đồng ý.
Ông cụ áy náy nói: “Vãn Vãn à, thằng nhóc thối Hoắc Kiêu không xứng với cháu, mấy chuyện xấu nó đã làm, ông đều biết hết. Còn nữa, chuyện thằng nhóc nhà họ Tống làm với cháu, ông nội nhất định sẽ không tha cho nhà họ Tống.”
Tôi: “…”
Ông Hoắc biết hết?
Là Hoắc Hành Chi nói cho ông ấy sao?
Rời khỏi đó, cha mẹ gọi đến.
Đúng lúc tôi cần đến gặp họ, nhân tiện mang theo tất cả sổ sách chi tiêu những năm qua.
Đúng như tôi đoán, cha mẹ mắng tôi một trận lớn.
“Con ích kỷ quá đấy! Nhà họ Tạ uổng công nuôi con! Cuộc hôn nhân tốt đẹp cũng không giữ được, con nói con còn làm được gì hả?”
“Con không xứng đáng mang họ Tạ!”
“Con làm sao xứng với mẹ và ba con, làm sao xứng với em trai con!”
Tam quan khác biệt, không nên nói thêm nửa lời.
Tôi ném sổ sách ra.
“Ba mẹ, trong này ghi lại tất cả chi tiêu của con những năm qua, bắt đầu từ năm hai đại học con đã tự viết sách kiếm tiền, tiền con thiếu ba mẹ con sẽ trả lại ba mẹ gấp năm lần. Còn nữa, con không có lỗi với bất kỳ ai. Ba mẹ sinh con cái ra vốn nên nuôi dưỡng chúng. Về phần đứa con trai của ba mẹ, đúng ra nó nên tự lực cánh sinh chứ không phải ăn không rồi ngồi. Đúng rồi, nhà họ Tạ sớm đã mục rỗng, em trai không cần phải giả làm cậu ấm.”
Tôi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng: “Trong này có một ngàn ba trăm vạn, là tất cả tích lũy trong những năm qua của con, có thể bù lại phần thiếu của ba mẹ.”
Tôi cũng không muốn làm cô gái thượng lưu giả nữa, nhà họ Tạ trước giờ mục rỗng. Nhưng vì để tôi có thể xứng với Hoắc Kiêu, từ nhỏ đến lớn, đã đập không ít tiền lên người tôi.
Bắt đầu từ năm hai đại học, tôi viết sách, làm biên kịch, mới miễn cưỡng duy trì được thân phận thượng lưu giả.
Cũng may mấy năm trước bán được bản quyền sở hữu trí tuệ của vài bộ phim điện ảnh và truyền hình, nên trong tay mới dư dả.
Mẹ cầm lấy thẻ ngân hàng, sắc mặt cuối cùng cũng tốt lên một chút: “Vãn Vãn à, ba mẹ cũng vì tốt cho con, một cô gái như con cưới một mối tốt vẫn hơn. Nếu không nhờ ông nội con, con không thể nào với cao được nhà họ Hoắc đâu.”
Cha hừ lạnh: “Nó chính là không biết điều! Tự cho là đúng! Mau đi dỗ Hoắc Kiêu đi, con rể kim quy sắp tới tay đừng để người ta cướp mất! Con có viết mấy bài văn rách cả đời cũng không bằng một thân phận bà Hoắc đâu!”
Tôi cười bất lực.
Nên trả đã trả, tôi cũng có thể hạ quyết tâm rời đi.
Từ đây, chuyện sống chết của nhà họ Tạ không còn liên quan gì đến tôi.
Trước khi rời khỏi biệt thự nhà họ Tạ, tôi trịnh trọng nhấn mạnh: “Ba mẹ, con hủy hôn rồi, còn nữa, con sẽ chuyển hộ khẩu, sau này con kết hôn với ai cũng là tự do cá nhân của con.”
“Con…”
Cha giơ tay định đánh tôi.
Bị tôi gạt đi.
Lúc cấp ba, tôi đã tập Taekwondo với Hoắc Kiêu một năm, giờ đã phát huy tác dụng.
Lúc tôi rời đi, nhìn thấy em trai, nó vẫn như trước núp sau lưng cha mẹ, ngồi không hưởng lộc.
“Chị thật sự mặc kệ nhà họ Tạ sao? Mặc kệ em sao? Nhưng… công ty của ba sắp phá sản rồi.”
Lỗ hổng của nhà họ Tạ quá lớn.
Tôi hoàn toàn không thể lấp được.
Cũng không có ý định lấp.
Tôi khuyên răn em trai lần cuối: “Nếu được lựa chọn, chị hoàn toàn không muốn làm chị gái em, nếu em còn tiếp tục thế này thì cả đời chỉ có thể làm thằng nhóc vô dụng. Em cũng bớt giả vờ làm người tốt đi, em còn giả tạo hơn đám côn trùng hút máu ở mặt ngoài đấy.”