Hoa Hồng Vượt Rào - Chương 2
5
Ý thức của tôi dần dần mơ hồ.
Nhưng trong lòng rốt cuộc đã biết rõ.
Những năm qua Tống Khải luôn lấy thân phận “bạn thân” để ở gần tôi.
Chắc chắn anh ta không phải trùng hợp xuất hiện ở quầy bar.
Anh ta đã theo dõi tôi từ sớm.
“Anh bỏ thuốc tôi?”
Tống Khải bế tôi vào một căn hộ.
Tôi nằm trên giường, anh ta vậy mà lại quỳ một chân, kéo tay tôi hôn lên mu bàn tay tôi:
“Vãn Vãn, em bỏ Hoắc Kiêu đi, anh ta không phải người đàn ông tốt. Tin tức của anh ta và Chu Vi cả cõi mạng đều biết, anh ta hoàn toàn không quan tâm đến em.”
Tôi cố rút tay về, lắc đầu nói: “Anh không nên xuống tay với tôi.”
Tống Khải không làm chủ được cảm xúc: “Vãn Vãn, nhưng anh yêu em mà! Trừ anh ra không có ai thật lòng với em. Thứ Hoắc Kiêu có thể cho em, anh cũng có thể. Anh giúp em hoàn toàn buông bỏ anh ta! Vãn Vãn, em nhìn anh chút đi, bao nhiêu năm qua, em yêu Hoắc Kiêu, anh yêu em. Em hẳn phải hiểu lòng anh hơn bất cứ ai! Anh dám cam đoan, anh mới là người yêu em nhất trên đời!”
Tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.
Tống Khải rất ghét Hoắc Kiêu.
Anh ta xuống tay với tôi, rất có thể là để trả thù Hoắc Kiêu.
Điện thoại của tôi vẫn luôn mở định vị, cuộc gọi với Hoắc Hành Chi vẫn chưa cúp.
Điện thoại ở trong túi xách, giờ phút này, tất cả kỳ vọng của tôi đều đặt trên người Hoắc Hành Chi.
Anh ấy sẽ đến chứ?
Lúc này, có vẻ Tống Khải không muốn nói nhảm nữa, anh ta đứng lên cởi nút áo sơ mi.
Lúc cởi đến chỉ còn quần lót, Tống Khải cúi xuống, ánh mắt nóng bỏng triền miên: “Vãn Vãn, em cùng với anh, chúng ta cùng trả thù Hoắc Kiêu có được không?”
Tôi quay mặt đi, né tránh sự đụng chạm của Tống Khải.
Bất lực và hoảng loạn làm cảm xúc của tôi mất đi kiểm soát.
Bản năng đáng sợ kia làm tôi không thể dùng sức, tôi như con cá mắc cạn chỉ có thể mặc cho người xẻ thịt.
Tống Khải hôn xuống, tôi lại tránh đi, nụ hôn của anh ta rơi trên tai tôi, tôi run lên.
Tống Khải như phát điên bóp cằm tôi, ép tôi đối diện với anh ta:
“Vãn Vãn! Hoắc Kiêu hoàn toàn không hề để ý đến em! Từ nhỏ đến lớn, em như chó liếm của anh ta, em nói xem mình có hạ tiện không?”
Tôi như bốc cháy, cả người tê dại, lý trí sắp tan rã.
Bỗng nhiên, ở cửa có động tĩnh, có người đang đạp cửa, sau mấy tiếng là một tiếng rầm lớn.
Tôi nhìn lại, tầm mắt mông lung.
Nhưng, chỉ vừa nhìn là nhận ra Hoắc Hành Chi.
Anh ấy thật sự tới.
Hoắc Hành Chi nhìn tôi trước, sau đó gần như sải bước tới túm lấy gáy Tống Khải, kéo anh ta ra khỏi người tôi.
Tôi tận mắt nhìn Hoắc Hành Chi một đấm lại một đấm nện lên mặt Tống Khải.
6
Tống Khải bị cảnh sát mang đi.
Ghi âm cuộc gọi giữa tôi và Hoắc Hành Chi chính là chứng cứ.
Tôi được Hoắc Hành Chi ôm lên một chiếc xe sang màu đen.
Cả người tôi vô lực, gần như dựa vào Hoắc Hành Chi.
Mùi hương thơm dịu từ cơ thể anh làm tôi say mê, tôi vùi đầu vào hít.
Như người lữ hành trên sa mạc khát vọng nước suối.
Còn Hoắc Hành Chi chính là nguồn suối đó.
Chẳng biết tại sao, tôi đột nhiên nghĩ đến thời Hoắc Hành Chi vẫn còn đi học.
Xưa giờ anh luôn lạnh lùng, cao ngạo như tùng bách trên đỉnh núi tuyết.
Mỗi lần đến nhà họ Hoắc, gặp anh, tôi chỉ dám lúng túng gọi một tiếng “chú”.
Rõ ràng anh chỉ lớn hơn tôi có năm tuổi thôi.
Nhưng trong ký ức của tôi, anh luôn cao lớn, lạnh nhạt, đôi mắt thâm thúy mang cảm giác lánh đời.
Rõ ràng tôi đã biết anh nhiều năm, nhưng lại cảm thấy như chưa bao giờ biết rõ.
Nhưng giờ phút này, dưới tác dụng của thuốc, làm tôi bám lấy anh như dây tơ hồng.
Tôi hôn lên cổ anh, anh cứng đờ.
“Tạ Thính Vãn.”
Anh gọi tôi, giọng trầm thấp, hấp dẫn lạ thường.
Tôi cực kỳ thích âm sắc đó, lý trí gần như bay biến, như đứa bé không được kẹo khóc rưng rức: “Chú Hoắc… Khó chịu…”
Cảm nhận được một bàn tay ghì eo mình.
Tôi bất an giãy giụa.
Sức nặng đó càng lớn hơn.
Tôi nghe thấy Hoắc Hành Chi khàn giọng dặn tài xế: “Lái nhanh một chút, đến biệt thự Nam Sơn.”
Biệt thự Nam Sơn là bất động sản Hoắc Hành Chi đã tự mình mua sau khi trưởng thành.
Tôi không nhớ mình được ôm lên giường thế nào.
Chỉ nhớ, lúc Hoắc Hành Chi đút tôi uống nước đá, nút áo của anh đã bị cởi hai viên, cổ toàn vết đỏ.
Dấu vết mờ ám xuất hiện trên người anh, giống như phạm giới, hết sức kiều diễm.
Tôi lại chui vào lòng anh, tham lam ngửi mùi hương mát lạnh, chỉ có đến gần anh mới có thể giải được cơn nóng.
Yết hầu Hoắc Hành Chi lăn lộn, tôi ngẩng đầu trực tiếp cắn lên.
“A…”
Người đàn ông rên lên.
Anh không đẩy tôi ra, mà chờ tôi cắn mệt tự buông.
“Bác sĩ sẽ tới ngay, cháu nhịn thêm một chút.”
Tay anh đè trán tôi.
Cảm nhận được lòng bàn tay anh rịn mồ hôi.
Lý trí tôi bay sạch, chỉ muốn dính lên Hoắc Hành Chi.
Lúc bác sĩ tới, tôi loáng thoáng nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.
“Tổng giám đốc, nếu dùng thuốc sẽ không tốt cho cơ thể, có thể làm cô Tạ trở nên lãnh đạm. Biện pháp tốt nhất chính là cậu giúp cô ấy. Có điều… giải thứ này, cần ít nhất bảy lần.”
Tôi: “…”
7
Bác sĩ rời đi, cửa phòng lần nữa đóng lại.
Hoắc Hành Chi vào phòng tắm, rất nhanh đi ra, giọt nước trên cơ thể chưa được lau, áo sơ mi trắng ướt đẫm, phản chiếu thân hình cường tráng dẻo dai bên trong.
Tôi dán lên, như côn trùng đáng thương sắp chết cần sương ngọt.
Hoắc Hành Chi ghì tay tôi, giọng khàn khàn: “Cháu nghĩ kỹ chưa? Rốt cuộc cháu muốn ai? Nếu muốn Hoắc Kiêu, chú sẽ túm nó tới cho.”
Nghe tên “Hoắc Kiêu”, tôi lắc đầu nguầy nguậy.
Cứ như hai chữ “Hoắc Kiêu” là một nỗi đau khó giải thích đối với tôi.
Bấy giờ, dường như Hoắc Hành Chi mới thoải mái cười một tiếng, thấp giọng nói: “Em đừng hối hận.”
Anh có vẻ rất hài lòng.
Ngày hôm sau, tôi mở mắt ra, ánh mặt trời ngoài cửa sổ hắt xuống chói mắt.
Ký ức ào ạt ập tới.
Ngày hôm qua, sau nửa đêm, tôi khôi phục ý thức.
Tôi nhớ rõ lúc đầu mình và Hoắc Hành Chi ở trên giường, sau đó đến ban công, sau đó… lại đến phòng tắm…
Tôi: “…”
Tôi ngơ ngác hồi lâu.
Mãi đến khi Hoắc Hành Chi đẩy cửa tiến vào, anh lại trở về dáng vẻ khéo léo, nho nhã, khác hoàn toàn với người điên cuồng, mất khống chế đêm qua.
“Tỉnh rồi à?”
Hoắc Hành Chi nhẹ giọng hỏi.
Tôi chậm rãi kéo chăn bao phủ người, hận không thể chôn vùi bản thân.
Quá lúng túng rồi!
Tôi đã ngủ với chú của chồng sắp cưới!
Cảm thấy Hoắc Hành Chi đứng bên giường, trong đầu tôi nhanh chóng nghĩ đối sách.
Dường như tâm trạng của Hoắc Hành Chi rất tốt, anh cười khẽ: “Vãn Vãn, em muốn bịt tay trộm chuông à? Hay là không muốn chịu trách nhiệm với anh?”
Cái gì?
Tôi chịu trách nhiệm với anh ấy?
Tôi cắn răng, vén chăn luôn định ngồi dậy, cảm giác xé rách đau đớn làm tôi hít vào một hơi.
Bấy giờ mới nhận ra, cơ thể mình mát lạnh, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nam.
Là ai mặc cho tôi, không cần nói cũng biết.
Mặt tôi thoắt cái đỏ bừng.
“Chú Hoắc, ngày hôm qua cháu… cháu không cố ý, cháu có thể bồi thường cho chú!”
Trời ơi, rốt cuộc tôi đang nói gì thế?
Anh ấy là tổng giám đốc điều hành tập đoàn, tôi là nhà sa sút, tôi lấy gì bồi thường cho anh ấy?
Hoắc Hành Chi ngồi xuống giường, áo sơ mi mở một nút, trên yết hầu vừa khéo có một dấu hôn.
Là chứng cứ tội ác tôi đã để lại.
Đôi mắt anh tối sầm: “Anh sẽ xử lý Tống Khải. Nhưng… chuyện xảy ra tối qua, ván đã đóng thuyền.”
Có ý gì?
Tôi kinh ngạc, Hoắc Hành Chi lại nói tiếp: “Hai nhà Tạ, Hoắc có hôn ước, anh cũng họ Hoắc.”
Tôi buột miệng nói: “Nhưng chúng ta không cùng bối phận.”
Ngón tay thon dài của Hoắc Hành Chi gãi gãi mũi: “Vãn Vãn, em hai mươi lăm, anh ba mươi tuổi, đúng là kém năm tuổi. Nhưng anh tự nhận mình không có chỗ nào kém người trẻ tuổi. Tối qua, chắc em cũng cảm nhận được.”
Tôi: “…”
Đóa hoa cao quý của nhà họ Hoắc có biết bản thân mình đang nói cái gì không?
Hoắc Hành Chi: “Anh chưa từng yêu đương, tối qua cũng là lần đầu. Em phải có trách nhiệm với anh.”
Không phải tôi trốn tránh trách nhiệm, chỉ là chuyện xảy ra quá đột ngột.
Tôi đã gọi anh là “chú út” từ nhỏ, tuy đã quen biết lâu rồi, nhưng trên thực tế cũng không mấy khi tiếp xúc. Chỉ thỉnh thoảng gặp anh vào ngày lễ, ngày tết gì đó.
Từ khi đi học anh đã là nhân vật tâm điểm ở trường.
Làm nam thần trong lòng tôi.
Là đóa hoa không thể xâm phạm.
Hoắc Hành Chi giơ tay xoa đầu tôi: “Em không được có bất cứ dính dáng gì với Hoắc Kiêu nữa, ở đây mấy ngày, chính thức hủy hôn với nó. Anh cũng sẽ cho em thời gian để từ từ thích ứng.”
8
Hoắc Hành Chi đích thân nấu bữa trưa.
Tay áo sơ mi của anh được xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc cùng với gân xanh nổi lên.
Tôi liếc nhìn, lập tức nghĩ đến tối qua, cũng là đôi tay đó ôm lấy tôi, buộc tôi nghênh đón anh hết lần này đến lần khác.
Đầu óc tôi rối mù, lúc Hoắc Hành Chi bưng cá kho đến trước mặt tôi, ánh mắt anh mờ tối: “Đỏ mặt rồi? Đang nghĩ gì vậy?”
Tôi vội vàng lắc đầu: “Không có! Cháu không nghĩ gì hết!”
Hình như càng tô càng đen.
Hoắc Hành Chi ngồi xuống, múc cho tôi một chén canh gà hầm nấm, vẻ ngoài của anh tao nhã, trong trẻo lạnh lùng, lại nói lời làm người ta đỏ mặt:
“Bác sĩ nói em trúng thuốc, loại thuốc xem như tốt nhất trên chợ đen, có thể làm người trúng thuốc giữ được tỉnh táo ở mức độ nhất định. Nói cách khác, em nhớ được mọi thứ.”
Mắt tôi trừng lớn.
Không hiểu tại sao Hoắc Hành Chi phải nói ra những điều đó.
Người đàn ông lại cười khẽ nói: “Anh cũng nhớ rõ.”
Tôi: “…”
Một bữa cơm ăn đến mồ hôi ướt lưng.
Đến nỗi tôi quên cả khâu tránh thai quan trọng nhất.
Hoắc Hành Chi đưa tôi xuống núi, tôi ngồi ghế phụ, trên đường, điện thoại đổ chuông.
Màn hình hiển thị ba chữ “chồng chưa cưới.”
Tôi vừa ấn nút trả lời, Hoắc Hành Chi liền nói: “Bốn rưỡi chiều rồi, bữa tối em muốn ăn gì?”
Ở đầu bên kia điện thoại, Hoắc Kiêu cũng nghe được tiếng của Hoắc Hành Chi.
Dừng một chút, Hoắc Kiêu không vui nói: “Tạ Thính Vãn, em đang ở cùng chú út anh à? Không có việc gì thì đừng làm phiền chú ấy. Chú út của anh không phải người em có thể tùy ý làm phiền đâu.”
Đúng vậy, Hoắc Hành Chi là viên ngọc quý của nhà họ Hoắc.
Tập đoàn Hoắc thị nhiều lần gặp nguy cơ, đều là một tay Hoắc Hành Chi lèo lái mới tìm được đường thắng trong hiểm nguy.
Tôi đột nhiên cạn lời.
Hoắc Kiêu nghe mà mất bình tĩnh, nói không ngừng: “Tạ Thính Vãn, anh nghe nói Tống Khải bị bắt phải không? Có liên quan đến em không? Em đừng quên thân phận của mình, bớt làm anh mất mặt đi.”
Tôi giận đến bật cười.
Trong phút chốc, cảm thấy bản thân thật hài hước.
Trước đây tôi thích Hoắc Kiêu như trúng bùa.
Hoặc có thể là vì từ nhỏ đã được tiêm nhiễm…
Hoắc Kiêu là chồng chưa cưới của tôi, cho nên, tôi mới theo bản năng thích anh ta.
Giống như việc thích Hoắc Kiêu là sứ mệnh, là nhiệm vụ của tôi.
Cho nên, rất nhiều lần mặt nóng dán mông lạnh, tôi vẫn đâm đầu vào.
Nhưng ngay lúc này, tình yêu tan biến như cơn gió, bỗng chốc biến mất.
Tôi bình tĩnh nói: “Hoắc Kiêu, tôi đã đề nghị chia tay rồi, qua mấy hôm nữa, tôi sẽ đích thân đến gặp ông Hoắc hủy hôn. Quan hệ giữa tôi với bất kỳ ai đều không liên quan đến anh.”
Nói đến đây, tôi cúp luôn điện thoại.
Không biết có phải ảo giác không, tôi thoáng thấy khóe môi Hoắc Hành Chi cong lên.