Hoa Hồng Vượt Rào - Chương 1
1
Ba tháng cách ngày cưới.
Tôi không gọi được cho Hoắc Kiêu.
Lúc tìm thấy anh ta, anh ta đang ngồi trên ghế, dáng vẻ cà lơ phất phơ, bên cạnh còn có một cô gái mặc váy dây.
Cô ta là Chu Vi, ngôi sao mới nổi dạo gần đây.
Tôi sửng sốt định đẩy cánh cửa hé mở ra, lại nghe thấy có người nhắc tới mình.
“Chúc mừng anh Kiêu sắp ôm được mỹ nhân về, Tạ Thính Vãn là bạch nguyệt quang trong lòng rất nhiều người. Em nghe nói cái người họ Tống kia vẫn thích cô ấy lắm.”
Hoắc Kiêu cười khẩy, hừ giọng mũi: “Tạ Thính Vãn chẳng thú vị xíu nào, chuẩn một cô gái ngoan. Nếu không phải ông cụ đã định hôn từ bé thì anh đây vốn sẽ không cưới cô ấy. Ở bên cô ấy, vừa không thú vị vừa nhàm chán.”
Tôi chết lặng, trái tim như bị bóp nghẹn.
Cơn đau âm ỉ kỳ lạ chợt ập tới.
Trước đây anh ta đã nói thích con gái ngoan ngoãn, trầm tĩnh.
Làm sao?
Chê tôi không thú vị?
Thế nên mỗi lần ra ngoài, anh ta rất ít khi dắt theo tôi, là vậy phải không?
Mấy thanh niên ở đó hùa vào trêu ghẹo: “Anh Kiêu thảm quá mà, bị ép phải cưới sớm.”
Xuyên qua khe cửa, tôi nhìn về phía Hoắc Kiêu đang ngồi trên ghế đẩu.
Chợt cảm thấy không hiểu được anh ta, rõ ràng cùng nhau lớn lên, nhưng lại có chút xa lạ.
Hoắc Kiêu vừa nhả thuốc vừa ôm eo Chu Vi: “Đúng vậy, ông đây quá thảm.”
Tay Chu Vi lập tức đặt lên vai Hoắc Kiêu, ghé vào tai anh ta cười trộm.
Động tác thân mật.
Tôi không biết mình đã rời khỏi hộp đêm như thế nào.
Ngoài đường ngựa xe như nước, tôi chợt cảm thấy không biết đi về đâu.
Mê man.
Ông nội tôi với ông nội Hoắc Kiêu là chiến hữu vào sinh ra tử.
Cũng vì thế mà định thân từ bé cho hai đứa.
Từ nhỏ tôi đã là cái đuôi của Hoắc Kiêu, khi bắt đầu hiểu chuyện, liền biết anh ta là chồng tương lai của mình.
Tôi vẫn cho là, Hoắc Kiêu chỉ là trẻ tuổi nên ham chơi chút thôi.
Nhưng hóa ra, không phải như vậy.
2
Ngơ ngác trở về nhà.
Ngoài trời đổ mưa, người tôi ướt sũng.
Cha mẹ ra đón, nhìn tôi chằm chằm hỏi:
“Sao rồi? Tìm được Hoắc Kiêu chưa? Thằng bé còn chưa chơi đủ, con bao dung nó hơn chút. Tóm lại, lễ cưới nhất định phải diễn ra như thường. Vốn trong tay ba không quay vòng được. Sau này phải dựa vào nhà họ Hoắc trợ giúp.”
“Đúng đó, ba con nói phải đó. Đàn ông có mấy ai không ham chơi đâu. Hoắc Kiêu không rảnh chuẩn bị đám cưới với con, mẹ chuẩn bị cùng con là được.”
Từ bé tôi đã là cô bé ngoan, nhưng hôm nay, tôi đột nhiên không muốn nghe lời nữa.
Thật sự là thói quen trước đây phải không?
“Ba mẹ, con muốn hủy hôn. Con xin lỗi, con không muốn sống trong kỳ vọng của ba mẹ nữa.”
Tôi mệt rồi.
Thiên kim nhà họ Tạ gì chứ?
Cô gái thượng lưu Nam Thành?
Mợ chủ tương lai của nhà họ Hoắc?
Những cái danh đó, đã chèn ép tôi quá nhiều năm.
Tôi sắp quên mình rốt cuộc là người thế nào rồi.
Hoắc Kiêu nói không sai.
Tôi rất không thú vị.
Không thú vị đến mức ngay cả chính bản thân cũng không thích.
Nghe tôi nói muốn hủy hôn, cha mẹ trở nên mất kiểm soát.
“Vãn Vãn! Con nói bậy gì đó? Nếu không nhờ ông nội con thì con hoàn toàn không thể leo lên được nhà họ Hoắc.”
“Cái con nhóc này, đừng có ích kỷ quá. Dù không vì bản thân thì cũng phải suy xét cho nhà họ Tạ đi. Nếu công ty ba con phá sản, em trai con sau này phải làm sao?”
Tôi nhìn cha mẹ, rồi lại nhìn về phía đứa em trai hai mươi ba tuổi im lặng ngồi trên sofa.
Đột nhiên, tôi bật cười.
Cha mẹ trên danh nghĩa là yêu tôi, nhưng chẳng qua chỉ coi tôi như tiền vốn mà thôi.
Em trai ấy à, núp sau lưng cha mẹ, hưởng thụ hết thảy như điều đương nhiên.
Có lẽ bọn họ không biết, tôi thật sự yêu Hoắc Kiêu. Tôi không muốn dùng hôn nhân làm công cụ.
Không đúng lắm…
Phải nói là, đã từng yêu Hoắc Kiêu.
Tôi nhìn những người thân ruột thịt, cười bất lực:
“Ba mẹ, công ty gia đình kinh doanh không tốt, hạng mục nhiều lần thất bại, có phải hai người nên tự tìm vấn đề ở bản thân không? Hơn nữa, em trai đã tốt nghiệp đại học, chẳng lẽ không phải nên tự lực cánh sinh sao? Nhà họ Hoắc có tài lực hùng hậu, nhưng giúp nhà họ Tạ mấy lần. Đền ơn nhiều năm vậy rồi, nhà họ Hoắc sớm đã trả xong! Hai người không cần danh dự, nhưng con cần!”
Lúc cái tát giáng xuống mặt tôi, tôi câm lặng.
Cha tôi gần như gầm lên: “Mày là con gái nhà họ Tạ, mày phải có trách nhiệm với nhà họ Tạ! Chuyện hủy hôn đừng có mơ!”
3
Ngày hôm sau, tôi được mời đến nhà họ Hoắc.
Ông Hoắc vẫn còn, ông nội tôi thì đã qua đời khá lâu rồi.
Hoắc Kiêu cũng đang ở trong phòng làm việc của ông cụ, anh ta đút tay vào túi, hai mươi lăm tuổi, ở tuổi hết sức lông bông.
Ông Hoắc tức giận chỉ vào tin tức giải trí trên màn hình: “Mày tự xem đi! Người của nhà họ Hoắc lại lên trang bìa tin tức giải trí! Mày ôm ôm ấp ấp cô nghệ sĩ Chu Vi gì kia, còn ra thể thống gì không?”
Nhà họ Hoắc là gia đình cách mạng, bắt đầu kinh doanh từ đời cha của Hoắc Kiêu.
Gia giáo nhà họ Hoắc rất nghiêm.
Hoắc Kiêu chẳng bận tâm: “Ông nội đừng nóng, hôm qua cháu chỉ uống rượu với mấy đứa bạn, cháu với Chu Vi không có quan hệ gì cả.”
Ông cụ hừ lạnh, lúc nhìn tôi, vẻ mặt chuyển thành ôn hòa: “Vãn Vãn, ông nội đã dạy dỗ thằng nhóc này giúp cháu rồi, cháu đừng để trong lòng. Tin tức đầu đề sẽ bị gỡ xuống ngay, cháu là cháu dâu ông lão này chọn, không ai có thể thay thế.”
Tôi cung kính nói: “Ông nội, thật ra…”
Tôi còn chưa nói xong, cửa thư phòng bị gõ.
Người đến là chú ba nhà họ Hoắc, Hoắc Hành Chi.
Anh tiến vào phòng làm việc, tự thân mang khí thế uy nghiêm. Đến gần thân cao mét chín, âu phục xanh đậm vừa người, chân dài eo hẹp, còn thu hút hơn cả sao nam.
Vị này, chính là chàng trai độc thân hàng đầu Nam Thành, năm nay vừa tròn ba mươi, anh mới là người đứng đầu thực sự đằng sau Hoắc thị.
“Chú ạ.” Hoắc Kiêu lập tức thu lại vẻ cà lơ phất phơ, có vẻ anh ta rất sợ Hoắc Hành Chi.
Hoắc Hành Chi thờ ơ đáp một tiếng, rồi nói với ông cụ: “Ba, đã điều tra xong. Là ekip ủa Chu Vi tung ảnh lên, cũng là ekip của cô ta xào couple. Định dùng nhà họ Hoắc để tăng độ hot.”
Nói đến đây, Hoắc Hành Chi quay sang tôi: “Cô Tạ, nếu cô để ý, cô có thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì. Nhưng việc hôn nhân giữa hai nhà Tạ Hoắc là trưởng bối quyết định, không thể hủy bỏ.”
Tôi há miệng, không biết có phải bị khí thế của Hoắc Hành Chi ảnh hưởng không, mà nhất thời nói không nên lời.
Ông cụ đột nhiên lên tiếng, tiếp tục mắng Hoắc Kiêu: “Năm đó ông nội Vãn Vãn cứu ông trên chiến trận, bằng không, trên đời này đã không có thằng nhóc thối như mày rồi! Nếu không phải ông chỉ có một mình mày là cháu trai, Vãn Vãn không tới phiên mày cưới đâu!”
Hoắc Kiêu im lặng, nhưng có vẻ tâm trạng rất không tốt.
Ngực tôi nghẹn thắt.
Nhà họ Hoắc nợ ân tình của ông nội, nhưng thật sự không cần trả ở trên người tôi.
Tôi chán ghét đền ơn lắm rồi.
Rời khỏi phòng làm việc, Hoắc Kiêu nắm cổ tay tôi, giọng mang theo nghi ngờ: “Hôm qua là sinh nhật em, anh lại ở cùng Chu Vi, sao em không giận?”
Tôi ngơ ngác nhìn người trước mặt.
Giận ư?
Hình như tôi đã thất vọng đến không muốn giận nữa rồi.
Hoắc Kiêu hùng hổ: “Tạ Thính Vãn, em muốn giả bộ đến khi nào? Em làm bộ làm tịch chính là để gả vào nhà họ Hoắc, lên làm mợ chủ nhà họ Hoắc! Hai mươi lăm năm, em giả bộ có mệt không?”
4
Cổ họng tôi khô khốc.
Rất muốn nói cho Hoắc Kiêu biết, tôi không giả bộ.
Tôi thật sự thích anh ta đã rất lâu.
Hoắc Kiêu không cho tôi cơ hội giải thích, anh ta cười nhạo, hết sức hài hước: “Muốn cưới anh đến vậy à? Tốt thôi, chúng ta lập tức lên trên ngủ, em mang thai con của anh, địa vị của em sẽ càng vững chắc hơn.”
Anh ta lôi tôi về hướng phòng ngủ lầu ba.
Không biết lấy sức ở đâu, tôi trở tay cho anh ta một cái tát.
Đánh xong, tôi và Hoắc Kiêu đều ngơ ngác.
Chúng tôi đã ngồi cùng bàn từ khi học mẫu giáo, tôi luôn chiều theo ý anh ta. Anh ta nghịch ngợm phá phách, lần nào cũng là tôi thu dọn tàn cuộc cho anh ta.
Trong hai mươi lăm năm cuộc đời của tôi, Hoắc Kiêu luôn được tôi đặt ở vị trí cực kỳ quan trọng.
Hoắc Kiêu không giận ngược lại còn cười, anh ta nhếch môi: “Tạ Thính Vãn, em cuối cùng cũng không nhịn được, không định giả bộ nữa hả?”
Tôi bình tĩnh nhìn anh ta: “Chúng ta chia tay đi, đám cưới cũng hủy đi.”
Ném lại một câu, tôi xoay người rời đi.
Dường như, không cần nói quá nhiều.
Thích nhiều năm như vậy, đến cuối vậy mà chẳng có gì đáng lưu luyến.
Quản gia giật mình, khuyên nhủ Hoắc Kiêu: “Cậu chủ, cậu mau đi dỗ cô Tạ đi.”
Tôi vẫn chưa đi xa, nghe Hoắc Kiêu ở phía sau cười lạnh: “Yên tâm, cô ấy không ầm ĩ lâu đâu, chẳng tới mấy ngày là tự ngoan ngoãn quay trở lại bên cạnh cháu. Nhà họ Tạ sắp phá sản rồi, cô ấy có mà hận không thể lập tức gả qua ấy.”
Tay tôi khẽ run.
Có lẽ mấy năm qua quá dính lấy anh ta, quá xem trọng anh ta.
Làm anh ta lầm tưởng, tôi là một người không có trái tim.
Nhưng trái tim làm từ thịt, cũng sẽ biết đau.
Tôi đến bar mua say. Có nhà không muốn về, bạn thân cũng không thể chia sớt với tôi.
Lúc tôi ý thức được bản thân không đúng, thì đã quá muộn.
Có người đặt tay lên vai tôi.
“Vãn Vãn.”
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Tống Khải.
Ánh mắt anh ta u tối, ôm eo tôi, định đưa tôi ra khỏi bar.
“Anh, anh định dẫn em đi đâu?”
Tống Khải xem như một người trong cuộc, anh ta, tôi, Hoắc Kiêu, ba người trải qua mẫu giáo, tiểu học, trung học… cùng nhau.
Giọng Tống Khải khàn khàn rất lạ: “Vãn Vãn, Hoắc Kiêu vốn không xứng với em, anh ta không thích em, anh ta đã cặp với nghệ sĩ của giới giải trí từ lâu rồi, em không nên cưới anh ta.”
Tôi bị nhét vào một chiếc Maybach màu đen.
Cơ thể càng lúc càng nóng.
Ánh mắt tan rã.
Đến lúc này, tôi không thể nào không hay biết gì.
Tôi rút điện thoại từ trong túi, vô thức gọi cho Hoắc Kiêu.
Reo vài tiếng, bên kia mới nghe máy: “Tạ Thính Vãn, nói đi, lại có chuyện gì?”
Cổ họng tôi nóng rát: “Em, em… gặp chuyện, cứu em với.”
Hoắc Kiêu mắng té tát: “Tạ Thính Vãn, em lại bày trò gì nữa hả? Anh thật sự đánh giá em quá thấp rồi! Khổ nhục kế cũng vô dụng thôi!”
Cuộc gọi bị cúp một cách không thương tiếc.
Maybach chạy như bay.
Tôi cắn môi, nhìn thấy cái tên Hoắc Hành Chi trong danh bạ, tay run run bấm số.
Qua hai giây, đối phương nghe máy, giọng nói trầm ổn cuốn hút: “Alo, cô Tạ.”
Tôi khóc: “Chú, chú Hoắc…”