Hoa Hồng Ương Bướng - Chương 2
3
Khi cửa phòng đá tung, choáng váng.
Dù , tư thế của và đàn ông giường , thật sự thể coi là trong sạch .
Thương Khiêm giữ chặt thân, bàn tay to giữ chặt eo .
Một chân thon dài của móc ngược eo , đôi môi đỏ mọng còn in dấu khóe môi .
Nghe thấy tiếng động, Thương Khiêm nhanh chóng kéo chiếc chăn mỏng bên cạnh, che chắn cẩn thận cho .
Ánh mắt thiện cảm về phía xông : “Vị , tự tiện xông phòng khách sạn là hành vi phạm pháp, mời lập tức ngoài, nếu sẽ báo cảnh sát.”
Tôi vùi mặt sâu chiếc gối mềm mại, tim đập dữ dội, vẫn còn dư vị về cơ bụng săn chắc, sự mềm mại nơi khóe môi …
đột nhiên vang lên giọng tức giận, khó chịu của Sầm Triệt: “Thời Thanh! Mấy năm gặp, em trở nên lẳng lơ như ?”
Sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt còn một giọt máu.
Sao là Sầm Triệt?
Tôi chết cũng ngờ, thể làm hành động xông phòng khách sạn.
Tôi còn tưởng là một vị khách say rượu nào đó, nhớ nhầm số phòng.
Dù , khi Thương Khiêm ôm … gấp gáp.
Không đóng cửa cẩn thận cũng là chuyện bình thường.
, lẳng lơ?
Tim đột nhiên đau nhói.
Đã ba năm , vẫn sẽ vì một câu của mà sinh những cảm xúc nên .
Nhận thấy cảm xúc của .
Thương Khiêm kịp thời ôm lòng, ánh mắt đã thiện cảm, đây là dấu hiệu cho thấy sắp nổi giận.
vẫn ghé tai , thân mật an ủi: “Thanh Thanh, đừng giận.”
Giọng của mang theo chút âm điệu Hồng Kông, xoa dịu trái tim một cách kỳ lạ.
Tôi nũng nịu ngả lòng .
Sầm Triệt thấy cảnh , hốc mắt đỏ hoe.
“Thời Thanh, những gì đã dạy em, là để em quyến rũ , để em quyến rũ khác!”
4
“Sầm Triệt!” Tôi tức giận đến mức giọng lạc .
Anh đã dạy nhiều điều sai.
bao giờ dạy về chuyện nam nữ yêu đương.
Tất cả những tình cảm non nớt, tùy tâm, biết lượng sức, tự đa tình.
Cho nên mới vấp ngã sứt đầu mẻ trán.
Anh , thể những lời đó?
Tức giận đến mức thân run rẩy, thật sự xông lên tát một cái.
Người đàn ông bên cạnh ôm chặt , ấm ngừng truyền đến từ , từ từ xoa dịu .
“Sầm tổng, do tự dơ bẩn, nên cái gì cũng thấy dơ bẩn.”
“Thanh Thanh và là đang trong quan hệ yêu đương nghiêm túc, giữa chúng gọi là quyến rũ, mà gọi là thú vui.”
“Những lời như quyến rũ trai, Sầm tổng cứ đùa mặt chúng là , nếu ngoài sẽ cho rằng gia phong nhà họ Sầm .”
“Hay là Sầm tổng hưởng phúc Tề, cả vị hôn thê và em gái đều ?”
*Hưởng phúc Tề: gốc là Tề Nhân Chi Phúc, ám chỉ đàn ông hơn một bạn đồng hành, thể là vợ, bạn gái…
Câu cuối cùng mang theo sự sắc bén, ánh mắt của Thương Khiêm như lưỡi kiếm đâm thẳng tim Sầm Triệt.
Sầm Triệt chút chật vật dời mắt .
Trong lòng chua xót, cảm động vì Thương Khiêm bảo vệ .
Môi mấp máy, ma xui quỷ khiến, đã hôn .
“Há miệng.”
Đôi mắt Thương Khiêm ẩn chứa điều gì đó khó đoán, cạy mấy lần , chút hài lòng.
Răng khẽ cắn môi , mở , luồn .
Thương Khiêm lập tức đổi khách thành chủ.
Tấn công mạnh mẽ, vô cùng triền miên.
Căn phòng khách sạn trở nên im lặng một cách kỳ lạ.
Một nụ hôn kết thúc, má ửng đỏ, ngẩng đầu Sầm Triệt: “Anh, còn ?”
Lúc chắc chắn đang mang theo vẻ quyến rũ, khiêu khích.
Đôi mắt Sầm Triệt rung lên dữ dội, như thứ gì đó vỡ tan.
Anh nắm chặt nắm đấm, phát tiếng răng rắc.
Sau khi khiêu khích, liền ỉu xìu, dám nữa, vùi đầu hõm vai Thương Khiêm.
Cuối cùng, chỉ thấy một tiếng “ầm”, cửa phòng rung chuyển.
Thương Khiêm ôm , thở nhẹ bên tai .
“Anh xử lý một chút ?” Tôi ngại ngùng cúi đầu hỏi.
Ánh mắt Thương Khiêm trầm xuống, đột nhiên dùng đầu gối đẩy chân .
“Ưm…” Tôi khẽ kêu lên, tinh thần định.
“Sói mắt trắng.” Anh lật xuống giường, bước nhanh về phía phòng tắm.
Tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, Thương Khiêm tắm lâu vẫn .
Tôi cũng chút khó chịu.
5
Cửa phòng tắm kéo .
Thương Khiêm bước với nước đầy , khăn tắm hờ hững quấn quanh eo, cơ bụng săn chắc ánh đèn vàng mờ càng thêm quyến rũ.
Mặt nóng lên, vội vàng cúi đầu, giả vờ xem điện thoại.
Thương Khiêm kéo chiếc ghế bên cạnh, xuống bên cạnh .
“Thời Thanh, xin , đã để em trải nghiệm .”
Tôi vội vàng phủ nhận: “Không … là to gan lớn mật.”
Nếu nợ Thương Khiêm một ân tình, cũng sẽ mời ăn tối hôm nay.
Xui xẻo đến nhà hàng tình nhân.
Ánh đèn, hoa hồng, âm nhạc, rượu vang…
Lần đầu gặp mặt, ánh mắt Thương Khiêm hề trong sáng, cũng ý đồ với .
Hai , tình cảm khó kiềm chế.
Thương Khiêm ở Trung Quốc bất động sản, chỉ thuê một phòng khách sạn.
… nhưng ngờ…
Sầm Triệt đột nhiên xông .
Nghĩ đến Sầm Triệt, tâm trạng chùng xuống.
Buồn bã : “Xin , Thương Khiêm, để chê .”
Sắc mặt Thương Khiêm chút đen, kéo chiếc khăn khô, lau từng chút một vùng eo bụng.
Một lúc lâu , thản nhiên : “Không .”
Tôi nghi ngờ đang quyến rũ , nhưng bằng chứng.
6
Hơi men tan , cả hai đều lý trí hơn nhiều.
Chuyện thành, cũng cần ở đây nữa.
Mở cửa .
Sầm Triệt dựa khung cửa, vẻ mặt u ám, khói thuốc nồng nặc bao quanh .
“Thời Thanh, về nhà với .”
Vừa , đưa tay kéo , nhanh chóng tránh : “Anh, em về.”
“Thời Thanh, đừng quên, là ai đã nuôi em lớn.”
Giọng thản nhiên, nhưng dễ dàng đánh tan dũng khí mà vất vả lắm mới gom góp .
.
Cho dù trốn tránh thế nào.
Sầm Triệt vĩnh viễn là vị khách quý trong cuộc đời .
Anh đã từng thật sự cưng chiều thành nàng công chúa mà ai cũng ngưỡng mộ.
Cho dù còn thích nữa, cũng nên coi là kẻ thù.
Họa phúc kèm, đã hưởng thụ những điều nên hưởng thụ, bây giờ trả giá.
Ở bên ngoài ba năm, đã hiểu chuyện hơn nhiều.
“Thời Thanh, cần giúp đỡ ?”
Tôi lắc đầu.
Chuyện giữa và Sầm Triệt, tự giải quyết.
“…”
Lòng thấp thỏm, bất an ở ghế phụ lái.
Xe chạy nhanh, đường quai hàm căng thẳng thể hiện tâm trạng cáu kỉnh của Sầm Triệt.
Trong xe im lặng đến đáng sợ, một lúc lâu , giọng Sầm Triệt thản nhiên, vẻ vui giận: “Em và đàn ông đó, đã lên giường?”
Tôi nhỏ giọng giải thích: “Chưa…”
“Vậy kỹ thuật của đàn ông đó , làm em thoải mái ?”
Chiếc xe “xoẹt” một tiếng dừng bên đường, nắm đấm siết chặt của Sầm Triệt đấm mạnh vô lăng.
Trái tim lạnh lẽo.
Anh luôn thể bằng một câu , khiến còn chỗ dung thân.
“Chẳng là thích trai ? Sao còn thể khách sạn với đàn ông khác?”
Giọng Sầm Triệt lạnh lẽo, bàn tay thon dài siết chặt mặt .
Ánh mắt tùy tiện, kiêu ngạo đảo quanh mặt .
Trạng thái của Sầm Triệt , hoảng loạn tháo dây an , xuống xe.
“Hôm nay thân mật với đàn ông đó vui vẻ.”
“Để cũng nếm thử xem, môi em dễ hôn .”
Thật hoang đường.
Tôi hoảng sợ: “Anh, bình tĩnh !”
“Không gọi là !” Gân xanh trán Sầm Triệt nổi lên, như đang kìm nén cơn giận cực lớn.
Anh hung hăng hôn lên, nuốt trọn tất cả tiếng kêu la của giữa môi răng.
Răng cắn rách môi , mùi máu tanh ngọt lan tỏa trong miệng , những ký ức khó chịu ùa về trong tâm trí.
“Bốp.”
Tôi lấy hết can đảm, dùng hết sức tát mạnh mặt một cái.
Vừa là trút giận, cũng là để thoát khỏi cơn ác mộng ngày đêm quấn lấy lòng chịu tan biến.
Sầm Triệt tát mạnh đến choáng váng.
Tôi vội vàng đẩy cửa xe, chạy về hướng ngược .