Hoa Hồng Dại Nở Rộ - Chương 5
Ông luôn coi trọng danh dự hơn tất thảy, còn tôi thì công khai sự xấu xa của ông để ai ai cũng có thể chửi rủa.
Khi ông gào thét lao về phía tôi, tôi nhanh tay bấm chuông gọi y tá.
Nhân viên y tế xông vào, bác sĩ trưởng lập tức tiêm thuốc an thần cho ông.
“Cô Ôn, tình trạng tinh thần của cha cô không ổn định. Cô nên thăm ông dưới sự giám sát của chúng tôi.”
Bác sĩ thở dài.
Cha vẫn lẩm bẩm gì đó với vẻ không cam lòng, nhưng không quan trọng, dưới tác dụng của thuốc, ông nhanh chóng mê man.
Tôi dùng khăn giấy lau đi những giọt nước mắt không có thật, vẻ mặt tỏ ra như trái tim tan nát.
“Không, tôi sẽ không đến thăm ông ấy nữa.”
“Ông ấy chắc cũng không muốn tôi đến, nếu không đã không giận dữ đến vậy.”
Trong ánh mắt thương hại của bác sĩ, tôi quay đi.
Tôi sợ nếu không rời khỏi ngay, nụ cười trên mặt mình sẽ không kìm được mà hiện ra mất.
14.
Sau khi nhà họ Tần chính thức bị điều tra, nhà họ Ôn cũng bị triệu tập.
Nhưng không sao, có những vết thương đã mưng mủ cần được cắt bỏ nhanh chóng, mới có thể tái cấu trúc một nền móng lành mạnh, vững chắc.
Đây cũng là điều mà tôi và Tần Thác đã đồng thuận.
Khi tôi đưa công ty dần vào quỹ đạo, Tần Thác cũng đã thành công tiếp quản nhà họ Tần.
Con đường của anh khó khăn hơn tôi.
Tần Thác vốn là con một, nhưng khi chuyện ngoại tình của cha anh bị phanh phui, mẹ anh mới biết rằng con trai mình còn có một người anh cùng cha khác mẹ.
Bà vì đau buồn mà mắc bệnh, vài năm sau thì qua đời.
Nửa năm sau, mẹ của Tần Thao bước vào nhà, trở thành mẹ kế của Tần Thác.
Có mẹ kế, lại thêm cha dượng, cuộc sống của Tần Thác càng thêm tồi tệ.
Sau khi anh gặp tai nạn, cha đã đưa anh ra nước ngoài dưỡng thương, sợ rằng anh sẽ cản trở cuộc hôn nhân của tôi và đứa con trai quý báu của ông.
Chẳng trách Tần Thao lại trở thành kẻ cặn bã như thế, cha nào con nấy mà.
Tôi âu yếm xoa đầu “cây cải xanh tội nghiệp” chưa bị hỏng duy nhất của mình.
Ngày tôi cùng Tần Thác đến thăm mẹ là một ngày trời trong nắng ấm.
Bà vẫn ngủ yên như vài năm trước, dù tôi có gọi thế nào cũng không tỉnh lại.
Mẹ từng là sợi dây níu giữ tôi.
Nhưng về sau, sợi dây tên gọi tình mẫu tử ấy đã bị cha nắm giữ.
Bác sĩ nói bà không muốn tỉnh lại.
Bà vẫn còn mắc kẹt trong vũng bùn của quá khứ, sợ rằng thế giới thực vẫn còn khắc nghiệt.
Nhưng tôi muốn nói với bà rằng, giờ đây tôi đã sống tốt rồi.
Liệu bà có thể như khi tôi còn bé, xoa đầu tôi thêm một lần nữa không?
Tôi nắm lấy tay bà, đặt trán mình lên đó.
“Đôi lúc con rất mâu thuẫn, con muốn mẹ yêu thương con, nhưng lại sợ khi mẹ tỉnh lại sẽ phát hiện con không phải người mà mẹ từng mong đợi.”
“Mẹ muốn con dịu dàng, biết lễ nghĩa, lấy đức báo oán. Nhưng dường như con chưa từng làm được.”
Tần Thác ngồi xuống bên cạnh tôi, nhẹ nhàng nói:
“Nhưng bác sẽ mong rằng em mạnh mẽ, dũng cảm, vì chính mình mà chiến đấu.”
Tôi ngẩng lên nhìn anh, đầy ngạc nhiên.
Tần Thác xoa đầu tôi, mỉm cười.
“Em không phải là người trong tưởng tượng của ai cả, em chỉ là chính mình.”
“Người yêu em sẽ chỉ thấy tự hào, chứ không bao giờ thất vọng vì những thiếu sót của em.”
Có những người.
Họ mong muốn bông hoa ấy nở rộ ngày càng đẹp trên cành.
Mong muốn con chim ấy có thể sải cánh tung bay chín tầng trời.
Mong muốn chú cá ấy có thể tự do bơi lội trong biển cả bao la.
15.
Thừa dịp bụng còn chưa lộ rõ, tôi và Tần Thác tổ chức lễ cưới tại vườn hoa tulip mà chúng tôi đã bỏ lỡ nhiều năm trước.
Biển hoa bát ngát kéo dài đến chân trời, chiếc váy cưới trắng tinh khẽ lướt qua những nụ hoa dịu dàng.
Tần Thác đứng ở cuối con đường, mỉm cười hỏi tôi:
“Bạn học Tiểu Ôn, em có muốn cùng anh bỏ trốn không?”
Khi còn trẻ, tôi đã từ chối vì mẹ không đồng ý, để lại mười năm đầy tiếc nuối.
Đó cũng là lần đầu tiên tôi nếm trải nỗi đau lòng.
Nhưng giờ đây, tôi đặt tay lên tay anh đưa ra, mỉm cười.
“Được.”
Tám tháng sau, con gái chúng tôi ra đời, là một bé gái xinh đẹp, đáng yêu.
Tôi đặt tên cho con là Tần Vô Ưu, mong rằng con có thể sống vui vẻ, vô ưu vô lo.
Tôi và Tần Thác đều trưởng thành từ mảnh đất bùn lầy tối tăm, nhưng mong rằng con gái chúng tôi sẽ đón ánh nắng đầu tiên từ bông hoa tình yêu thuần khiết mà chúng tôi đã kết trái.
Đường Hi vẫn nhiệt tình như trước, nghe tin tôi sinh con liền mang cả đống quà đến xin làm mẹ đỡ đầu.
Cô ấy vụng về bế con bé lên, “Tư Lung, sao tớ có cảm giác như đang ôm một cục bông vậy.”
“Cứu tớ với! con bé sắp rơi mất rồi, aaaa!”
Bất đắc dĩ, tôi phải nhờ Lâm Tịch Tuyết, người đang đến đưa tài liệu quan trọng, giúp đỡ.
Cô ấy nhanh chóng bế con bé một cách thuần thục, vừa dỗ vừa nói về tình hình công ty với tôi.
Chỉ trong một năm, cô ấy đã dựa vào năng lực của mình để vươn lên vị trí giám đốc.
Khi cô đặt con gái tôi xuống giường, tôi khẽ hỏi:
“Thành phố C sắp mở chi nhánh, cô có sẵn lòng đảm nhiệm không?”
Lâm Tịch Tuyết khựng lại, sau đó nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên và vui mừng, “Ôn tổng! Tôi sẵn lòng!”
Tôi rất vui khi thấy sự thay đổi của cô ấy.
Hoa hồng không nên bị trồng trong vườn mà nên nở rực rỡ giữa thiên nhiên hoang dã.
Sau khi Đường Hi và Lâm Tịch Tuyết rời đi, Tần Thác mang bữa trưa đến.
Anh nô đùa với con gái một lúc, rồi thông báo với tôi một tin vui.
Bác sĩ chăm sóc mẹ tôi nói rằng, bà gần đây có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Tôi hy vọng một ngày nào đó bà sẽ có thể nhìn lại tôi, nhìn thấy đứa cháu của bà.
Nhìn thấy thế giới này dù thiếu cha nhưng vẫn thật tươi đẹp.
Tôi đang mải suy nghĩ về công việc, ngẩng lên đã thấy anh ra hiệu mở gói quà.
Anh không nói rõ, chỉ dùng đôi mắt đào hoa xinh đẹp của mình nhắc tôi.
Tôi bật cười, từ từ gỡ miếng dán trên cùng.
Bên trong là một chiếc nhẫn đơn giản, được đặt trong chiếc hộp nhung đỏ.
“Dù đã chọn nhẫn cưới, anh vẫn muốn tặng em chiếc nhẫn này, chiếc nhẫn anh tự tay khắc cho em.”
Tần Thác tập trung đeo nhẫn vào ngón tay tôi.
Chiếc nhẫn này giản dị bên cạnh viên kim cương lớn, nhưng trong lòng tôi như được lấp đầy bởi thứ gì đó ngọt ngào và nhẹ nhàng.
Mẹ đã cho tôi tình thân ấm áp, Đường Hi đã cho tôi tình bạn vui vẻ.
Còn Tần Thác, đã mang đến cho tôi vị ngọt ngào của tình yêu.
Anh huýt sáo, rồi hôn nhẹ lên mu bàn tay tôi.
“Bạn học Tiểu Ôn, chúc mừng kỷ niệm mười năm gặp nhau!”
Thì ra, chúng tôi đã cùng nhau vượt qua mười năm rồi.
Ngày ấy, chúng tôi cách nhau biển rộng núi dài, mong nhớ mà không thể gặp.
Giờ đây, chúng tôi nắm tay nhau, cùng nhau đi đến cuối cuộc đời.
Tất cả những khó khăn, tất cả những khổ nạn, thời gian sẽ dần dần xóa nhòa.
Và chúng tôi, cuối cùng cũng sẽ ngày càng hạnh phúc.
-HẾT-